Thốn Mang

Chương 97

Lầu 1 trong biệt thự của Lý Dương, lúc này tiểu Kiệt Khắc đang bĩu môi, buồn bực nhìn bí quyển luyện đan cổ xưa trên tay. "Sư huynh thối, ngay phòng cũng không cho người ta vào, hừ hừ, không phải chỉ là một thân đệ đệ đến thôi sao ? Liền lập tức vứt bỏ người ta, có người mới thì quên người cũ, quá đáng !" Tiểu Kiệt Khắc vừa rồi thấy Lý Dương và Lý Thạc lên lầu, liền có ý đồ tiến vào phòng ngủ của Lý Dương nhìn một cái, nhưng đã bị Lý Dương cản lại. "Có người mới thì quên người cũ ?" Vừa từ trong phòng bước ra Điền Cương tựa hồ rất nghi hoặc, tiểu Kiệt Khắc chỉ liếc nhìn Điền Cương một cái, không nói điều gì, vẫn bĩu môi như trước. Nó không thể nói là vừa rồi nó ghen tỵ với "Lý Thạc". Trong phòng ngủ Lý Dương. "Đến đây, ngồi xuống nào !" Lý Dương kéo ghế đến trước mắt Lý Thạc, tiện đó bật đèn ở trong phòng. Ngọn đèn trong phòng Lý Dương rất là mê ly, khiến cho người ta có một cảm giác không chân thật. Lý Thạc thực sự sững người, bởi vì hắn nhìn thấy tượng gỗ trong phòng ngủ. Một bức tượng gỗ lớn hoàn toàn giống như người thật được đặt bên cạnh giường ngủ, còn có không ít những tượng gỗ nhỏ, từng bức tượng gỗ dài khoảng 20cm được đặt khắp nơi trong phòng. Lý Dương đi đến một cái quầy cạnh đó, từ trong người lấy ra một tượng gỗ đặt trên quầy. "Đại ca, huynh còn chưa quên được nàng ta sao ?" Thanh âm Lý Thạc có chút khô khốc. Lý Dương cười cười, tựa hồ không để ý : "Ha ha, không có gì, ngọn đèn này cũng không tệ à, ta chính là chuyên môn phối hợp với màu sắc của tượng gỗ mà bố trí đó, để tượng gỗ dưới ánh đèn này hiện rõ như da người thật, ta mỗi lần nhìn những tượng gỗ này lại tựa như nhìn thấy Tuyết, mỗi khi ở trong phòng ngủ, ta lại cảm thấy như có Tuyết đang ở bên cạnh mình. Cảm giác thật là rất tuyệt, vô cùng tuyệt !" Lý Dương nhìn xung quanh, trong phòng gần như mọi chỗ đều thấy có tượng gỗ của Khương Tuyết, Lý Dương tựa hồ đối với việc này vô cùng mãn ý, vẻ cười trên khuôn mặt cũng rất hạnh phúc. Nhưng Lý Thạc không biết tại sao khi thấy nụ cười có vẻ rất hạnh phúc của Lý Dương, hắn lại cảm thấy tim mình rất đau. Vì ca ca của mình mà đau, hắn cảm thấy ca ca mình thật đáng thương, nói chính xác thì là bi kịch ! Có lẽ là cái ngày mà Khương Tuyết chết, Lý Dương đã chú định thành một người bi tình. "Đại ca… …" Lý Thạc nói rồi lại dừng, thực là không biết phải nên nói thế nào. "Được rồi. Đừng nói chuyện của ta và Tuyết nữa, ta để đệ đến, là muốn truyền cho đệ tu chân bí tịch của phi đao nhập đạo !" Lý Dương liếc nhìn Lý Thạc, hắn đương nhiên hiểu Lý Thạc muốn nói gì, nhưng Lý Thạc làm sao có thể hiểu được tâm tình lúc này của hắn chứ ? Có lẽ là chỉ khi chìm đắm trong hồi ức kỷ niệm mới có thể khiến Lý Dương trải qua được những ngày tháng tu chân dài lâu. Lý Thạc than một