Thống đốc đại nhân, em xin anh !

Chương 17 : mách lẻo mẹ ruột

Dường như, sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Lục Nghị Phàm đã đưa ra quyết định thông suốt. Anh đứng dậy, bước về phía cửa tủ trưng bày rượu, nhẹ nhàng lấy ra một chai Champon, nhếch miệng nói: - Được! Nếu Phương Tịnh Thanh đã muốn ở lại đây, cháu đồng ý. Tuy nhiên, hạn trong vòng một tháng. Sau một tháng mời Phương tiểu thư trở về nhà của mình! - Cứ xem như một tháng này là để hai đứa vun đắp tình cảm đi! Phương Triết mãn nguyện nở nụ cười rộng đến tận mang tai, còn không quên đánh mắt ra hiệu cho Phương Tịnh Thanh, đắc ý, hả hê vô cùng. Sau khi Phương Triết rời đi, Phương Tịnh Thanh nắm chặt quai vali, cắn cắn môi nhìn Lục Nghị Phàm, dè dặt mà hỏi: - Anh Phàm... Em có thể ở đâu được? Lục Nghị Phàm phẩy tay gọi quản gia tới, hờ hững căn dặn: - Phòng kho cuối hành lang tầng năm vẫn còn bỏ trống, ông hãy cho người đến đó lau dọn để Phương tiểu thư dọn vào ở tạm. Vị quản gia già nhanh chóng gật đầu, sau đó quay người rời đi. - Anh Phàm... Anh cho em ở trong nhà kho? - Sao vậy? Phương tiểu thư không muốn ở đó? Các phòng khác đều để cho vệ sĩ và người làm ở, chỉ còn phòng đó trống thôi. Trước thái độ lạnh lùng của anh, Phương Tịnh Thanh mặc dù vô cùng uất ức, thế nhưng vì mục đích chính thống của mình, cô ta đành phải ôm cục tức mà nhẫn nhịn. Cửu Châu vẫn đứng yên lặng từ nãy, thâm tâm hiện tại đang rất phức tạp. Nếu Phương Tịnh Thanh đã chuyển vào đây ở, chắc chắn cuộc sống sau này của cô sẽ không được yên ổn. Tuy nhiên, mặc dù Phương Tịnh Thanh có hơn cô nhiều tuổi đi chăng nữa, Cửu Châu vẫn thừa sức để đối phó. Cô khẽ đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, đoạn hướng về phía Lục Nghị Phàm mà nhắc nhở: - Còn mười lăm phút nữa sẽ đến giờ bay của anh. Lục Nghị Phàm chau mày, bước đến bên cạnh Cửu Châu, dùng bàn tay lạnh lẽo của mình mà nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Đôi mắt long lanh, to tròn của Cửu Châu chớp chớp, tựa như cánh bướm xinh đẹp kiêu kỳ. Nếu quan sát kỹ, Lục Nghị Phàm có thể thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân mình ở ngay trong tròng mắt bé nhỏ của cô. - Em dám lên tiếng dạy bảo tôi? Trên đầu Cửu Châu chảy đầy vạch đen. Cô có ý tốt nhắc nhở anh kẻo trễ chuyến bay, vậy mà anh lại nghĩ cô đang lên tiếng dạy bảo mình. Người đàn ông này tự luyến phải biết! Mặc kệ ánh mắt hằn học của Phương Tịnh Thanh đang nhìn chằm chằm về phía hai người, Lục Nghị Phàm vươn tay siết chặt Cửu Châu vào trong vòm ngực cứng rắn của mình, nhếch môi cười xấu xa: - Ngoan! Ba ngày sau tôi sẽ trở về! Lục Nghị Phàm cùng một vài tùy tùng thân cận lập tức lên xe rời đi. Cửu Châu cũng quay lưng bước lên trên tầng. Trước khi đi, cô không quên dặn dò Phương Tịnh Thanh: - Tịnh Thanh, nếu có việc gì chưa rõ, cô cứ nói với tôi nhé! Phương Tịnh Thanh xách vali bước vào phòng kho, bàn tay vì quá uất ức mà nắm thật chặt, móng tay ghim sâu vào từng thớ thịt. Tuy nhiên, cô ta lại không hề cảm thấy đau buốt. Nỗi ghen tuông, thù hận đã làm lu mờ toàn bộ cơn đau từ da thịt truyền lại. Phương Tịnh Thanh ném vali vào một góc, tùy ý lôi điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ngay lập tức: - Tịnh Thanh, con có chuyện muốn gặp dì sao? - Dì năm!!!! Phương Tịnh Thanh ôm miệng khóc rưng rức. Tiếng khóc vang vọng trong cả căn phòng, tựa như có điều gì vô cùng oan ức lắm đang xảy ra với cô ta. Dì năm được nhắc tới kia vội vàng lên tiếng an ủi Phương Tịnh Thanh, không quên nhắc nhở: - Nghị Phàm lại làm gì có lỗi với con phải không? Để dì xử lý nó! Dì năm mà Phương Tịnh Thanh gọi chính là mẹ ruột của Lục Nghị Phàm. Bà yêu thương Phương Tịnh Thanh như con gái ruột, bởi vậy mới quyết định hứa hôn cho cô ta và Lục Nghị Phàm từ nhỏ. Sau khi khóc lóc một hồi lâu, Phương Tịnh Thanh mới nức nở lên tiếng: - Dì năm, anh Phàm đã kết hôn với một người phụ nữ khác. Dì không biết hay sao? - Cái gì? Diêu Dung, mẹ Lục Nghị Phàm vì quá bất ngờ mà đánh rơi cả tách cà phê trên tay. - Nó kết hôn khi nào, ở đâu, vì sao dì là mẹ ruột của nó mà lại không hề hay biết? Khóe môi Phương Tịnh Thanh khẽ cong: - Dì à, anh ấy vì người đàn bà kia... mà đã hủy hôn với con rồi!