Thốn Mang
Chương 227
Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Phía đông thành của Hắc Ma thành, trong một trang viên âm u yên tĩnh.
- Lý Dương đạo hữu, trang viên này thế nào?
Trên mặt Hắc Mộc thượng nhân khẽ nở ra một nụ cười nhạt, tiếp đó lão đưa Lý Dương bước vào trong trang viên.
Lý Dương khẽ mỉm cười.
- Không tồi, thật sự rất không tồi, ta thực lòng cảm tạ tâm ý của thượng nhân.
Lý Dương nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ vô cùng mãn ý.
Hắc Mộc thượng nhân nói một cách rất tự nhiên:
- Ha ha, đạo hữu mãn ý là được, từ hôm nay trở đi tòa trang viên này chính là của đạo hữu rồi!
Tiếp đó hắn nói:
- Đúng rồi, qua một quãng thời gian nữa Thủy Tinh cung cũng sẽ được mở ra, đến lúc đó số người tiến vào Thủy Tinh cung có lẽ sẽ rất nhiều, không biết có phải đạo hữu cũng sẽ tiến vào hay không?
Thủy Tinh cung mở ra là chuyện lớn cả ngàn năm mới có, phàm là người trong Hoàng Tuyền hải tựa hồ đều biết, Hắc Mộc thượng nhân cũng chẳng giấu giếm gì, hơn nữa với thực lực kinh nhân của Lý Dương, đối với việc tranh đoạt Hồn lệnh sẽ là một biến số lớn, Hắc Mộc thượng nhân cũng muốn thăm dò xem rút cục Lý Dương suy nghĩ thế nào.
Lý Dương nghiêm túc nói:
- Ân, đương nhiên phải tiến vào xem rồi, hơn nữa cái Hồn lệnh đó ở trong Thủy Tinh cung, ai có được Hồn lệnh thì có thể hiệu lệnh cho toàn bộ Hoàng Tuyền hải, không biết vị nào có may mắn đoạt được Hồn lệnh nhỉ?
Lý Dương cảm thán nói, đột nhiên hắn nhìn về phía Hắc Mộc thượng nhân cười nói:
- Đúng rồi, thực lực của thượng nhân cao như vậy, hơn nữa lại là môn chủ Tu La môn, thế lực và thực lực đều không nhỏ, xác suất ngài đoạt được Hồn lệnh rất lớn đó a!
Hắc Mộc thượng nhân cũng không khiêm tốn nói:
- Thực lực của Huyết Sát môn và Âm Sát môn đó cũng không yếu, còn cả Lý Dương đạo hữu nữa, thực lực không những mạnh, hơn nữa lại là truyền nhân của Bá Vương, với thân phận đó, một khi đoạt được Hồn lệnh thì việc hiệu lệnh cho khắp cả Hoàng Tuyền hải tuyệt đối là một chuyện khẽ nhấc tay cái là được. Tóm lại, Tu La môn ta nhất định sẽ chi trì cho đạo hữu.
Hắc Mộc tôn chủ lộ ra mục quang sáng quắc nhìn Lý Dương.
- Ta?
Lý Dương sững người ra, ngay sau đó hắn cười ha hả nói:
- Ha ha, thực nhân thật biết nói đùa, ta chỉ là một người cô độc, tuy nói nếu đoạt được Hồn lệnh thì có thể hiệu lệnh cho toàn bộ Hoàng Tuyền hải, nhưng nếu không có được một thế lực cường đại như ngài, cho dù đoạt được Hồn lệnh thì cũng có ai thèm để ý đến đây?
Lý Dương thực tế rất coi thường công dụng của Hồn lệnh, tuy Hồn lệnh là tín vật đại biểu cho các đời cung chủ Thủy Tinh cung, cũng là tín vật của cung chủ Ma cung, nhưng nếu bản thân không có đủ thế lực và thực lực, cho dù có đoạt được thì cũng chẳng có chỗ dùng.