tiếng, hắn biết tính khí của ca ca mình. Hai người chơi từ nhỏ đến lớn, Lý Thạc hắn làm sao có thể không hiểu ? Bây giờ Lý Thạc cũng đã có người yêu, không lâu sau sẽ chuẩn bị thành hôn, có được người mình yêu, Lý Thạc càng hiểu thêm những cảm thụ của ca ca mình. Bất ngờ, Lý Thạc nhớ lại lời Lý Dương vừa nói. Ánh mắt không khỏi nghi hoặc nói : "Ca ca, huynh nói… …phi đao nhập đạo ? Phi đao nhập đạo lợi hại lắm sao ?" Lý Thạc hiện rõ vẻ khó hiểu. Lý Thạc mặc dù tu luyện Tiểu Lý Phi Đao, nhưng mà lại chỉ nghĩ Tiểu Lý Phi Đao là một loại võ lâm công pháp có chút đặc thù mà thôi. Hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của Tinh Cực Tông, hắn cũng không nghĩ đến còn có cái gọi là phi đao nhập đạo. "Đúng vậy, tu chân giả đi theo phi đao nhập đạo còn mạnh hơn nhiều tu chân giả đồng cấp, "Thất diệu tinh cực" chính là năm xưa tổ sư của Tinh Cực Tông, cũng là thái gia gia (ông cố) của chúng ta Lý Tầm Hoan sáng tạo ra, uy lực cực lớn, khó mà tưởng tượng nổi !" Lý Dương hưng phấn nói. Lý Phong Dư là phụ thân của hắn, Tông chủ hiện tại của Tinh Cực Tông là gia gia của hắn, vậy Lý Tầm Hoan chính là thái gia gia của hắn rồi, thân là cháu chắt của nhân vật mình sùng bái, Lý Dương thực sự rất hưng phấn. Lý Thạc sáng mắt : "Thái gia gia ? Lý Tầm Hoan ? Nhưng Lý Tầm Hoan đó là nhân vật của mấy trăm năm trước mà, đây… …" … …Lý Dương bật cười nói : "A Thạc đệ sao lại khờ vậy, đối với tu chân giả mà nói, tuổi tác là không có ý nghĩa gì. Tu chân giả có thể dễ dàng biến đổi dung mạo, một thiếu niên ngược lại có thể đã là vài trăm tuổi, là tiên tổ của một lão già đầu tóc bạc trắng ! Thái gia gia là Lý Tầm Hoan cũng là bình thường !" Trong lòng Lý Thạc cũng có từng tia tự hào, Lý Tầm Hoan trong truyền thuyết không ngờ lại là thái gia gia của mình, cảm giác này đích xác là phi thường mỹ diệu. "A Thạc, đệ đem tâm thầm chìm vào bên trong, liền có thể biết được nội dung của "Thất diệu tinh cực" rồi !" Lý Dương lấy ra khối ngọc giản mà lúc trước Vương Thông đã cho hắn. Lý Thạc nhìn khối ngọc giản trên tay Lý Dương, ngọc giản bình thường nhìn qua cũng giống như một khối ngọc, chỉ là bên trong khối ngọc có một cỗ khí tức, chỉ có tâm thần đã đạt đến một cảnh giới nhất định mới có thể cảm ứng được khí tức. Tiếp lấy ngọc giản, tâm thần Lý Thạc lập tức trầm nhập vào bên trong… … "Kim đan vỡ, Tinh cực thành ! kim đan hoá thành thất tinh, thành hình chu thiên càn khôn, tụ thất diệu tinh cực, tiêu hao thất diệu tinh cực chi lực, chỉ để thối luyện một luồng đao mang chí dương chí cương vô kiên bất tồi, dưới sự thiêu luyện của tinh cực chi hoả… …" Lý Thạc một lúc lâu sau mới thở một hơi dài, than : "Thái gia gia quả là thiên túng kỳ tài, loại công pháp tu luyện như vậy cũng có thể tưởng tượng ra, lợi hại, thực đúng là lợi hại, "Kim