CHƯƠNG 315: XOAY NGƯỢC Editor: Luna Wong – chúc mừng năm mới Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, có chút cười nhạt, thanh âm sâu kín nói: “Lâu Vũ Thần, ngươi không nên ngây thơ. Ngươi lợi dụng Tiêu Cảnh Lương mưu hại bổn vương, cho rằng tiểu cửu nàng không biết sao? Đối với ngươi, nàng chỉ có căm hận, không có cái khác!” Hắn liếc Lâu Vũ Thần một cái nói: “Biết Tiêu Cảnh Lương chết thế nào không? Là tiểu cửu vì báo thù cho ta, dằn vặt mà chết! Lâu Vũ Thần, bổn vương thật muốn cảm tạ ngươi thống hạ sát cơ với ta, không thôi tiểu cửu cũng sẽ không oán hận ngươi!” Lâu Vũ Thần nghe lần khiêu khích này của Dạ Quân Ly, mi tâm hắn nhíu lại, ánh mắt cụt hứng u lãnh vài phần. Hắn không tin, tiểu Diệp nhi sẽ hận hắn, trừ phi nàng không yêu hắn, mà là yêu Dạ Quân Ly! “Dạ Quân Ly, ta nói rồi vì có được nàng, có thể không từ thủ đoạn! Đến tột cùng Thanh Hoan có thể gả cho ta hay không, chúng ta cứ chờ xem!” Lâu Vũ Thần nhíu mày, vẻ mặt không hãi sợ và kiệt ngạo. Dạ Quân Ly xuy cười một tiếng, thần sắc miệt nhiên: “Vậy chờ xem đi.” Hắn xoay người muốn đi, phía sau Lâu Vũ Thần đột nhiên nói: “Hòa thân với Thánh Dương quốc là chủ ý của hoàng thượng, hợp tác với An vương cũng là chủ ý của hoàng thượng, hoàng thượng vẫn muốn có được một kiện bảo vật trong tay Tiêu Tầm Dương!” Cước bộ của Dạ Quân Ly ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn Lâu Vũ Thần một chút, đáy mắt phủ một tầng sương mù dày đặc. Lâu Vũ Thần đi tới, sắc mặt có một tia biểu tình tự tiếu phi tiếu: “Bổn tướng đi sứ Thánh Dương quốc chính là thụ ý của hoàng thượng, tất cả mưu kế đều là hoàng thượng chỉ điểm, hòa thân, ám sát, giá họa! Bổn tướng bất quá là tuân hoàng mệnh mà làm thôi.” “Bởi vì chỉ có vương gia mới có thể kích lửa giận đáy lòng của Tiêu Tầm Dương, chúng ta mới nhân cơ hội chèn ép, lấy giang sơn Thánh Dương quốc! Tin tưởng dụng ý của hoàng thượng, vương gia nhất định hiểu!” Lâu Vũ Thần khẽ cười ra tiếng, hắn tùy ý sửa lại ống tay áo của mình một chút lại nói: “Nếu kế hoạch có biến, thân này hợp hay không cũng đã vô nghĩa. Bổn tướng ít ngày nữa sẽ khởi hành hồi kinh, đến lúc đó chúng ta nhìn xem, đến tột cùng ai có thể cứu Thanh Hoan, thú nàng vi thê!” Vọng Thư Uyển.com Ánh mắt đắc ý của hắn đảo qua Dạ Quân Ly, chợt xoay người sãi bước rời đi. Dạ Quân Ly đứng ở ngoài cửa phòng khách, đáy lòng tựa hồ trong nháy mắt nổi lên cuồng phong, khó có thể bình tĩnh. Trong thoáng chốc, hắn nhớ tới trước Tiêu Tầm Dương đã nói, phụ thân hắn vì có được thứ mình muốn, quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí ngay cả nhi tử của mình đều có thể lợi dụng! Giờ khắc này, hắn cực tin mẫu hậu của mình có lẽ chưa từng yêu phụ hoàng hắn! Vậy phụ hoàng hắn. Hắn có yêu nhi tử này không? Dạ Quân Ly nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chợt nghe thanh âm có chút lo lắng của Mạnh Thanh Hoan truyền đến: “Dạ Quân Ly, ngươi không sao chứ?” Thanh âm của Trường Lan cũng hơi có chút lo lắng hỏi hắn: “Lâu Vũ Thần nói gì với ngươi?” Dạ Quân Ly mở mắt, nhìn ánh mắt ân cần của bọn họ, gợn sóng mọc tung tung trong lòng hắn từ từ bình phục. Hắn nhìn bọn họ, độ cung khóe môi từ từ vung lên, mâu quang yêu dị lóng lánh tầng tầng vụ hiện lên tinh quang mê ly: “Không có việc gì!” Mạnh Thanh Hoan nhìn sắc mặt tiếu ý ôn hòa của Dạ Quân Ly, nàng hơi nhíu mày, mới vừa rồi Dạ Quân Ly đứng ở chỗ này thần tình kia phân minh cực cô đơn bi thương, nhưng lúc này lại biến mất vô tung vô ảnh. Đến tột cùng Lâu Vũ Thần nói gì với hắn? Dạ Quân Ly đi tới, dắt tay nàng, thanh âm ôn lãng nói: “Hải bộ đã phát công văn, để Trường Lan dịch dung cho nàng xong chúng ta lên đường.” Mạnh Thanh Hoan gật đầu, chợt nghe Trường Lan nói: “Ta đều đã chuẩn bị xong.” Hắn đã đi tới, đưa mặt nạ bản thân chuẩn bị cho Mạnh Thanh Hoan, sau đó nói với Dạ Quân Ly: “Hồi kinh xong, nhớ kỹ truyền tin cho ta, đừng để cho ta lo lắng! Còn có nhìn thấy Kính vương điện hạ, nhớ kỹ để hắn cho ta một công đạo!”