CHƯƠNG 302: THIÊN ÂM PHƯỜNG Editor: Luna Huang Đi dạo phố là thiên tính của nữ nhân. Mạnh Thanh Hoan cảm thấy những lời này thực sự quá đúng. Nàng đi ở trên đường cái náo nhiệt phồn hoa, tư tưởng đường nhìn của toàn thân đều bị các thứ lâm lang mãn mục hấp dẫn, căn bản đã quên bên người còn có hai mỹ nam. Đương nhiên, ngoại trừ thời gian tiêu tiền! “Dạ Quân Ly, ta muốn ăn mứt quả!” Mạnh Thanh Hoan chạy đến trước mặt người bán hàng rong, không chút khách khí lấy một xâu xuống, sai sử Dạ Quân Ly trả tiền. Dạ Quân Ly không nói hai lời, đưa bạc vụn cho người bán hàng rong, tùy ý Mạnh Thanh Hoan vui vẻ đi dạo như vậy. Mâu quang của Trường Lan đánh giá Dạ Quân Ly, lại có chút buồn cười, hắn khi nào thấy qua Dạ Quân Ly đi sau làm chân chạy trả tiền rồi? Bất quá, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng nguyện ý. Nguyện ý buông bỏ tất cả kiêu ngạo của bản thân, chỉ cần người mình yêu vui vẻ! Dạ Quân Ly nhìn tiếu ý khóe môi Trường Lan từ từ trở thành nhạt, hắn ho nhẹ một tiếng, nhướng nhướng mày nói: “Ngươi có muốn ăn một xâu hay không?” Khóe môi của Trường Lan giần giật: “. . .” Dạ Quân Ly lãng lãng cười ra tiếng, cảm giác được như ý. Trường Lan bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, tối tăm đáy lòng tán đi rất nhiều, chợt nghe Dạ Quân Ly nghiêm túc nói: “Trường Lan, ta và tiểu cửu dự định mấy ngày nữa sẽ rời khỏi thịnh kinh trở lại kinh thành, sau này. . .” Bọn họ một là thái tử của Thánh Dương quốc, một là vương gia của Dạ Chiêu quốc, mà hai nước cách rất xa nhau, chỉ sợ sau này không có cơ hội gặp nhau gì! “Khi ngươi và tiểu cửu đại hôn, ta nhất định sẽ đến!” Bất kể là ẩn thái tử, hay y tiên Trường Lan, Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan thành hôn, hắn đều sẽ đến. Đây là chức trách của thái tử, cũng là tấm ý của bằng hữu. Dạ Quân Ly kéo khóe môi, vỗ vỗ vai hắn, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan ở phía trước oán trách: “Hai đại nam nhân các ngươi có thể nhanh một chút hay không?” Dạ Quân Ly và Trường Lan đều tự nhún nhún vai, bước nhanh đuổi theo Mạnh Thanh Hoan. Vọng Thư Uyển.com Đi tới Thiên Âm phường thành bắc, đã qua buổi trưa, ba người đứng ở trước một lầu các không phải đặc biệt thu hút, nhìn nửa ngày. Thiên Âm phường này nhìn thế nào cũng cực kỳ phổ thông, đại môn mở rộng, bất quá có chút vắng vẻ. Trước Trường Lan nghe qua, có người nói bên trong này cất giấu rất nhiều bảo bối, nhưng đều là nghìn vàng không bán, muốn lấy được bảo bối nơi này, dựa vào duyên phận và trí tuệ! “Đi thôi, vào xem.” Dạ Quân Ly từng nghe nghe danh hào của Thiên Âm phường, bởi vậy tràn đầy chờ mong. Ba người đi vào, chỉ thấy trong điện lớn lâm lang mãn mục như vậy bài biện một ít bảo bối cực kỳ quý hiếm. Nhưng mấy thứ này, Dạ Quân Ly và Trường Lan thấy tuy rằng trân quý, nhưng cũng không khó có được. “Mấy quý khách hôm nay đến Thiên Âm phường của ta là tầm bảo sao?” Một đạo thanh âm thanh u từ từ truyền tới, Mạnh Thanh Hoan liền nữ tử cả người trắng thuần sắc xốc sa trướng lên chân thành đi tới. Nữ tử kia hơi phúc thân về phía bọn họ: “Tiểu nữ tử Thanh Anh, là chủ nhân của Thiên Âm phường này. Các vị cũng biết quy củ trong Thiên Âm phường của ta chứ?” Mạnh Thanh Hoan đánh giá nữ tử tên Thanh Anh này, đôi mi của nàng thanh tú linh động, hai tròng mắt hữu thần, ngũ quan tinh xảo có thể thấy được là một mỹ nhân. “Xin cô nương công khai.” Mạnh Thanh Hoan cười trả lời. Mặt mày của Thanh Anh uyển chuyển hàm xúc long lanh, dịu dàng cười nói: “Quy củ của nơi này rất đơn giản, muốn lấy được bảo bối, có thể trao đổi hoặc đáp đề mục ta ra.” Dạ Quân Ly liếc Thanh Anh một mắt, mâu quang yêu dị hơi lóe lên nói: “Bảo bối nơi này của ngươi tuy rằng trân quý, nhưng cũng không khó có được, chúng ta muốn bảo vật chân chính!” Đuôi lông mày của Thanh Anh hơi nâng lên nhìn Dạ Quân Ly nói: “Muốn có được bảo vật chân chính, vậy phải xem duyên phận của các ngươi cùng bảo vật này.”