đan vỡ, Tinh cực thành !", tu chân giả có mấy người dám từ bỏ kim đan của mình chứ , lợi hại, lợi hại !" Lý Thạc chỉ có thể không ngừng cảm thán, hắn đã không thể biểu đạt được sự sùng bái của bản thân đối với Lý Tầm Hoan, trong lòng càng thêm tự hào vì bản thân được là cháu chắt của Lý Tầm Hoan. Lý Dương lập tức nói : "Đó còn chưa tính là gì, lúc xưa thái gia gia độ kiếp đệ còn chưa biết đâu, phải nói là "nhất đao xuất, kiếp vân tán", lúc xưa khi thiên kiếp đến, thái gia gia vẫn nằm trên mây trắng, một mình uống rượu, tuỳ ý chém ra một đao, kiếp vân cường đạo vô cùng đã bị chém tan, mặc dù sau đó kiếp vân đã ngưng tụ lại, thiên lôi lại công kích, nhưng uy lực đã giảm đi quá nữa, ngay cả hộ thể đao mang của thái gia gia cụng không đột phá được ! Thiên kiếp kết thúc, thái gia gia lại tiếp tục ngồi uống rượu trên mây trắng, tựa hồ thiên kiếp đối với thái gia gia mà nói, căn bản không tính là cái gì !" Lý Thạc sững sờ, trong đầu liền hiện lên khung cảnh lúc xưa Lý Tầm Hoàn độ kiếp, trên khuôn mặt lộ thần tình sùng báo. Lý Dương mỉm cười, lúc trước hắn từ sư bá Vương Thông biết được quá trình độ kiếp khi đó, sự sùng bái trong lòng đối với Lý Tầm Hoan cũng tăng vọt lên. "Buzz ~~~" Lý Thạc sững người, lập tức móc điện thoại trong người ra. "Hi ! Tôi là Lý Thạc đây, Ồ ! Tôi biết rồi, Lucky Hotel, tối nay lúc 22 giờ phải không ? Tốt rồi, tốt rồi, hiểu rồi, tôi nhất định đến đúng giờ, tôi hiện tại đang ở chỗ ca ca tôi, là Mộc Dịch khách khanh trưởng lão của các vị đó ! Ha ha. Phải rồi, Diệu huy, hôm nay tôi có thể dẫn ca ca tôi theo không. Tốt lắm, cứ như vậy, ừm. Bye bye !" Lý Thạc nói rồi liền gác điện thoại. "Đại ca, tối hôm nay đại biểu của Mafia Ý, Thanh Bang và Hồng Bang sẽ họp tại tầng cao nhất của Lucky Hotel. Dù gì đại ca người cũng là khách khanh trưởng lão của Thanh Bang, đến xem cũng không có chuyện gì. Huynh đệ chúng ta cùng đi, dù gì chuyện hiệp thương cũng chỉ đàm đạo qua loa, nói chung những phương diện lớn đã nói xong sớm rồi !" Lý Thạc cười gian xảo. Lý Dương gật đầu cười mắng : "Ngươi đó, công tư bất phân. Được lắm, ta cũng cùng đệ đi coi thử !" 22 giờ cùng ngày. Lucky Hotel cũng được coi là một khách sạn rất nổi tiếng ở New York, cao 33 tầng, rất sang trọng, tràn đầy khí khái quý tộc, khách sạn lớn này cũng là một nơi hoàn toàn do Thanh Bang ngấm ngầm khống chế, không có một cái bóng của Mafia Mỹ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lại chọn Lucky Hotel mà không chọn khách sạn nào lớn hơn. Tại cầu thang lên tầng 31. "Xin lỗi tiên sinh, hôm nay từ tầng 31 đến tầng 33 đã hoàn toàn được bao rồi, người ngoài không thể tiến vào !" Một nữ lang tóc vàng mỹ lệ ngọt ngào nói với năm người đan ông. Adrian rất là phẫn nộ, tầng thượng của khách sạn Lucky là nổi tiếng nhất, trong