Thốn Mang
Chương 249
"Rốt cục ta báo thù được cho nàng rồi!" Lí Dương nhắm mắt thở dài, trong lòng xúc động mãnh liệt, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh, mặc dù hôm nay Lâm Thiên Vũ bất quá là một tiểu nhân vật điên cuồng mà thôi. Nhưng năm đó thì lại khác hẳn.
Năm đó mình bất quá là một thanh niên vừa mới phục dụng tẩy tủy đan, công lực cũng chỉ tam cấp, so sánh với một cao thủ đạt tới lục cấp như Lâm Thiên Vũ thì cũng giống như đom đóm với mặt trăng. Căn bản không thể so sánh được. Còn nói về địa vị thì lại càng chênh lệch lớn hơn nữa.
Lí Dương nghĩ đến đó, không khỏi cảm thán cho bể hóa nương dâu, thế sự vô thường.
Vẻn vẹn không đến hai mươi năm, Lí Dương đạt tới đỉnh cao quyền lực trong cõi thế tục. Hắn không hề dựa dẫm vào ai, hắn chỉ cố gắng phấn đấu dựa vào thực lực bản thân. Thực lực tuyệt đối sẽ mang đến quyền lực tuyệt đối, còn vượt xa quyền lực của giáo đình và Hắc Ám nghị hội.
"Ta cuối cùng đã hoàn thành một tâm nguyện. Sau này không ai có thể đoán trước con đường cô độc của ta." Lí Dương cười lạnh. Bây giờ Lâm Thiên Vũ đang chịu hình phạt dưới độc hình Địa Ngục Chi Hỏa, từ từ đợi cảnh hồn phi phách tán. Lí Dương chỉ còn có một mục tiêu duy nhất - tìm được Tuyết.
Ngày qua ngày chờ đợi mỏi mòn, cô thiếu nữ Khương Tuyết đang trong độ tuổi trăng tròn dù không thể gặp Lí Dương thường xuyên, chỉ có thể tâm tình nửa giờ điện thoại, vẫn luôn chờ Lí Dương. Nhưng cho đến lúc chết, vẫn chưa được Lí Dương cầu hôn như mong ước của nàng. Khi Lí Dương cầu hôn, nàng song đã chết. Khương Tuyết không còn biết gì nữa rồi.
Lí Dương hối hận nhất cũng giận bản thân mình nhất là - người yêu mình đến chết vẫn không biết tên mình.
Người mình yêu nhất, thế mà mình lại ngại quy định của tổ chức nên không cho biết tên mình, cho đến khi người yêu chết rồi, vẫn. Còn không biết tên chính thức của mình, Lí Dương làm sao ăn nói với Khương Tuyết. Hối hận, hối hận vô cùng đã mới cho Lí Dương điên cuồng, mới làm Lí Dương biến thành người như hôm nay.
"Vô luận con đường tìm kiếm có xa đến đâu, ta cũng sẽ không bỏ dở." Lí Dương thầm nhủ.
Lí Dương vô thức lấy ra bích thủy địch, khí tức vận chuyển, tiếng địch tự nhiên vang lên, lúc này. Tiếng địch của Lí Dương mờ ảo vô định, cho dù Tiêu Diêu tán nhân đến đây, cũng không thể nào đoán ra Lí Dương đang thổi khúc địch gì.
Hồng Trần luyện tâm khúc? Không phải !
Nói là bản nhạc bi thương, cũng không phải. Nói là bản vui vẻ cũng không giống. Trong tiếng địch dung hợp tất cả, tất cả đều thể hiện tâm cảnh của Lí Dương. Vào lúc này, Lâm Thiên Vũ đã bị diệt, tâm cảnh Lí Dương có sự lột xác.
Tầm Mịch Nhạc Chương!
Đúng, đúng là Tầm Mịch Nhạc Chương. Lí Dương đang thổi chính là Tầm Mịch Nhạc Chương, không phải Tầm Mịch Nhạc Chương trước đây, mà là Tầm Mịch Nhạc Chương kết hợp tất cả các loại bi thương, vui sướng, hưng phấn, thống khổ vân vân. Tầm Mịch chi đồ (Tầm mịch: tìm kiếm, Đồ: con đường => con đường tìm kiếm) xa xôi mòn mỏi, trả qua vô số sự việc khác nhau. Tầm Mịch biến hóa, Lí Dương theo đó cũng biến hóa.