- Huống chi bản thân ta lại thích tiêu diêu tự tại, hiệu lệnh Hoàng Tuyền hải? Đối với ta mà nói thì có gì là tốt chứ?
Lý Dương hỏi ngược lại.
Lý Dương trong lòng cười thầm nghĩ "Hừ hừ, chuyện tranh đoạt Hồn lệnh là của ba đại môn phái các ngươi, bây giờ ngươi bất quá chỉ là đến thăng dò xem ý tứ của ta thế nào mà thôi. Bất quá cái Hồn lệnh đó, ân, cầm lấy đùa nghịch một chút cũng chẳng sao cả!"
Lúc này Lý Dương đột nhiên cảm thấy có một luồng mục quang đầy thù hận, linh thức hắn liền lập tức dò xét một hồi, tại cửa vào trang viên, vị trưởng lão của Tu La môn tên Hàn Vũ sau khi liếc nhìn Lý Dương một cái thì liền rời đi luôn, tuy sát ý của hắn ẩn tàng khá kỹ nhưng vẫn bị Lý Dương phát hiện ra.
Hàn Vũ và Hàn Phong là hai an hem ruột, Lý Dương giết chết Hàn Phong, Hàn Vũ này đương nhiên hận Lý Dương đến nhập cốt. Vốn hắn muốn nhờ sư phụ hắn Hắc Mộc thượng nhân đến giết Lý Dương, nhưng không ngờ Hắc Mộc thượng nhân không những không đối phó với Lý Dương mà còn tặng Lý Dương tòa trang viên này. Điều này không thể không khiến cho trong lòng Hàn Vũ cảm thấy phẫn nộ vô bỉ.
"Gã trưởng lão Tu La môn kia hình như vẫn còn ghi nhớ hận mối với ta a!" Khóe miệng Lý Dương lộ ra một nụ cười lạnh, nhưng hắn lại không nói gì.
- Ngoài cửa có mấy đạo đồng, chúng sẽ nghe Lý Dương đạo hữu sai khiến. Hắc Mộc còn có việc cần làm, tạm thời phải rời khỏi đây trước.
Hắc Mộc thượng nhân vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Lý Dương, nói một hồi lâu, cuối cùng cũng đi về.
Lý Dương vội vàng tiễn Hắc Mộc thượng nhân rời đi.
- Bản Bá Vương chẳng hiểu nổi, tên tiểu tử Hắc Mộc đó sao lại lại tin ngươi được nhỉ? Lẽ nào có kẻ nói bừa rằng hắn là đệ tử của bản Bá Vương thì chính là đệ tử của bản Bá Vương rồi sao?
Hạng Vũ rất nghi hoặc nói:
- Hơn nữa bản Bá Vương thấy tên Hắc Mộc đó cũng không giống một kẻ ngốc a!
Lý Dương ngồi trong sân, hắn thoải mái mà uống rượu, trong lòng thì dửng dưng nói:
- Bá Vương, kỳ thật tên Hắc Mộc đó vị tất đã tin ta, ta cũng không cần hắn tin!
- Ồ?
Hạng Vũ sửng sốt.
Lý Dương nói tiếp:
- Ta một chiêu đã giết chết Hàn Phong trưởng lão, Hắc Mộc thượng nhân đó nhất định là cũng úy kị ta, mà sau đó ta lại bộc lộ tâm thần cường đại ra một chút, Bá Vương, ngài cũng biết đó, bình thường thì tu vi tâm thần và công lực đều xấp xỉ nhau, tâm thần của ta cao chỉ là vì có tình huống đặc thù, nhưng Hắc Mộc thượng nhân đó nhất định là đã cho rằng công lực của ta nhất định cũng cực cao. Do đó...
Hạng Vũ lập tức hiểu ra.