đó là những thứ mới mẻ sang trọng nhất dành cho các nhân vật thượng tầng hưởng thụ. Hôm nay hắn dẫn theo bốn vị huynh đệ, chính là muốn trước mặt các huynh đệ của mình phô trương thực lực bản thân, dù gì tiêu phí ở ba tầng chót là cao vô cùng ! Nhưng hiện tại hắn không ngờ lại bị chặn lại ở cửa tầng 31, mặc dù nói chuyện với hắn là nữ lang tóc vàng mỹ lệ, nhưng cạnh đó lại có bốn tay bảo vệ đô con, hắn cũng không dám cường hành tiến vào. Adrian phẫn nộ nói : "Sao lại có thể như vậy ? Ta là khách quen của Lucky, trước giờ chưa có nghe nói ai đi bao cả tầng thượng, ai mà có năng lực lớn như vậy ? Hơn nữa có lẽ Lucky Hotel sẽ không vì đồng ý với một cá nhân, mà đắc tội đối với toàn bộ khách khứa chứ !" Nữ lang tóc vang vẫn khuôn mặt tươi cười nghênh đón : "Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay đích xác là có người bao rồi, hoan nghênh lần tới quay lại !" "Hey, phía trước làm sao vậy ? Sao không mau đi đi ?" Có vài vị phú hào đi tới, hiển nhiên bọn họ cũng đến đây hưởng thụ. Adrian giận dữ nói : "Ai biết được, quý cô này nói là có người nào đó đã bao hết cả ba tầng trên, không cho phép chúng ta được tiến vào !" Mấy vị phú hào ở phía sau nhất thời sững người ra, ba tầng trên thực không phải có tiền là có thể bao được, hơn nữa cho dù muốn bao, thì số tiền cần thiết cũng khiến những phú hào này không thể tiếp nhận nổi. "Vui lòng cho qua !" Cùng với thanh âm băng lãnh, cả tá hắc y đại hán đi tới, dùng vũ lực đẩy năm người bọn Adrian và mấy vị phú hào ở phía sau khỏi con đường ở giữa. Chục đại hán dọn dẹp hoàn toàn con đường hành lang, cung kính đứng chờ ông chủ của bọn họ giá lâm, còn đám người phú hào Adrian thị bị ép dí vào tường hành lang, nhưng mấy người bọn họ đều không dám lên tiếng. Bởi vì bọn họ nhìn thấy trên người những đại hán này đều có mang vũ khí, quang minh chính đại mà mang vũ khí --- súng laser KJ21, đây không phải là vũ khí người bình thường có thể rớ đến, uy lực cực mạnh thậm chí vượt cả vũ khí xuyên giáp. Một người Đông phương thân mặc thanh y mang theo hai vệ sĩ từ lối vào đi qua. Qua một lúc, một thanh niên tóc vàng mắt xanh tràn đầy khí chất quý tộc dẫn theo hai lão già tiến vào. Chỉ năm phút sau, hai người Đông phương thân hình gần như giống nhau , đều mặc hắc y, chỉ là một người hiện rõ vẻ cô ngạo, còn người kia thì có chút dễ gần. "Bồng !" Cửa lớn lối vào bị đóng lại, mấy chục đại hán liền đứng trước cửa lớn. Năm huynh đệ Adrian cùng với mấy phú hào đều ngạc nhiên nhìn nhau. "Đây đều là những người không tầm thường à !" Một phú hào cảm thán. Một phú hào khác nói : "Thanh niên tóc vàng mắt xanh kia, ta dám cam đoan, hắn là một quý tộc cao quý, khí chất của hắn tuyệt đối không phải muốn bắt chước là có thể bắt chước được, hắn nhất định là một quý tộc từ nhỏ đã