Từ đó, địch khúc của Lí Dương cũng không còn cố định nữa, mà biến thành một Tầm Mịch Nhạc Chương mờ ảo vô định, tất cả địch khúc đã nhuần nhuyễn kết hợp lại. Phàm là cảm ngộ trên con đường tìm kiếm của Lí Dương, tất cả đều được thổi ra thành tiếng địch, trở thành Tầm Mịch Nhạc Chương.
"Trời, tiểu tử này!" Hạng Vũ khiếp sợ kêu lên: " Xi Vưu Đại Tôn, sư tôn lão nhân gia chẳng lẽ thật ưu ái hắn đến thế ? Bất quá cho dù sư tôn lão nhân gia cũng không thể khống chế tu luyện của người khác mà. Trời ạ, đã lâu như vậy rồi, tốc độ đề cao tâm thần kinh khủng quá rồi, mẹ nó, thôi, thôi, tâm thần cảnh giới của hắn vừa mới tới La thiên thượng tiên hậu kỳ không lâu, đã đạt tới Đại La Kim Tiên tiền kì nhanh như vậy. Một khúc này của hắn ít nhất bằng với ta tu luyện ngàn năm. A, a, mà lại còn tăng nữa Xi Vưu Đại Tôn ơi, Hồng Quân Đạo Nhân ơi, Bàn Cổ đại thần ơi. Tên này đúng là quá biến thái rồi !"
Hạng Vũ rơi vào trạng thái điên cuồng, thanh âm hắn mặc dù rất lớn, nhưng Lí Dương lại không thèm để ý chút nào.
Một cao thủ chân chính đều hiểu, tâm thần đề cao thập phần chậm chạp, thậm chí còn không thế thấy rõ được. Nghiên cứu Ma Thần Lục Tuyệt cũng có thể làm tâm thần đề cao nhanh hơn, nhưng cũng không thể biến thái đến nước này, Lí Dương chỉ thối địch một lần mà lai có đột phá kinh khủng đến thế.
Tiếng địch đột ngột tắt lịm.
Lí Dương từ từ thu lại bích thủy địch, mắt đang nhắm từ từ mở ra, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra. Ánh mắt Lí Dương càng có vẻ thêm kiên định, ánh mắt tựa hồ nhiều thấu cả ngàn năm : " Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu đi trên con đường tìm kiếm của mình!"
"Đại La Kim Tiên trung kỳ ! Éc, ta chẳng còn gì để nói nữa rồi." Hạng Vũ rơi vào sự khiếp sợ cực độ, thậm chí quên cả việc tự xưng là Bổn Phách Vương .
Lí Dương lúc này mới nghe được thanh âm Hạng Vũ trong đầu mình.
"Phách Vương, sao vậy ?" Lí Dương mỉm cười nói. Ngay cả Lí Dương cũng không phát hiện, vừa rồi sau khi thổi một khúc địch, tâm cảnh hắn chẳng những đề cao rất nhiều, quan trọng nhất là - Tâm tính cũng biến hóa rất nhiều, sát ý đã giảm đi so với trước kia.
Mặc dù vẫn lạnh như băng như trước, nhưng cổ sát khí từ đáy lòng hắn đã nhạt nhòa dần sau khi tiêu diệt Lâm Thiên Vũ.
"Tên tiểu biến thái này, kiểm tra tâm thần của mình một chút đi rồi hãy nói chuyện." Hạng Vũ nói bô bô. Việc này quả làm cho bất kỳ ai cũng phải ghen ghét, cho dù là Hạng Vũ, cũng không khỏi ghen tị một chút.
Lí Dương nghe xong hơi nghi hoặc, rồi tự mình đắm chìm vào việc cảm thụ tâm thần.
