Thời Thượng Tiên Sinh
Chương 71
Nằm trong spa rất buồn chán, vì thế đây chính là lúc thích hợp để xem Loạn thế tình triền!
Tô Nặc nằm trên giường, hưng phấn lấy di động ra.
Tác giả thật sự đã cập nhật trở lại, phải nói là vừa dài vừa chất lượng!
Loạn thế tình triền, các bạn nghĩ trọng điểm là tình triền?
Sai! Trọng điểm chính là loạn thế!
*乱世情缠 (Loạn thế tình triền) -> 乱 (hỗn loạn), 世 (thế giới), 情 (tình yêu), 缠 (triền miên/dây dưa). Ý nói trọng điểm là thế giới hỗn loạn chứ không phải là tình cảm.
Đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Sau khi Tô Nhu Nhu và Âu Dương Kim Long hóa giải hiềm khích lúc trước, hai người bắt đầu sống những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, trong lâu đài sẽ thường xuyên truyền ra tiếng cười như chuông bạc làm cho quần chúng vừa hâm mộ. . . Vừa ghen tị!
Nhóm người theo đuổi Tô Nhu Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi, thử hỏi tiểu nhân nhi trong sáng mảnh mai mềm mại như thế, ai sẽ cam tâm trơ mắt nhìn hắn bị người khác độc chiếm?!
Vì thế trong một đêm mưa gió mịt mù, Tô Nhu Nhu đột nhiên mất tích! Hệt như giọt mưa rơi xuống hồ nước, không để lại chút dấu vết nào!
“Bất cứ giá nào cũng phải tìm Nhu nhi trở về!” Âu Dương Kim Long bị lửa giận thiêu đốt lí trí, cơ thể hắn đột nhiên kéo dài gấp mấy lần, quần áo hóa thành tro tàn, lộ ra vảy rồng chói mắt màu vàng!
Hắn biến thân rồi!
Cự long mang theo oán hận xông thẳng lên trời, phá vỡ quỹ đạo thời gian, bàn quay vận mệnh nghịch chuyển, chín cung tinh sát tử vi lệch vị trí, nhân giới nổi lên chiến tranh khắp nơi, núi non rung chuyển, sinh ly tử biệt, vô cùng thê thảm!
“Ha ha.” Tô Nặc nhịn không được bật cười, không đồng tình tí nào.
“Sao thế?” Đới An tò mò sáp tới.
“Không có gì.” Tô Nặc nhanh chóng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. Cái chuyện xem tiểu thuyết ba xu không có khí chất này nhất định không thể cho người khác biết! Kể cả Đới An cũng không!
“Nặc Nặc.” Âu Dương Long gọi điện thoại qua, “Tối nay muốn ra ngoài ăn cơm không?”
“Tối nay em. . . A! Nhột!” Tô Nặc bị chọt trúng huyệt vị, nhịn không được hét một tiếng!
Âu Dương Long sửng sốt, “Em đang làm gì đấy?”
“Spa.” Tô Nặc trả lời, sau đó bất chợt nảy sinh cảm giác bà chủ gia đình! Ông xã đi làm kiếm tiền còn mình lại lười biếng ở nhà xem tiểu thuyết, đúng là vừa 囧 vừa kinh hãi!
Tất cả chỉ vì công việc thôi! Tô Nặc âm thầm thanh minh cho bản thân!
“Có muốn anh tới đón em không?” Âu Dương Long hỏi.
“Không cần đâu.” Tô Nặc nhìn thời gian, “Chắc không còn kịp rồi, em đi ăn với Đới An là được, có thể sẽ về muộn một chút.”
Loại đối thoại này mới ân ái làm sao! Tương kính như tân cử án tề mi*, hạnh phúc quá đi mất!
*Vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng lẫn nhau để giữ gìn hạnh phúc.
Âu Dương Long cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Mục Thu.
“Tìm tôi đi ăn cơm?” Mục Thu bạc bẽo nói, “Không rảnh.”
“Đang bận gì vậy?” Âu Dương Long thuận miệng hỏi.
“Gần đây sắp mở cửa hàng mới, bận rộn lắm.” Mục Thu nghiêm túc nói.