sinh trưởng trong gia đình quý tộc cổ lão rồi !" "Ừm, hơn nửa súng laser KJ21 cho dù ở trong địa hạ thế giới cũng khó mà mua được, mấy người này thế lực rất lớn à !" Adrian nhớ lại vừa rồi mấy đại hán kia như xua đuổi ăn mày, trực tiếp tống bọn họ vào một góc hành lang ! Mấy đại hán đó vừa rồi hình như lo rằng bọn họ sẽ làm kinh động đến các đại nhân vật kia, còn đẩy bọn họ ra sau lưng, dùng thân thể che chắn bọn họ lại. "Bọn họ mới chân chính là nhân vật thượng tầng à !" Adrian than, loại phú hào có tiền như hắn trong mắt những đại nhân vật vừa rồi thực sự chẳng là cái gì. Những phú hào kia cũng lần lượt cảm thán, bọn họ đều nhìn lên những người vừa tiến vào, dù là trong giới thượng tầng cũng có phân cao thấp, mấy người vừa rồi mới là thượng tầng trong thượng tầng. Trong tầng 31 của Lucky Hotel. Có gần chục nữ nhân mặc đồ "mát mẻ" đang phục vụ mấy người Steven, Lý Dương. Lý Dương tay cầm ly rượu, đứng bên cửa sổ tầng 31, cửa sổ pha lê này chỉ có thể từ bên trong nhìn ra ngoài, bên ngoài thì không thể nhìn được bên trong. Lý Dương từ tầng 31 nhìn xuống thành phố New York, cảm giác so với khi từ ban công nhà mình nhìn xuống thật không giống nhau. Người đi lại trên đường ở phía dưới thật là đông đúc, tựa như hàng đàn kiến. Lý Dương tự nhiên cảm thấy mình chính là thần của đám người phía dưới, bản thân đứng trên đỉnh của bọn họ. "Những người kia đều là kiến cỏ, mệnh vận cũa bọn họ đều nằm trong tay của chúng ta, chúng ta đứng trên đỉnh điểm của cái xã hội này, chúng ta chính là thượng đế của bọn họ !" Steven đi đến bên cạnh Lý Dương mỉm cười nói. Lý Dương cười cười, không phủ nhận, đích xác, hắn cũng có cảm giác đó. Lý Thạc cũng cầm ly rượu đi tới, cũng đứng trước cửa sổ, và nhìn xuống những người ở phía dưới, chậm rãi nói : "Có một số người sinh ra đã đứng ở tầng cao nhất, lại có người sinh ra đã đứng ở nơi thấp kém nhất, nhưng mà không có một người nào lại chỉ đứng yên ở một tầng đó, chỉ cần nỗ lực, người ở dưới đáy cũng có thể thành người ở trên cao !" Đại biểu của Thanh Bang, chính là Thiên Luỹ nhị đệ tử của Vương Thông, Thiên Luỹ thân mặc thanh y cũng đi đến, cười cười nói : "Các người cũng thật là nhàn tản quá, ngươi ở dưới đáy, có lẽ bọn họ cũng có cơ hội để thành người ở trên cao, nhưng mà cơ hội đó thật là quá ít, cho dù có cơ hội như vậy, cũng là do chúng ta cấp cho bọn họ !" Steven gật đầu nói : "Phải, bọn họ cho dù thành được người ở cao, chúng ta cũng có thể khiến bọn họ mất hết tất cả, biến thành người ở dưới !" "Nói cái gì người ở cao người ở dưới, đến đây chúng ta bàn chuyện trước nào, chuyện bàn xong, chúng ta sẽ lại nói tiếp !" Lý Thạc lập tức vừa cười vừa dẫn đầu tiến vào một căn phòng, Steven, Thiên Luỹ cùng với Lý Dương cũng cười cười, đi theo vào phòng. Thốn Mang Tập 3 : Kim Đan