"A!" Lí Dương cả kinh, " Đại La Kim Tiên trung kỳ, cũng là ma soái trung kỳ, làm sao như vậy được nhỉ ? Trước đây không lâu ta không phải đang là La Thiên Thượng Tiên hậu kỳ sao? Làm sao lại nhanh như vậy được nhỉ, ta cũng chẳng có cảm giác gì cả." Lí Dương có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Lần đầu khi khi ở Côn Lôn tiên cảnh sáng chế ra Tầm Mịch Nhạc Chương, tâm thần của mình được đề cao như tên bắn, nhưng sau này mặc dù tăng lên nhanh, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Còn vừa rồi chỉ qua một thời gian ngắn ngủn, tâm thần mình lại một lần nữa tăng lên nhanh chóng, đã đạt tới Đại La Kim Tiên trung kỳ.
"Ai biết ? Tiểu tử ngươi không phải mới vừa thổi sáo sao? Chẳng hiểu sao lại tăng lên cực nhanh như thế ! " Trong đầu Hạng Vũ thậm chí có ý niệm bắt chước học thử xem, bất quá nghĩ lại mình như thế mà lại học thổi sáo, thì còn gì gọi là khí phách nữa? Phỏng chừng sư tôn Xi Vưu Đại Tôn cũng khó có thể tin được.
"Thổi địch?"
Lí Dương giật mình, mắt khép hờ cố nhớ lại mặc dù địch khúc mình vừa thổi. Vừa rồi hoàn toàn khi thóat khỏi tình trạng chìm đắm vào việc thổi sáo, Lí Dương cũng chẳng thấy có gì đáng để ý. Bây giờ cố nhớ lại, mọi chuyện có vẻ rõ ràng hơn.
"Đây là địch khúc gì ? Năm đó ta nhất thời sáng tác ra Tầm Mịch Nhạc Chương, tốt xấu gì cũng có thể thổi lên Bi Thương khúc và Hoan Lạc khúc như trước. Nhưng địch khúc này lại kết hợp tất cả, bây giờ còn có thể gọi đây là ( Hồng Trần Luyện Tâm Khúc) sao? Lí Dương cười khổ.
Tầm Mịch Nhạc Chương một lần nữa lột xác, so với Hồng Trần Luyện Tâm Khúc của Tiêu Diêu tán nhân dần dần tách ra làm hai đường bất đồng.
Có thể nói thế này, hồng Trần Luyện Tâm Khúc bất quá chỉ để Lí Dương học địch. Cảm tình của Lí Dương hoàn toàn bất đồng. Tâm cảnh cũng bất đồng, tự nhiên phải sinh địch khúc khác hẳn. Chỉ có địch khúc thích hợp nhất với mình mới có thể có kết quả hữu hiệu nhất. Nguyên trước đây Hồng Trần Luyện Tâm Khúc chỉ thích hợp nhất với Tiêu Diêu tán nhân mà thôi.
"Sao cũng được, nhờ khúc địch này đã làm cho tâm cảnh một lần nữa trải qua tầm mịch chi đồ, tìm được đột phá. Hơi đâu để ý xem nó biến hóa thành cái gì." Lí Dương cười sảng khoái.
"Lí Dương !"
Hạng Vũ đột nhiên gọi giật giọng tên Lí Dương, lại còn có vẻ rất quan tâm nữa.
"Hả?"
"Ngươi không phải muốn tìm Tuyết sao? Nhưng muốn đến Quỷ Giới. Phải có thực lực cường đại, ngươi bây giờ cần phải có linh dược để nhanh chóng đề cao thực lực." Hạng Vũ nói nhẹ nhàng như không.
Lí Dương ngẩng đầu nhìn lên, do vừa rồi trong lòng chấn động kịch liệt, tâm tình biến hóa, hắn đã không phát hiện hai bình ngọc trong suốt, trong mỗi bình ngọc có một giọt máu, năng lượng cường đại trong giọt máu đó làm Lí Dương thấy khiếp sợ.
"Cái gì thế ?"
Lí Dương trừng mắt. Linh thức cho hắn biết, năng lượng một giọt máu đó rất mạnh, có thể làm hắn trong nháy mắt đạt tới thiên ma trung kỳ, căn bản không cần thông qua độ kiếp hậu kỳ, Đại Thành kỳ, thiên ma tiền kì! Quan trọng nhất là, có đến hai giọt máu.
Chỉ hai giọt máu này, cũng có thể làm Lí Dương đỡ công khổ tu mấy trăm năm.
