CHƯƠNG 266: CHIÊU HỒN 2 Editor: Luna Huang Thương Minh đem thông linh ngọc cùng với mảnh nhỏ để trong khắc đá, chợt lại khảm nhật nguyệt thạch vào trong, sau đó hắn cầm lấy chủy thủ cạnh thần đàn, rạch bàn tay của mình nhỏ máu tươi của mình vào, liền thấy chỉ một thoáng thông linh ngọc phát sinh một đạo ánh sáng sáng chói. Tia sáng kia chiếu sáng đồ trận ở đỉnh chóp thần đàn, liền thấy tia sáng giao đạo kim quang hiện ra trong trận pháp, mà cả người Dạ Quân Ly trên thần đàn bị trận pháp bao phủ. Thương Minh đi xuống chủ vị thần đàn, đi tới bên người Dạ Quân Ly, dán phù chú hắn sớm chuẩn bị tại trên người Dạ Quân Ly, quay bọn họ nói: “Ta cần máu của bằng hữu, thân nhân cùng với người yêu của hắn để thu hút hồn phách của hắn, các ngươi sang đây tử nhỏ máu lên phù chú.” Hắn biết ba người này, đúng là then chốt hắn cần khi chiêu hồn, bởi vì ba người này, là người trọng yếu nhất trong đời này của Dạ Quân Ly! Mạnh Thanh Hoan là người đầu tiên đi tới, nàng cầm lấy chủy thủ cắt ngón tay nhỏ máu mình lên phù chú màu vàng, ngay sau đó là Dạ Mạch Hàn, sau đó là Trường Lan. Lấy máu của bọn họ xong, phù chú trên người Dạ Quân Ly đột nhiên phát ra ba đạo tia sáng kỳ dị, ngay sau đó chuông giắt chung quanh thần đàn bắt đầu đinh linh rung động, ngọn nến chung quanh cũng chập chờn vài phần. Mạnh Thanh Hoan và Dạ Mạch Hàn Trường Lan lui sang một bên nhìn Thương Minh làm pháp, liền thấy phù chú trên người Dạ Quân Ly bay lên trời, hóa thành một đoàn hỏa diễm trốn vào trong thông linh ngọc. Quang mang Thông linh ngọc phát ra càng tăng lên, trận pháp màu vàng kia vây quanh Dạ Quân Ly không ngừng xoay tròn, tia sáng chói mắt đâm đến ba người Mạnh Thanh Hoan bọn họ đều tự lấy ống tay áo che kỳ quang. Qua ước chừng nửa chun trà, tia sáng này rút đi, Mạnh Thanh Hoan buông tay áo, thấy Thương Minh lấy thông linh ngọc ra, mà mặc ngọc bể nát lúc này từ lâu khôi phục như lúc ban đầu, cả vật thể u mặc trơn bóng như xưa. Thương Minh trả lại hai khối thông linh ngọc cho Mạnh Thanh Hoan nói: “Kế tiếp, liền nhờ vào ngươi.” Vọng Thư Uyển.com Mạnh Thanh Hoan mừng rỡ tiếp nhận, coi như trân bảo nắm trong tay, nàng nhướng mày nhìn Thương Minh một mắt nói rằng: “Cảm tạ!” Thần sắc của Thương Minh nhàn nhạt, không có biểu thị gì. Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng nắm hai khối thông linh ngọc lên thần đàn, nàng đặt khối mặc ngọc kia ở trên người của Dạ Quân Ly, nắm trong tay bạch ngọc thuộc về mình, nàng chậm rãi tới gần Dạ Quân Ly, cảm thụ được lực lượng vờn quanh giữa bọn họ giữa bọn họ. Mạnh Thanh Hoan kích động không thôi, nàng chồm người qua môi đỏ mọng dán trên môi lạnh như băng của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng hôn, vô cùng quyến luyến. Người nằm ở trên tế đàn vẫn không nhúc nhích đột nhiên có phản ứng, con ngươi đóng chặt chậm rãi mở, tản ra tia sáng yêu dị. Mạnh Thanh Hoan giương mắt chính đụng vào trong con ngươi sâu thẳm của hắn, trong sát na nước mắt của nàng tràn mi, Dạ Quân Ly tràn đầy đau lòng nhìn nàng, giơ tay lên vì nàng lau lệ khóe mắt, thanh âm ôn nhu thanh nhã nói: “Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.” Âm thanh quen thuộc này, cũng để Mạnh Thanh Hoan càng thêm tan vỡ, tất cả ủy khuất vào giờ khắc này đều được thả ra, nàng khóc không ngừng hô tên của hắn: “Dạ Quân Ly, Dạ Quân Ly, Dạ Quân Ly. . .” Đáy mắt Dạ Quân Ly lửa khói nhảy lên cao, hắn cũng không chế trụ được cảm giác yêu thương nữa, vươn một tay lấy ôm nàng vào trong ngực, cúi người hôn nhiệt tình lên môi của nàng. Cảm giác này trùng hợp với ký ức trong mộng của Mạnh Thanh Hoan, trong hốt hoảng cảm thấy cảm giác cực nóng từng chút thiêu đốt nàng, khí tức của người kia, nhiệt tình của người kia, ôn nhu của người kia, chân thực lại hư huyễn. Nàng ôm thật chặt hông của hắn, càn rỡ cảm thụ loại cảm giác không rõ mà lại say lòng người này, cái hôn cuồng liệt hết sức triền miên để cho bọn họ trầm luân, ai cũng không muốn thả lỏng, ai cũng không muốn buông tay! (Luna: Bạn Ly vẫn còn chưa sống hẳn mà, sớm nói không có cảm giác mà vẫn đủ cảm xúc hết ha.)