“Anh đừng sờ eo tôi!” Chung Ly Phong Bạch hét ầm lên.
Âu Dương Long: . . .
“Mai mốt nói sau.” Mục Thu bình tĩnh cúp điện thoại.
“Ai thế?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.
“Không cần để ý đến hắn.” Mục Thu hưng phấn nói, “Ngày mai anh phải chuẩn bị cái gì?” Dù sao đây cũng là lần đầu tiên công khai quan hệ, vừa nghĩ đến việc có thể tuyên bố quyền sở hữu là thấy thích rồi!
“Đi xem triển lãm điện ảnh thôi, chuẩn bị cái gì chứ.” Chung Ly Phong Bạch khinh bỉ nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh muốn lên thuyết trình?!”
Những người!
Nhiều chuyện!
Thế này!
Làm cho!
Người ta!
Không biết nói thế nào!
“Tối nay đi mua quần áo mới nhé?” Mục Thu nhiệt tình mời.
“Không đi.” Chung Ly Phong Bạch ngồi vào bàn làm việc, “Chừng nào anh mới tan tầm?”
“Bây giờ cũng được, chúng ta đi thôi.” Mục Thu không hề có tiết tháo, rất có phong cách vứt bỏ giang sơn vì hồng nhan!
“Vậy chúng ta về nhà đi.” Chung Ly Phong Bạch đứng lên.
“Không muốn ăn tối ở đây sao?” Mục Thu nắm chặt tay hắn, “Anh đã dặn đầu bếp nấu canh đông trùng hạ thảo cho em.”
“Không có khẩu vị.” Chung Ly Phong Bạch trả lời một cách vô tình.
“Sao vậy?” Mục Thu hỏi.
Đạo diễn Chung cảm thấy lòng mình rối như tơ vò!
Vừa nghĩ tới việc ngày mai cùng Mục Thu tay trong tay đi xem triển lãm điện ảnh liền cảm thấy hồi hộp tới mức đầu váng mắt hoa chuyện này thật sự quá dọa người không thể nào bình tĩnh được sắp thở hết nổi rồi!
Hai tay của Chung Ly Phong Bạch lạnh ngắt, thiếu điều run lên nữa thôi.
“Em sao thế?” Mục Thu bị sắc mặt của hắn dọa sợ, sao mặt mũi trắng bệch vậy?
“Anh để tôi yên tĩnh chút đi.” Chung Ly Phong Bạch vùi mặt vào vai Mục Thu.
“. . . Lo lắng à?” Mục Thu hỏi thử.
Chung Ly Phong Bạch không trả lời, chỉ ôm Mục Thu chặt hơn, muốn tìm một chút an tâm.
“Đừng sợ.” Mục Thu hôn lên tóc hắn, “Cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
“Anh học mấy lời thoại ngôn tình cẩu huyết này ở đâu thế?” Đạo diễn Chung ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh nói thật lòng mà.” Mục Thu rất chân thành.
Chung Ly Phong Bạch nhìn hắn vài giây, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại.
Tôi!
Không có!
Cảm động!
Chút nào hết!
Mục Thu cười cười, cúi đầu hôn lên môi đạo diễn Chung.
Còn trong biệt thự cao tầng, Đường Tiểu Ngữ đang cùng Khâu Tử Ngạn xem tivi. Trong đoạn quảng cáo, Khâu tiên sinh để ngực trần quấn quýt với chị gái xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với ý nghĩa của quảng cáo đồ gia dụng!
“Có ghen không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Không.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu.
“Em xạo à?” Khâu Tử Ngạn tận tình khuyên bảo, “Trẻ con phải thành thật.”
Đường Tiểu Ngữ tiếp tục ăn kem, không để ý tới hắn.
“Bảo bối.” Khâu Tử Ngạn hôn tai Đường Tiểu Ngữ.
“Không cho anh ăn.” Đường Tiểu Ngữ từ chối thẳng thừng.
“Anh không phải muốn ăn kem.” Khâu Tử Ngạn dở khóc dở cười nói.
“Đồ ăn vặt của em anh cũng không được ăn.” Đường Tiểu Ngữ rất kiên quyết, “Mạch Kha nói nếu tháng này anh lên cân, anh ta sẽ chết cho em xem.”