Phải biết rằng, càng lên cao tu luyện càng là gian nan. Tán tiên tán ma vượt qua sáu lần Tán tiên thiên kiếp, bất quá chỉ tương đương cỡ La Thiên Thượng Tiên tiền kì, phải sáu ngàn năm, cũng chỉ mới đột phá đến Thiên Ma kì mà thôi. Có thể tưởng tượng được, càng về sau lại càng kinh khủng bao nhiêu.
"Lí Dương tiểu tử, vận khí của ngươi quả là tốt phi thường !" Hạng Vũ cảm thán, bất quá lần này hắn không ghen tị, dù sao hắn tốt xấu cũng là cao thủ cấp bậc Ma Vương hậu kỳ, máu này cũng chẳng hấp dẫn gì hắn cả.
"Hay quá ? Phách Vương, rốt cuộc giọt máu này là của ai, giọt máu này còn mạnh gấp trăm lần máu của huyết tộc công tước. Không, là vạn lần, à không, còn hơn cả trăm vạn lần nữa. Thực ra không phải ta so sánh về năng lượng, mà thực sự là khác biệt về đẳng cấp!" Lí Dương sợ hãi than.
"Cũng chỉ có máu huyết của bộ tộc Huyết Ngục mới ẩn chứa năng lượng lớn như thế ! Do đó đây là tinh huyết của cao thủ bộ tộc Huyết Ngục, nói trắng ra là máu huyết của Ma Quân bộ tộc Huyết Ngục, cũng chỉ khi đạt tới cấp bậc Ma Quân, một giọt máu của bọn họ mới có như thế có năng lượng lớn như thế." Hạng Vũ nói thập phần khẳng định.
Dù sao hắn là Ma Vương hậu kỳ, dựa theo cảnh giới, sau Ma Vương là Ma Quân, sau Ma Quân là Ma Đế. Hạng Vũ đạt tới Ma Vương hậu kỳ, đối với Ma Quân tự nhiên biết rất rõ.
"Ma Quân !"
Lí Dương ngẩn ngơ, Thiên Ma, Ma Tương, Ma Soái, Ma Vương, Ma Quân, Ma Đế ! Trời ạ, Ma Quân là cao thủ tuyệt đối ở Ma Giới, lại là máu huyết của Ma Quân bộ tộc Huyết Ngục, chẳng trách có năng lượng như thế.
"Hơn nữa hai giọt máu này có năng lượng nhiều đến mức Lí Dương sau khi phục dụng, nếu đem toàn bộ dùng để rèn luyện Đao Phách, thì có thể sẽ đạt tới cảnh giới màu xanh lam, cũng khoảng chừng tương đương với thiên ma trung kỳ." Hạng Vũ ước lượng, do Lí Dương có hai Âm Dương Đao Phách, đồng thời tu luyện cần phải có năng lượng gấp đôi.
Đương nhiên, giả thuyết này chỉ đúng dưới tình huống Lí Dương không cần năng lượng để tu luyện thân thể.
"Đừng nói nữa."
Lí Dương cười, thân hình lóe lên, liền bắn về phía phía trước, tốc độ cực nhanh.
"Oanh!"
Lâm Thiên Vũ từng ở trong thần điện quan sát rất lâu cũng không phát hiện có cơ quan nào, nhưng Lí Dương vừa động đã đụng phải cơ quan.
"Oanh long long -"
Thần điện đại biến, từng đạo hào quang đỏ rực đan xen với những hào quang màu vàng kim xuất hiện khắp nơi. Từ trung tâm là hai bình ngọc, liên tục xoay tròn ,màn hào quang thật lớn màu đỏ và vàng hình thành khắp dọc đường Lí Dương di chuyển..
Lí Dương trợn mắt há hốc mồm.
"Hô hô -"
Hai bình ngọc trong suốt xoay tròn điên cuồng thành hình Thái Cực, trận pháp cũng đã khởi động. Đột nhiên một đạo chất lỏng màu đỏ thóat ra. Dựa vào mùi tanh tưởi của nó, Lí Dương có thể khẳng định đó là máu tươi. Lí Dương không thể hiểu cái thứ máu tanh đó đến từ nơi nào.
Máu tươi từ trong trận pháp không ngừng lan ra, thần điện cũng không ngừng biến hóa, kết cấu cũng xảy ra biến đổi lớn.