- Ha ha, đúng rồi, tên Hắc Mộc đó vốn muốn giết ngươi, nhưng hắn đột nhiên phát hiện thực lực của ngươi còn mạnh hơn hắn, do đó tên Hắc Mộc này liền lập tức lùi bước. Nhưng hắn đường đường là môn chủ của Tu La môn, sao có thể nói hắn lui bước là vì sợ hãi được, mà sau đó ngươi lại nói ngươi là đệ tử của bản Bá Vương, hắn liện lập tức mượn cái cơ hội này mà hạ đài, nói rằng Hàn Phong đó đã đắc tội ngươi, chịu tội là phải, ha ha… Đúng rồi, chính là như vậy.
Cuối cùng Hạng Vũ cũng hiểu ra.
Lý Dương nói hắn là đệ tử của Hạng Vũ cho Hắc Mộc thượng nhân chỉ là vì cho môn chủ Tu La môn một cơ hội hạ đài mà thôi.
- Bá Vương, còn có một điểm mà ngài đã quên mất, Thủy Tinh cung sắp mở ra, đến lúc đó, cao thủ của ba đại môn phái Tu La môn, Huyết Sát môn và Âm Sát môn sẽ tranh đoạt với nhau, trong giai đoạn quan trọng này Hắc Mộc thượng nhân chắc chắc sẽ không muốn đắc tội với một cao thủ lợi hại, cho dù hắn có thể đối phó ta, nếu hắn mà bị thương thì cũng đã là không hay rồi.
Lý Dương thản nhiên nói.
Hạng Vũ lập tức sáng tỏ.
Tam đại môn phái đều vô cùng mong muốn có được Hồn lệnh, vào thời khắc quan trọng này, đắc tội với một nhân vật có thể giết chết siêu cấp cao thủ Hàn Phong trong một chiêu là cực kì bất trí. Hắc Mộc thượng nhân cũng hiểu rõ điều này, cho nên lão mới không cố hỏi Lý Dương về những chuyện liên quan đến Bá Vương Hạng Vũ.
- Này, Lý Dương à, có một chuyện rất thú vị kìa.
Hạng Vũ đột nhiên ha ha cười nói.
- Sao vậy?
Lý Dương sửng sốt.
Hạng Vũ lập tức đem những tĩnh hình mà thần thức của hắn quan sát được truyền cho Lý Dương xem cùng.
Tại trụ sở của Tu La môn tại Hắc Ma thành, trong nơi ở của Hắc Mộc thượng nhân.
Lúc này thần thức của Hạng Vũ đang bao trùm lên đó, nhưng Hắc Mộc thượng nhân lại chẳng hề phát giác ra chút gì, dù sao tâm cảnh của hai bên cũng chênh lệch quá lớn.
- Sư tôn, Lý Dương đó giết anh con, tại sao lại không giết hắn vậy? Tại sao?
Hàn Vũ đứng sau lưng Hắc Mộc thượng nhân mà hỏi lớn, hiển nhiên hắn rất phẫn nộ.
Hắc Mộc thượng nhân đột nhiên quay người lại, y lạnh lùng nhìn Hàn Vũ.
Dưới mục quang của Hắc Mộc thượng nhân, trong lòng Hàn Vũ không khỏi cảm thấy run rẩy, nộ hỏa trong lòng hắn cửa rồi đã lập tức biến mất.
- Hàn Vũ, đại ca Hàn Phong của ngươi chết rồi, ta cũng biết trong lòng ngươi khó chịu. Nhưng…
Thanh âm của Hắc Mộc thượng nhân lập tức trở lên lãnh khốc:
- Tất cả mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, không đoạt được Hồn lệnh ta cũng không để ý, nhưng, Chiến Thần Ngõa (chiếc ủng) thì nhất định phải đoạt được!
Lời này vừa nói ra, Hạng Vũ và Lý Dương đang nhìn trộm đều cảm thấy kinh ngạc.