“Không liên quan đến chuyện ăn uống.” Khâu Tử Ngạn ôm chặt Đường Tiểu Ngữ, “Muốn thương lượng với em một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hiếm khi nghe giọng nói nghiêm túc của Khâu tiên sinh, Đường Tiểu Ngữ quay đầu nhìn hắn.
“Còn nhớ Hàn Uy không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
Đường Tiểu Ngữ vừa nghe thì lập tức cứng đờ, hộp kem trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, may là Khâu Tử Ngạn chụp được.
“Đừng sợ.” Khâu Tử Ngạn ôm cậu vào trong lòng.
“Anh Hàn muốn gì?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Anh ta gọi điện thoại cho anh, hẹn chúng ta ngày mai tới quán cà phê để nói rõ ràng chuyện em thả người.” Khâu Tử Ngạn nắm tay Đường Tiểu Ngữ, “Anh sẽ không để bất kì ai tổn thương em, em đừng sợ.”
“Em đi một mình là được rồi.” Đường Tiểu Ngữ lo lắng nói, “Anh không cần phải dính vào việc này.”
“Kể cho anh nghe trước đi, tại sao lúc trước em lại lừa anh ta?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“. . . Em bị người ta lừa.” Đường Tiểu Ngữ mím môi, “Mấy người kia giấu rất kĩ, em nhìn hồi lâu mới phát hiện thì ra bọn họ đút lót người chia bài, khi xào bài sẽ ra dấu cho bọn họ. Sau khi biết chuyện, em định hôm sau sẽ báo cáo với anh Hàn.”
“Sau đó thì sao?” Khâu Tử Ngạn tiếp tục hỏi.
“Để em thuận tiện bắt gian, anh Hàn cho em rất nhiều chip đánh bạc [1] để giả làm khách chơi bài, vì vậy mấy ngày trước em đều ở sòng bạc đợi tới đêm khuya. Hôm đó sau khi tìm ra điểm mấu chốt, em nhất thời sơ suất rời khỏi sòng bạc quá sớm, có thể vì thế nên đối phương mới phát hiện em có vấn đề.”
Khuya hôm đó, một người chia bài đến khách sạn tìm Đường Tiểu Ngữ, sau khi vào cửa liền lập tức quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình bị ma xui quỷ khiến, xin Đường Tiểu Ngữ tha cho mình.
“Lúc ấy cô ta nói trong nhà có em trai đang tuổi đi học, bố lại bệnh liệt giường nên rất cần tiền, bất đắc dĩ đành phải làm chuyện dại dột này, xin em đừng nói cho anh Hàn.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói, Khâu Tử Ngạn ôm cậu càng chặt hơn.
“Nếu người chia bài bị tố cáo thông đồng với khách, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tương lai chắc chắn sẽ bị hủy.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Cô ta cứ dập đầu khóc lóc, em muốn kéo cô ta dậy cũng không được.”
“Sau đó em đồng ý?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Cô ta cho em xem ảnh bố và em trai trong điện thoại di động, trông bọn họ thật sự rất thảm.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Lúc đó cô ta đã thề sau này không làm hại anh Hàn nữa, còn nói sẽ tìm cơ hội từ từ rời khỏi sòng bạc, ra ngoài làm ăn đàng hoàng. Em nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý không vạch trần, hôm sau trả lại tiền đặt cọc cho anh Hàn, nói với anh ấy em không bắt được kẻ gian lận, sau đó không về sòng bạc nữa.”
“Em cứ tưởng chuyện này đã xong rồi, ai ngờ một ngày nọ, đột nhiên có rất nhiều người tìm em khắp nơi. Hỏi ra mới biết bọn người kia không cẩn thận bị bắt trong sòng bạc, để bảo vệ tính mạng, bọn họ liền khai hết mọi chuyện.”
“Bao gồm cả chuyện em cố ý thả bọn họ?” Khâu Tử Ngạn đoán.
