Thống đốc đại nhân, em xin anh !

Chương 140 : Anh nghiện em đến chết

Vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Diêu Dung hoàn toàn trắng bệch. Bà ta run rẩy giật lùi ra xa, nhìn Cửu Châu giống như đang sợ hãi lắm. Không thể nào, không thể nào. Diêu Dung lắc đầu lia lịa, đoạn vấp phải thân xe mà ngã khụy xuống đất. - Cửu Châu... có thai? Lục Nghị Phàm khẽ thở dài, sau đó dìu Cửu Châu bước vào trong sảnh, đồng thời sai Triệu quản gia gọi bác sĩ riêng tới khám rửa vết thương và chẩn đoán thai nhi cho cô. Cửu Châu nằm dài trên giường, đưa mắt chớp nhìn lên trần nhà. Thoan Kiều, một trong những bác sĩ riêng của dòng họ Lục gia đang cẩn thận giúp cô rửa miệng vết thương trên chân, đoạn băng bó lại cẩn thận. - Thống Đốc, để khám chính xác xem thai nhi đã được bao nhiêu tuần tuổi, chúng ta cần phải đến bệnh viện sản lớn nhất trong trung tâm thành phố. Lục Nghị Phàm không do dự liền lập tức gật đầu. Ngay sau đó sốt sắng hỏi han: - Cửu Châu đã mang thai. Vậy thì tôi cần phải cho cô ấy ăn những thứ gì để giúp cả mẹ, cả con được khỏe mạnh? Nghe anh hỏi, Thoan Kiều suýt nữa thì phì cười, cũng may bà còn cố gắng mà nín nhịn được một chút. Bà là bác sĩ ngoại khoa, khám thai không phải là chuyên môn của bà. Bởi vậy riêng về vấn đề này, Thoan Kiều không thể tùy tiện mà phán xét. Cửu Châu cũng không muốn làm khó bà, vội vàng đánh mắt ra hiệu cho anh, sau đó nhoẻn miệng cười đáp: - Bác sĩ Kiều, cảm ơn cô đã giúp cháu sơ cứu. Cô cũng thấm mệt rồi, hãy cứ yên tâm về nghỉ ngơi trước đi ạ! Bác sĩ Kiều đi rồi, Lục Nghị Phàm lúc này mới nhào về phía vợ, dùng hai tay ghim chặt bàn tay cô trên đầu, sau đó thích chí mà dùng sống mũi cọ cọ lên môi vợ. - Vợ à! Em xem này, bây giờ cả hai chúng ta đều bị thương ở chân. Đây có phải là vợ chồng sống chết giống nhau không vậy? - Em giống anh thế nào được. Anh bị gãy xương chân, còn em thì bị đạn bắn. Vậy là giống ư? Hai người cứ thế nhìn nhau, ánh mắt anh dành cho cô tràn ngập yêu thương, hạnh phúc. Lục Nghị Phàm không nhịn được nữa, chậm rãi áp sát môi mình lên môi cô. Bờ môi mềm mịn, ngọt ngào này đã từ lâu khiến anh say mê đến đắm đuối. Lục Nghị Phàm nhẹ nhàng tách môi Cửu Châu ra, sau đó luồn lưỡi mình vào trong khoang miệng cô mà mơn trớn. Thứ cảm giác độc đáo này làm dục vọng trong người cả hai bắt đầu nảy nở. Ngay khi bàn tay Lục Nghị Phàm vừa tháo được áo lót của Cửu Châu ra, tiếng thở của Cửu Châu đã bắt đầu trở lên dồn dập hơn. - Nhẹ thôi anh! Cửu Châu thỏ thẻ thì thầm vào tai chồng. Hiện tại họ đã có con, bởi vậy mọi động tác cũng đều phải thật cẩn thận hết sức có thể. Lục Nghị Phàm gật gật đầu, nhanh chóng cúi xuống hôn lấy ngực cô, bàn tay cứng rắn không ngừng vuốt ve cơ thể trắng ngần, trần trụi, thỏa mãn mà mơn trớn, xoa nắn khắp nơi. Hầu như mọi chỗ anh đi qua đều để lại dấu vết. Làn da trắng nõn của cô ửng hồng, đôi mắt ướt át đưa tình nhìn anh, các ngón tay thon dài chầm chậm luồn vào trong mớ tóc ngắn. - Châu... Lục Nghị Phàm khẽ gọi. Giọng nói của anh càng lúc càng trở nên khàn đục. Anh nhẹ nhàng tách hai đùi của cô ra, sau đó bắt đầu tiến sâu vào nơi ẩm ướt nhất. Cảm nhận được vật cứng rắn của anh đang bắt đầu đi vào cơ thể, Cửu Châu nhăn mặt mà cong người rên rỉ. Mọi cử chỉ của anh đều hết sức cẩn thận, không dùng lực mạnh như những lần trước. Hai thân thể đẹp như tranh vẽ quấn chặt lấy nhau, cùng nhau trầm luân trong dục vọng và tình yêu cháy bỏng. - Châu! Anh yêu em! Lục Nghị Phàm vừa chuyển động thân thể, vừa ghé sát tai cô mà thì thầm. Cửu Châu bám chặt lên vai anh, va chạm dưới thân khiến cô hoàn toàn rơi vào trạng thái mê đắm, nhắm nghiền hai mắt. Ưmmm... Aaa... Cửu Châu liên tục thở hổn hển. Tiếng rên đầy kích thích của cô làm Lục Nghị Phàm càng thêm phấn khích. Anh dùng tay xoa nắn hai bầu ngực đẫy đà của cô, nhoẻn miệng cười trêu chọc: - Trông em kìa, thật là biết hưởng thụ! - Anh... anh im miệng! Aaaa.... Cửu Châu xấu hổ lắp bắp nói. Gương mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm lại càng thêm ma mị. Anh vẫn chuyển động đều eo và hông, thỉnh thoảng lại hôn lên từng ngón chân của vợ mà cắn: - Em muốn anh im miệng, được, anh chiều lòng em. Thế nhưng là cả hai chúng ta cùng nhau im miệng! Dứt lời, Lục Nghị Phàm vươn tay bế xốc Cửu Châu lên, nghiêm chỉnh đặt cô trên đùi anh. Ở tư thế này, phần dưới của Cửu Châu càng thêm siết chặt và bị đâm sâu hơn, cô cong thẳng lưng, liên tục kêu rên trong miệng. Hai bàn chân quặp chặt lên lưng của anh. Bờ môi căng mọng quấn lấy nhau đến say mê, cơ thể trần trụi không ngừng va chạm bên dưới đến nỗi mồ hôi của cả anh và cô đều ướt đầm. - Ôi không! Anh... anh nghiện em đến chết! Lục Nghị Phàm gầm lớn, thở hổn hển không ra hơi. Quả thật, anh nghiện cô... đến chết!