- Chiến Thần Ngõa? Bá Vương, không ngờ hắn lại nói đến Chiến Thần Ngõa, vừa rồi gã Hắc Mộc còn ở trước mặt ta nói Hồn lệnh trọng yếu thế này thế kia, bây giờ lại nói với đệ tử của hắn Chiến Thần Ngõa mới là trọng yếu nhất.
Trong lòng Lý Dương thầm mắng Hắc Mộc, vừa rồi Hắc Mộc chẳng hề đề cập đến chữ nào về Chiến Thần Ngõa trước mặt hắn, hiển nhiên Hắc Mộc muốn giấu diếm chuyện này.
Hạng Vũ cũng lâm vào trạng thái mơ màng.
Hàn Vũ hướng về phía Hắc Mộc thượng nhân hỏi:
- Chiến Thần Ngõa? Sư tôn, Chiến Thần Ngõa đó còn quan trọng hơn cả Hồn lệnh sao?
Trong mắt Hắc Mộc thượng nhân phát ra một tia quang mang nóng bỏng:
- Đương nhiên, Hồn lệnh bất quá chỉ là tín vật còn Chiến Thần Ngõa lại là thượng phẩm ma khí!
Hắc Mộc thượng nhân này hiển nhiên không biết được Chiến Thần Ngõa sau khi trải qua Tiên Ma đại chiến đã chịu tổn hại và trở thành trung phẩm ma khí rồi.
- Thượng phẩm ma khí?
Hàn Vũ hai mắt lập tức trợn tròn cả lên.
Hắc Mộc thượng nhân nói đến Chiến Thân ngoa thì lập tức trở lên hưng phấn:
- Chiến Thần Ngõa chính là thượng phẩm ma khí, trong Ma giới chính là một vũ khí đỉnh cấp của Bá Vương a. Hơn nữa Chiến Thần Ngõa có thể tăng công kích của bản thân lên cả mười lần, phản lực của kẻ khác sẽ bị yếu đi chín thành (có mười thành, yếu đi chín thành còn một thành, cũng tương đương với yếu đi mười lần).
Bản thân công kích thì gia tăng gấp mười lần!
Phản lực của kẻ khác thì yếu đi mười lần!
Công phòng nhất thể (đồng thời có cả chức năng công kích và phòng ngự trong một thể) a, khi dùng thân để để công kích đối phương thì đồng thời nơi thân thể mình dùng để công kích cũng phải chịu lực phản kích ngược lại. Lực công kích càng lớn thì lực phản kích cũng càng lớn, một khi có Chiến Thần Ngõa thì công kích sẽ mạnh lên mười lần mà phản lực lại yếu đi mười lần. Đây đúng là mọt vũ khí công kích siêu cấp, đối với những cao thủ dùng đùi công kích, đó tuyệt đối là một vũ khí trong mơ.
- Không thể nào, không thể nào!
Thanh âm của Hạng vũ bỗng dưng vang lên trong đầu Lý Dương, đến thần thức của Hạng Vũ cũng bị chấn động, còn mau là thần thức của Hạng Vũ đạt đạt tới đẳng cấp cực cao, cho dù chấn động thì Hắc Mộc thượng nhân cũng chẳng phát giác ra chút nào.
- Bá Vương, sao vậy?
Lý Dương lập tức hỏi.
Hạng Vũ dáng vẻ như đang khó có thể tiếp thu chuyện gì đó mà nói:
- Không thể nào, không thể nào, công dụng của Chiến Thần Ngõa sao lại bị người ngoài biết được? Cho dù là ở Ma giới, Chiến Thần Ngõa ban đầu chỉ là trung phẩm ma khí, sau đó được Xi Vưu đại tôn cải tạo lại mới thăng được lên thành thượng phẩm ma khí. Sau đó nó liền cùng với ta hạ giới, trong Ma giới trừ Xi Vưu đại tôn ra chẳng có người nào biết được thuộc tính của Chiến Thần Ngõa sau khi cải tạo, sao tên Hắc Mộc này lại có thể biết được?