Một biển máu thật lớn, biển máu mênh mông xuất hiện trước mặt Lí Dương, còn ở giữa biển máu là một hòn đảo nhỏ. Lơ lửng trên hòn đảo đó là hai ngọc bình. Còn bản thân Lí Dương lại đang đứng trên một mỏm đá nhỏ, một mỏm đá duy nhất.
Quái lạ, ở đâu ra biển máu như thế, rồi giữa biển khơi mênh mông lại có một mỏm đá, hơn nữa chỉ có một hòn đảo nữa.
"Ảo trận, đáng tiếc, ảo trận này được một người có công lực cao rất cao bố trí, còn cao hơn cả bổn Phách Vương nữa, bổn Phách Vương nhìn không thấu." Hạng Vũ mặc dù nhìn không thấu ảo trận, nhưng kinh nghiệm không ít, dùng nhãn lực vẫn có thể phán đoán đây là ảo trận.
"Lí Dương, ngươi không được coi thường tưởng là mọi sự không tồn tại, ảo trận này ngươi nhìn không thấu.Nếu làm bừa nó có thể lấy mạng của ngươi đó.." Hạng Vũ cảnh cáo đạo.
Lí Dương bất lực nhìn hòn đảo giữa biển máu mênh mông, hắn căn bản không thể tính toán khoảng cádh từ chỗ hắn đứng tới hòn đảo đó.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên trên cả thế giới biển máu.
"Ha ha, bộ tộc Huyết Ngục ta có tốc độ nhanh nhất, ngươi chỉ cần trong vòng, mười giây có thể bay đến hòn đảo trung ương, ta sẽ cho ngươi máu của ta và Jehovah. Yêu cầu của chúng ta cũng không cao, chỉ cần ngươi đạt tới tốc độ của cao thủ Đại Thành kỳ bộ tộc Huyết Ngục là đủ rồi."
"Chuẩn bị rồi chứ, một khi lựa chọn phi hành, nếu không có bay tới hòn đảo đó trong vòng mười giây, ngươi sẽ bị biển máu bao phủ, hồn phi phách tán. Nếu ngươi bỏ qua chuyện này, ngươi chỉ cần tĩnh tọa một ngày, một ngày sau tự nhiên có thể đi ra ngoài." Thanh âm khác xen vào.
"Ha ha - Chuẩn bị rồi chứ hả – đừng để bị biển máu bao phủ nhé, ha ha -" Thanh âm ban đầu vang lên một lần nữa, rồi cả hai loại âm thành kia hoàn toàn biến mất.
Hiển nhiên, thanh âm này là do hai vị cao thủ lưu lại. Một khi mở ảo trận, tự nhiên sẽ xuất hiện thanh âm đó, còn hai vị cao thủ này phỏng chừng đã rời khỏi đây từ lâu lắm rồi. Không cần Hạng Vũ nói, Lí Dương tự mình cũng hiểu được đạo lý này.
Nghe xong thanh âm đó.
Lí Dương nở nụ cười.
Tốc độ ? Nhân gian cực hạn ? Tốc độ của cao thủ Đại Thành kỳ bộ tộc Huyết Ngục ?
Cước đạp Thanh Vân, chỉ giây lát đã bay tới tận trời tưởng chuyện chơi sao ?
"Hô!"
Lí Dương cước đạp Thanh Vân, thân ảnh chợt lóe rồi bay lên không, thời gian không đến một giây, Lí Dương đã tới hòn đảo trung ương. Nói về tốc độ, phỏng chừng hai vị cao thủ bố trí đại trận cũng không kịp Lí Dương. Dù sao tốc độ của Thanh Vân đã tương đương với tốc độ của Tiên Đế rồi.
Nhìn hai bình ngọc trong suốt trước mắt, Lí Dương không khỏi sáng mắt lên, tay phải vung lên, hai bình ngọc trong suốt liền bị thu vào Túi Tiểu Càn Khôn.
"Oanh long long -"
Lí Dương vừa mới lấy hai bình ngọc, hòn đảo trung ương trên biển máu bắt đầu biến đổi ……
Tập 7: Kim sắc huyết dịch
Truyện khác cùng thể loại
868 chương
72 chương
69 chương
625 chương
32 chương
13 chương