CHƯƠNG 220: ÁM SÁT VÂY CÔNG 1 Editor: Luna Huang Mạnh Thanh Hoan nhướng nhướng mày, ra vẻ thần bí trả lời: “Không nói cho ngươi!” Cố Ninh Tuyết hơi nhăn mặt, dậm chân lôi kéo tay áo của nàng không ngừng lay: “Mạnh tỷ tỷ, ngươi liền nói cho ta biết, là ai a?” Mạnh Thanh Hoan cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hỏi: “Ngươi có phải có ý tứ với Trường Lan hay không?” Hai má của Cố Ninh Tuyết đỏ bừng vài phần, nàng cúi đầu vặn tay, cũng hết sức nhận chân gật đầu, nói: “Ta cảm thấy Trường Lan công tử khác biệt với những nam nhân ta gặp qua, tóm lại ta cũng không nói lên được, ta chính là cảm thấy hắn tốt.” Giữa lông mày của Mạnh Thanh Hoan tràn đầy ý cười dịu dàng, nhưng nghĩ đến trong nội tâm nàng không khỏi ảm đạm vài phần, ý cười trên mặt nhất thời biến mất. Nàng lôi kéo tay Cố Ninh Tuyết, biểu cảm nghiêm túc nói: “Ninh Tuyết, biểu ca ngươi cũng không xem trọng ngươi cùng Trường Lan, cũng không phải bởi vì ngươi không xứng với hắn, mà là. . .” Cố Ninh Tuyết phản thủ nắm tay nàng đột nhiên cắt đứt nàng: “Ta biết, Trường Lan công tử hắn thích ngươi. Nhưng trong lòng của ngươi chỉ có Hiên vương, các ngươi là sợ ta bị một vố. Nhưng ta không sợ, ta tin tưởng cuối cùng có một ngày ta sẽ cảm động hắn, để trong lòng hắn chỉ có một mình ta!” Nghe Cố Ninh Tuyết dõng dạc tin tưởng mười phần, Mạnh Thanh Hoan rất là xúc động, nàng hăng hái gật đầu, nói với Cố Ninh Tuyết: “Ninh Tuyết, ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân tự tin có mị lực nhất!” “Ân.” Cố Ninh Tuyết ngọt ngào cười, đáy lòng đã tràn ngập hi vọng cùng khiêu chiến. Dạ Quân Ly đứng ở ngoài cửa, nghe hai người bọn họ nói chuyện, khóe môi không khỏi hơi hơi giơ lên, hắn hít sâu một hơi, nhìn bóng đêm xa xa dần dần trầm xuống , mâu quang yêu dị chớp động điểm điểm tinh quang. Sau khi Trường Lan cùng Dạ Mạch Hàn mua thuốc trở về, liền vì Mạc Thượng Tà cùng cô nương kia tiên thuốc. Hai người dùng thuốc xong đều mê man, Việt Phong Linh cùng Cố Ninh Tuyết ở lại trong phòng chiếu khán, những người khác xuống đại sảnh dưới lầu chuẩn bị dùng bữa. Lão bản khách điếm lên nước trà cùng với đồ ăn xong liền lui xuống. Mạnh Thanh Hoan đã sớm đói đến khó nhịn, nàng ngửi được thức ăn đầy bàn thẳng nuốt ngụm nước bọt: “Rốt cục có thể ăn cơm rồi, ta sắp đói chết rồi.” Vọng Thư Uyển.com Vì chờ Trường Lan cùng Dạ Mạch Hàn, nên nàng luôn chịu đựng, hiện giờ rốt cục có thể ăn to rồi. Mạnh Thanh Hoan khẩn cấp cầm đũa lên đang chuẩn bị chuyển động, đã thấy Trường Lan đột nhiên nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Không nên cử động, cơm này có vấn đề.” Tay cầm đũa của Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên ngừng giữa không trung, trợn to mắt nhìn Trường Lan, hỏi: “Cơm này Lăng Túc cùng Vân Thường rõ ràng là dùng ngân châm nghiệm qua độc, tại sao có thể có vấn đề?” Lăng Túc cùng Vân Thường hai người đồng loạt gật đầu, vẻ mặt căng thẳng. Trường Lan bưng một địa cải thìa lên đặt ở chóp mũi hít hà, hắn trời sinh mũi vô cùng mẫn cảm, một tia nửa tia hương vị đều có thể phát giác. Tuy rằng thức ăn đầy bàn mùi đồ ăn bốn phía, nhưng hắn vẫn là ngửi ra được hương vị khác biệt. “Là hương vị vũ thảo, thứ này dùng ngân châm nghiệm không được, loại độc này một khi dùng kẻ nhẹ làm cho người sinh ra ảo giác, thần chí không rõ, nặng rơi vào hôn mê.” Trường Lan chắc chắc nói. Vành tai của Dạ Quân Ly đột nhiên vừa động, ấn đường của hắn chụm lại híp mắt nói với mọi người: “Bên ngoài có người, lại còn không ít!” “Có thể là thích khách ban ngày ám sát vị cô nương kia hay không?” Dạ Mạch Hàn có điều hoài nghi, nếu cô nương kia thật sự là đối tượng hoàng thất Thánh Dương quốc muốn ám sát, như vậy Thánh Dương quốc nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Có lẽ khi hắn cứu cô nương kia bọn họ cũng đã bị bọn họ theo dõi. “Không phải không có khả năng.” Dạ Quân Ly nói xong đứng lên, nói với Trường Lan: “Trường Lan, ngươi mang theo Thượng Tà, Việt Phong Linh cùng với vị cô nương trúng độc kia đi trước, nơi này chúng ta đi cản phía sau chúng ta ở Phúc Yên khách điếm Đồng thành gặp lại.” Nếu để lại bọn họ, đợi giao chỉ sợ không rảnh bận tâm. Kế sách lúc này chỉ có thể để Trường Lan mang theo bọn họ đi trước. Trường Lan gật đầu đáp: “Được, các ngươi hết thảy cẩn thận.”