Hạng Vũ đang trong trạng thái hoảng loạn, hắn đã xưng mình là "ta" rồi. (bình thương luôn tự xưng "bản Bá Vương")
- Cho dù tới Phàm Nhân giới ta cũng chưa hề nói với bất kì một kẻ nào khác, thuộc tính của thượng phẩm ma khí há lại có thể nói cho kẻ khác, tên Hắc Mộc này sao có thể biết vậy, a!
Hạng Vũ đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Không, trừ Xi Vưu đại tôn ra, còn có… còn có… nàng, đúng, nàng cũng biết, lẽ nào nàng lại đem thuộc tính vũ khí lợi trọng yếu nhất của ta nói cho người khác? Không, không thể nào…
Lý Dương vô cùng ngạc nhiên.
Hắn cảm thấy được rõ ràng sự hoảng sợ và phẫn nộ, còn có cảm giác khó mà tiếp thụ của Hạng Vũ lúc này!
Vũ khí lợi hại nhất của bản thân, thuộc tính của vũ khí đương nhiên không thể nói cho kẻ khác, dù sao một khi con át chủ bài của bản thân bị người khác biết được, khi đó thì bản thân cách cái chết cũng chẳng còn xa bao nhiêu nữa rồi.
Lý Dương lập tức tiếp tục quan sát tình huống chỗ Hắc Mộc thượng nhân.
- Hàn Vũ, một khi có được Chiến Thần Ngõa thực lực của sư phụ có thể nói là tương đương với được đề cao lên hẳn một bậc, đến lúc đó đừng nói là tên Lý Dương kia, cho dù là Xích Nhãn và Thanh Phong ta cũng phải đợi ta tới giết thôi.
Hắc Mộc thượng nhân kích động nói.
- Sư tôn, nếu Huyết Sát môn hoặc là Âm Sát môn có được Hồn lệnh thì nên làm thế nào?
Hàn Vũ hỏi.
Hắc Mộc thượng nhân khinh thường nói:
- Hồn lệnh thì có cái tác dụng khỉ gió gì chứ, cường giả vi tôn mới là chân lý chân chính! Một khi ta có được Chiến Thần Ngõa thì thực lực của ta có thể ngạo thị của Hoàng Tuyền hải này, muốn giết ai thì giết, cho dù kẻ khác có Hồn lệnh, ta giết hắn rồi đoạt lấy Hồn lệnh thì không phải là cũng có thể hiệu lệnh cho cả trăm vạn tu ma giả tại Hoàng Tuyền hải sao?
Cường giả vi tôn, chỉ có thực lực chân chính mới là trọng yếu nhất, một cái tín vật như Hồn lệnh căn bản chẳng so được với Chiến Thần Ngõa, dù sao Chiến Thần Ngõa cũng có thể đề cao thực lực một cách rõ ràng.
- Đồ nhi biết sai rồi.
Hàn Vũ lập tức hiểu rõ, hắn liện khom người nói.
Hắc Mộc thượng nhân điểm đầu cười nói:
- Ừm, được rồi, cái chết của Hàn Phong ta sẽ không quên đâu, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi tìm Lý Dương tính nợ.
- Hắn nói hắn là truyền nhân của Bá Vương a!
Hàn Vũ nói.
Hắc Mộc thượng nhân khinh thường nói:
- Truyền nhân của Bá Vương, hừ, hắn nói phải thì là phải sao? Vậy thì ta là truyền nhân của Xi Vưu đại tôn đó! Huống chi sư tôn ta đã từng nói qua, Bá Vương bá khí xung thiên, trong Phàm Nhân giới chẳng nhìn được ai vừa mắt, sư tôn cùng người nam chinh bắc chiến cũng chưa từng nghe nói qua chuyện Bá Vương thu đồ đệ. Hơn nữa sau khi chiến bại Bá Vương đã tự sát, chuyện này ai mà chẳng biết. Mà cho dù hắn là truyền nhân của Bá Vương thì đã sao? Dù sao Bá Vương cũng đã chết rồi.
