CHƯƠNG 307: LINH HỒ TÂM 2 Editor: Luna Huang Bên ngoài mật thất, Thanh Anh thấy bọn họ cầm hộp gấm bình yên vô sự đi ra, đáy mắt có chút khiếp sợ, bất quá chỉ chốc lát nàng liễm kinh sắc dưới suy nghĩ, hướng về phía bọn họ khẽ mỉm cười nói: “Chúc mừng các ngươi lấy được bảo vật.” Mạnh Thanh Hoan hồ nghi lấy khối hổ phách hình trái tim kia ra đặt ở lòng bàn tay, hỏi Thanh Anh: “Đây đến tột cùng là vật gì?” Ánh mắt sâu kín Thanh Anh nhìn hổ phách trong lòng bàn tay nàng, trả lời: “Đây là tuyệt thế trân bảo của Thiên Âm phường, linh hồ tâm, là đồ bảo vệ đại gia thế chúng ta!” Nàng nói khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Nghe ta cha nói, linh hồ tâm cùng liên quan đến tổ tiên khai quốc Thiên Linh quốc. Ta chỉ biết là trong này phong ấn một con cửu vĩ bạch hồ tiên linh, chỉ có người hữu duyên mới có thể giải phong ấn trên người của nó, tiễn nó về.” “Liên quan đến Thiên Linh quốc?” Mạnh Thanh Hoan không khỏi cau mày, nàng vuốt hổ phách trên tay, hơi trầm tư. Thiên Linh quốc, thông linh ngọc, linh hồ tâm, đến tột cùng ba thứ này có quan hệ gì? “Cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, nghe cha ta nói, linh hồ tâm cũng từng được một vị hữu duyên nhận lấy, chỉ là người nọ không có giải được phong ấn, nên thứ này lại trở về Thiên Âm phường!” Thanh Anh có chút tiếc hận nói. Nếu phong ấn của linh hồ tâm không người giải trừ, bọn họ sẽ đời đời bảo vệ nó! “Vậy ý của ngươi là, mặc dù là có được, cũng không nhất định có thể giải phong ấn của linh hồ tâm?” Mạnh Thanh Hoan thiêu mi hỏi nàng. Thanh Anh gật đầu, linh hồ tâm này, hữu duyên có được, còn phải hữu duyên phá giải mới được. Mạnh Thanh Hoan cúi đầu dòm linh hồ tâm trong tay, khẽ thở dài một cái nói: “Như vậy tùy duyên đi, cũng may chuyến này của chúng ta không đến nỗi trắng tay, có phải hay không?” Đôi mi thanh tú của nàng giương lên nhìn Dạ Quân Ly và Trường Lan bên cạnh. Tối thiểu bọn họ lấy được ám tiễn và ngọc lộ đan, cũng không uổng chuyến này, về phần linh hồ tâm thần bí này sao, vậy tất cả tùy duyên là được! Vọng Thư Uyển.com “Đúng.” Dạ Quân Ly cười đáp lại nàng, trong lòng lan tràn một tầng sương mù dày đặc. Nữ nhân như thế, có đôi khi hắn thực sự nhìn không thấu, không biết trên người nàng đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật để cho người ta kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi? “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.” Dạ Quân Ly mắt thấy sắc trời này sắp đen, mà Trường Lan cùng bọn họ xuất cung một ngày, cũng đến giờ về rồi. Mạnh Thanh Hoan gật đầu cười, cao hứng từ biệt Thanh Anh, ba người ra khỏi Thiên Âm phường. Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, nhuộm đẫm một mảnh sáng mờ diễm lệ phi sắc, vạn trượng chói mắt. Ba người sóng vai mà đi trên đường cái rộng lớn, thưởng thức mỹ cảnh mặt trời chiều, chỉ thấy cách đó không xa có một đạo đạo nhân ảnh vội vàng đi tới chỗ bọn họ. “Vương gia.” Người tới chính là Lăng Túc, hắn thấy Dạ Quân Ly vội vội vàng vàng thi lễ một cái, vội nói: “Thuộc hạ rốt cuộc tìm được ngươi rồi!” Dạ Quân Ly nhìn Lăng Túc sốt ruột như vậy, mi tuấn tú của hắn nhướng một cái, thanh âm chìm vài phần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lăng Túc hiện lên trầm trọng, hắn nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, hình như có chút muốn nói lại thôi. Dạ Quân Ly nhìn trong đáy mắt, sắc mặt uấn trách mắng: “Có lời gì cứ nói!” Lăng Túc rùng mình một cái, lập tức thấp đầu, trả lời: “Lưu Cảnh tới, hắn nói Mạnh gia đã xảy ra chuyện!” Mày kiếm của Dạ Quân Ly vặn một cái, đáy mâu u u thâm sắc, trước khi hắn rời kinh, cố ý để Lưu Cảnh ở lại Mạnh phủ, để tiện phụ tử bọn họ tăng tiến cảm tình. Mà Lưu Cảnh là trưởng tử Mạnh gia còn chưa tuyên bố ra ngoài! Nếu không phải là chuyện cấp tốc, Lưu Cảnh không có khả năng thiên lý xa xôi từ Dạ Chiêu quốc đi tới Thánh Dương quốc tìm hắn!” “Dẫn ta đi gặp hắn!” Dạ Quân Ly bình tĩnh, biểu tình trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khí tràng cường đại thuộc về Hiên vương hiển lộ không thể nghi ngờ!