CHƯƠNG 345: TƯƠNG KIẾN 3 Editor: Luna Wong Những thứ này Mạnh Thanh Hoan đều có thể không tính toán, nhưng Dạ Quân Ly vì nàng hy sinh lớn như thế, để cho nàng cảm thấy mình chính là một tai họa! Cho nên nàng oán, nàng hận, nàng đau! “Dạ Quân Ly, ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ chỉ làm ta cảm thấy mình là kẻ gây tai họa, cảm thấy mình vô dụng, chỉ mang đến tai họa cho ngươi không! Dạ Quân Ly, ta hận ngươi, nhưng ta càng hận mình hơn…” Lời của Mạnh Thanh Hoan còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, khí tức thuộc về Dạ Quân Ly phô thiên cái địa cuốn tới, bao phủ thanh âm của nàng trong cổ họng. Cái hôn dày đặc như vậy, trước đó chưa từng có. Mạnh Thanh Hoan vẫn duy trì thanh tỉnh, dùng sức giãy dụa, nhưng Dạ Quân Ly càng phát mãnh liệt, cuồng nhiệt thế tiến công, để Mạnh Thanh Hoan như chết chìm dần dần mất đi chống cự. Mạnh Thanh Hoan chẳng bao giờ cảm thấy, vẫn cũng sẽ khổ sáp như vậy, nàng từ từ nhắm hai mắt, nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống, không tiếng động khóc rống. Cảm thụ được nước mắt mặn sáp, đáy lòng Dạ Quân Ly chợt tê rần, chậm rãi buông lỏng nàng ra, chỉ là lực đạo trên tay lại trở nên nặng hơn, hắn muốn ôm nàng chặt hơn, thanh âm trầm thống nói: “Tiểu cửu, nàng không nên như vậy!” Mạnh Thanh Hoan từ từ nhắm hai mắt, nước mắt tùy ý tràn mi, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng là sự tình đi tới bước này, nàng phải làm sao? Dạ Quân Ly thấy nàng rơi lệ, đáy lòng đau nhức một trận, môi lạnh mỏng của hắn hôn lên lệ ngân ở khóe mắt nàng, ôn nhu nói: “Tiểu cửu, chuyện không như nàng nghĩ đâu. Tối thiểu Ngọc gia bỏ thái tử, lựa chọn ta, Ngọc Quy Trì còn đáp ứng hôn sự của chúng ta.” “Ta làm tất cả, cũng là vì thú nàng vi thê. Tiểu cửu, tha thứ cho ta có được hay không? Ta đáp ứng nàng, sẽ không bị Ngọc gia quản chế, sẽ không để cho bản thân rơi vào khốn cảnh, tiểu cửu, tha thứ cho ta đi!” Thanh âm của Dạ Quân Ly hơi buồn bã, trong thấp nhu mang theo thương tiếc và khẩn cầu, vì nàng, hắn có thể buông thân phận và cao ngạo của mình! Hôn sự? Bookwaves Tư tự của Mạnh Thanh Hoan nghe đến hai chữ hôn sự sát nhiên thanh minh rất nhiều, nếu tất cả đã thành kết cục đã định, nàng oán hận thì có ích lợi gì? Nàng đột nhiên nắm cánh tay Dạ Quân Ly, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, từng chữ từng câu nói: “Dạ Quân Ly, không nên vì ta nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Ngươi muốn đối phó Ngọc gia như thế nào, cứ an tâm làm, mặc kệ phát sinh cái gì, ta đều đứng ở bên ngươi.” Nhãn thần của Dạ Quân Ly hơi rung, tuấn mi vung lên, con ngươi yêu dị lòe lòe chiếu sáng. Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn mâu quang lộ ra một tia kiên định, lại nói: “Ngọc gia, ngươi chỉ cần bảo toàn nương ta phi Phi Trần.” Nếu Dạ Quân Ly vì nàng có thể đưa thân vào hiểm cảnh, nàng đồng dạng có thể quân pháp bất vị thân với Dạ Quân Ly! Mười tám năm trước Ngọc Quy Trì hi sinh nàng bảo toàn Ngọc gia, như vậy mười tám năm sau nàng đòi lại món nợ này, để Ngọc gia vạn kiếp bất phục! “Tiểu cửu.” Trong mắt Dạ Quân Ly tràn đầy vẻ đau xót, hai tay hắn cố sức ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, ôn nhu hô tên của nàng. Mạnh Thanh Hoan từ từ nhắm hai mắt, thanh âm sâu kín lại nói: “Dạ Quân Ly, ngươi đi đi! Sau này nếu không có chuyện trọng yếu, đừng tới tìm ta. Ta không muốn trở thành lợi thế của người khác khống chế ngươi!” Dạ Quân Ly nghe lời này thân thể nhất thời cứng đờ, hắn đột nhiên nắm chặt hai vai Mạnh Thanh Hoan, thanh âm trầm thấp hỏi: “Tiểu cửu, nàng không tin ta sao? Nếu ta dám đưa nàng về Ngọc gia, thì không sợ bọn họ sẽ dùng thế lực bắt ép ta, do đó, không nên đẩy ta đi!” Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nàng, mạch nước ngầm đáy mắt cuộn trào mãnh liệt. Nếu như hắn làm nhiều như vậy, sau cùng đổi lấy bọn họ càng đi càng xa, vậy hắn làm những thứ này có ý nghĩa gì? “Dạ Quân Ly, ta mệt mỏi, ngươi để một mình ta yên lặng chút đi!” Thanh âm nhàn nhạt của Mạnh Thanh Hoan nói, thả tay Dạ Quân Ly đặt ở trên vai nàng xuống, xoay người không nhìn hắn nữa. (Luna: Xàm thiệt, động phòng xong chết mất tiêu rồi còn lo lắng tùm lum =.= xem bộ này ghét nhất phần thể hiện lố của đôi 9)