Lý Dương đang nghe lén thì đột nhiên...
- Bẩm tiền bối, Thanh Phong chân nhân của Âm Sát môn cầu kiến.
Một trong mấy đạo đồng mà Hắc Mộc chân nhân an bài để phục vụ Lý Dương chạy đến khom người nói.
Thần thức của Lý Dương lập tức tỉnh lại trong khi đang nhìn lén.
- Mời hắn vào đi!
Lý Dương lập tức nói, đồng thời trong lòng hắn cười thầm "Lần trước khi ở trong trà quán, hai đạo thần thức đó có lẽ chính là của Thanh Phong chân nhân và Xích Nhãn trưởng lão, biết được thực lực của ta, chắc chắn bọn chúng sẽ chẳng yên tâm nổi rồi, tên Thanh Phong này chẳng phải đã tới rồi sao?"
Nhưng Hạng Vũ lúc này lại đang yên lặng, hiển nhiên, chuyện Hắc Mộc thượng nhân biết được thuộc tính của Chiến Thần Ngõa vừa rồi đã khiến Hạng Vũ đoán được cái gì đó, đồng thời cũng khiến Hạng Vũ khó mà tiếp thụ.
- Lý Dương đạo hữu, Thanh Phong nghe nói đạo hữu không ngờ lại là truyền nhân của Bá Vương cho nên bèn lập tức tới bái phỏng đây.
Ngay sau tiếng nói, một vị trung niên văn sĩ mỉm cười bước vào trong sân, chỉ thấy tay y phe phẩy chiếc quạt, bộ dạng phiêu hốt nhẹ nhàng, nụ cười cũng khiến cho người ta cảm thấy thân thiết.
Lý Dương lập tức tức đên, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên...
- Bẩm tiền bối. Huyết Sát môn Xích Nhãn trưởng lão cầu kiến.
Đạo đồng lại vào bẩm báo.
Lý Dương sửng sốt, tiếp đó hắn lập tức mỉm cười rồi vội vàng nói:
- Mau, mau mời vào!
Thanh Phong chân nhân cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt hắn hơi biến đổi một chút, nhưng sau nháy mắt nụ cười thân thiết vừa rồi đã trở lại.
- Truyền nhân của Bá Vương! Ha ha, lão đầu ta cũng đến bái phỏng truyền nhân của Bá Vương a.
Xích Nhãn trưởng lão, dáng vẻ như mới bốn năm mươi tuổi, cặp mắt đỏ sẫm, y phục rất là tùy tiện, ngực phanh ra lộ xuất một đám lông ngực đen xì rậm rạp, trên người hắn có một cỗ khí tức ngang tàng bạo ngược.
- Ồ, tên gia hỏa Thanh Phong ngươi cũng đến rồi à, tin tức quả nhiên nhanh nhạy thật!
Xích Nhãn trưởng lão lườm Thanh Phong một cái.
Đột nhiên…
- Ha ha, Thanh Phong, Xích Nhãn hai vị hành động nhan quá a!
Theo tiếng cười lớn, Hắc Mộc thượng nhân liền xuất hiện trong sân. Đạo đồng đó chính là người của Tu La môn, tự nhiên sẽ đem tất cả tình huống nói cho Hắc Mộc thượng nhân, khắp cả Hắc Ma thành cũng chỉ lớn như vậy thôi, với tốc độ của Hắc Mộc thượng nhân thì chỉ cần một lát là có thể đến được rồi.
Lý Dương nhìn thấy ba người thì liền lập tức mỉm cười.
Mới chỉ một hồi mà cả ba đại cao thủ ở Hoàng Tuyền hải đều đã đến bái phỏng hắn rồi.
Tập 7: Kim sắc huyết dịch
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
54 chương
116 chương
64 chương