CHƯƠNG 30: TINH TƯỚNG CHỈ DẪN Editor: Luna Huang Kinh thành liên tục mưa ba ngày, Mạnh Thanh Hoan đã ở vương phủ phiền muộn ba ngày. Chỉ là kỳ quái, Lăng Túc từ đêm đó đi tìm hiểu tin tức, đúng là liên tiếp ba ngày không chút tin tức nào, phảng phất là mất tích một dạng. Nhớ tới Dạ Quân Ly đã nói, nàng không khỏi lo lắng Lăng Túc có phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không, nhưng thấy Dạ Quân Ly khí định thần nhàn coi như không lo lắng chút nào, nàng lại thu hồi nghi hoặc. Ban đêm, thời tiết này rốt cục trời quang, trong trời đêm hiện đầy đầy sao, mênh mông vô bờ. Mạnh Thanh Hoan đi ra cửa phòng sâu đậm hít một hơi không khí thanh tân sau cơn mưa, cảm giác cả người thoải mái rất nhiều. Ba ngày qua này, nàng cũng không nhàn rỗi, hiện nay thế cục trong triều ít ít nhiều nhiều nàng cũng biết một ít. Lúc này khốn cảnh của Dạ Quân Ly ra sao, cuối cùng nàng cũng đã hiểu. Mạnh Thanh Hoan thở dài một tiếng, cảm khái sống ở cổ đại thực sự là không dễ dàng, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời đêm sáng ngọc, nhớ tới phụ mẫu từng dạy chiêm tinh thuật cho nàng. Bài bố của sao tựa như một đạo trận pháp huyền diệu, người hiểu có thể từ đó suy tính ra họa phúc. Nàng nhất thời hưng khởi, bắt đầu ở trong suy tính cái ngôi sao thuộc về Mạnh Cửu Nhi kia, chỉ là khi nàng nhìn thấy ngôi sao đen tối không rõ tinh thần thỉnh thoảng phát sinh quang mang u lam, tâm đột nhiên phát lạnh, bên tai quanh quẩn dự đoán của Phong Nguyệt Bạch. Chỉ có đại họa! Nàng học thuật tuy rằng không tinh, quốc nội miễn cưỡng được cho tam lưu thủy bình, thế nhưng phương diện đoán chữ cùng chiêm tinh của nàng có chút thiên phú. Hôm nay số tử vi không phải là hiện ra tai hoạ? “Đang nhìn cái gì?” Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp thanh nhã của Dạ Quân Ly, chỉ là Mạnh Thanh Hoan không để ý đến hắn. Nàng nhìn chằm chằm chấm chấm đầy sao trên không trung, đại não trống rỗng của nàng chỉ chốc lát liền khôi phục lãnh tĩnh, tỉ mỉ tìm kiếm phương pháp phá giải. Dạ Quân Ly nhíu mày đi tới, hắn lẳng lặng nhìn Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc, không có quấy rầy nàng, thẳng đến nghe được thanh âm có chút ngạc nhiên của Mạnh Thanh Hoan. Vọng Thư Uyển.com “Quý tinh ở bắc, bĩ cực thái lai. Nguyên lai Phong Nguyệt Bạch nói đều là thật.” Mâu quang của Mạnh Thanh Hoan sáng ngời, không khỏi ở trong lòng bội phục thực lực của Phong Nguyệt Bạch, hắn chỉ quan tướng mạo liền dự đoán ra nàng có đại họa lâm đầu, nếu không phải tối nay nàng nhất thời chiêm tinh, chỉ sợ nàng còn không phát hiện ra. Khóe mắt của Dạ Quân Ly nhất tà, nhẹ nhàng thư mi ho nhẹ một tiếng. Mạnh Thanh Hoan ngước mắt nhìn sắc mặt có chút âm trầm của Dạ Quân Ly, nàng bĩu môi, lại nghe thanh âm âm dương quái khí của Dạ Quân Ly hỏi: “Tìm được quý nhân có thể cứu ngươi?” Nữ tử này, từ lúc mới gặp gỡ liền lộ ra lực hấp dẫn trí mạng, mà bí ẩn trên người nàng đến nay hắn khó giải, biết rõ nàng giấu diếm hắn rất nhiều chuyện, thế nhưng nàng không muốn nói, hắn cũng không muốn bức bách. Mạnh Thanh Hoan mân môi khẽ cười, “Vương gia nói sai rồi, người này không phải quý nhân của ta, mà là của chúng ta.” Ta nàng chỉ lên ngôi sao đen tối tinh thần tinh thần trên không trung, biểu tình ngưng trọng hỏi hắn: “Vương gia xem nơi đó có một ngôi sao hay là hai ngôi sao?” Dạ Quân Ly hướng phía phương hướng tay nàng chỉ nhìn lại, ngôi sao ẩn trong đen tối không rõ mơ hồ lộ ra lam quang hốt ám hốt minh, bởi vì cách khá xa nên rất khó nhìn rõ đó là một hay hai ngôi sao. Thấy Dạ Quân Ly trả lời không ra, Mạnh Thanh Hoan thản nhiên cười nói: “Vận mệnh của Vương gia cùng vận mệnh của ta đã liên hợp, tựa như sao lúc sáng lúc tối, minh đại biểu ta, ám đại biểu ngươi. Nếu như ta mất đi quang thải, ngươi cũng sẽ tiêu thất trong ngân hà rực rỡ.” Nàng trắc mâu nhìn Dạ Quân Ly, lại nghe Dạ Quân Ly hơi nhíu mày hỏi: “Quý nhân đến tột cùng là ai?” Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai, lắc đầu, nàng chỉ biết là quý nhân ở phía bắc của vương phủ, không biết là người nào. Mà người thân phận bất phàm ở phía bắc của vương phủ, cũng không nhiều! Đến tột cùng, sẽ là ai chứ?