“Không những thế, bọn họ còn bảo rằng em cố ý thông đồng với bọn họ để kiếm lợi.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Đã dính vào chuyện này thì khó mà rửa sạch, huống hồ bọn họ còn có băng ghi hình tối đó cô gái chia bài kia đến khách sạn, anh Hàn không có lí do gì không tin.”
“Nếu anh đoán không sai, câu chuyện của cô gái chia bài kia cũng là giả?” Khâu Tử Ngạn thở dài.
“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng thất bại, “Tất cả đều là bịa đặt, sau khi em thả cô ta đi, cô ta chẳng thay đổi gì cả. Cố ý thả bọn gian lận, cho dù có lí do gì đi nữa cũng khó mà thông cảm được, huống chi lí do đó còn là giả.” Vì thế Đường Tiểu Ngữ không dám cũng không biết nên giải thích với Hàn Uy như thế nào, đành phải tiếp tục trốn chui trốn nhủi, thẳng đến khi được Khâu Tử Ngạn nhặt về nhà.
“Anh hiểu rồi, không sao đâu.” Khâu Tử Ngạn hôn lên má Đường Tiểu Ngữ, “Ngày mai chúng ta cùng đi.”
“Anh ——”
“Anh phải đi.” Khâu Tử Ngạn cắt lời cậu, không hề có ý nhượng bộ.
“Anh không cần đi.” Đường Tiểu Ngữ nhíu mày.
“Ai nói thế.” Khâu Tử Ngạn cọ cọ cổ Đường Tiểu Ngữ, “Em nhìn thấy hết của anh rồi, bây giờ anh đã là người của em!”
Đường Tiểu Ngữ: . . .
“Thế nên em đi đâu cũng phải mang anh theo.” Khâu tiên sinh xách eo Đường Tiểu Ngữ, “Chúng ta đi tắm.”
Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, sao đột nhiên lại chuyển tới chuyện đi tắm, còn chưa ăn cơm chiều nữa!
Đường Tiểu Ngữ cố gắng giãy dụa, “Thả em xuống!”
“Nếu nàng tiên cá nhỏ không trở lại trong nước, hai chân sẽ biến thành đuôi cá!” Khâu Tử Ngạn đặt cậu ta dưới vòi sen, sau đó mở nước, “Ở đây không có nước biển, em muốn thêm muối vào bồn tắm không?”
Đường Tiểu Ngữ vừa muốn khóc vừa muốn cười, thật sự không biết đối mặt với người này như thế nào.
“Dưới mắt em có nốt ruồi, trông giống hạt mè thật.” Khâu Tử Ngạn hôn lên mắt cậu ta.
“Em không muốn anh đi gặp anh Hàn.” Đường Tiểu Ngữ cố khuyên nhủ.
Khâu Tử Ngạn vừa thở dài vừa lột quần cậu ra, “Anh đã cố nói sang chuyện khác rồi, sao em cứ nhắc tới Hàn Uy mãi vậy?”
“. . .” Phương pháp nói sang chuyện khác của anh là cởi sạch quần áo của người ta? Đường Tiểu Ngữ đứng trước mặt hắn, mặt đỏ tai hồng.
“Không được nghĩ tới người đàn ông khác!” Khâu Tử Ngạn cởi áo ra, bắt đầu toàn tâm toàn ý giở thói lưu manh.
“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ nhỏ giọng nói.
“Sao?” Khâu Tử Ngạn hôn lên vai cậu ta.
“Cảm ơn anh.”
“Kêu tiếng chồng anh nghe nào.”
“. . .”
Đúng là hết biết nói gì!
Còn bên này, Tô Nặc hiển nhiên là người khỏe nhất! Bởi vì hắn không cần lo bị đại ca xã hội đen tìm đến, cũng không cần lo chuyện công khai! Sự nghiệp thành công gia đình hạnh phúc, phải nói là vô ưu vô lo!
“Em về rồi!” Chín giờ tối, Tô Nặc mang theo bao lớn bao nhỏ kích động chạy về nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy giám đốc đẹp trai cầm một củ cà rốt đứng trong phòng khách.
“. . . Món ăn vặt của anh thật lành mạnh.” Tô Nặc khen ngợi.
“Gâu!” Không đợi Âu Dương Long lên tiếng, một con Samoyed từ trong phòng ngủ lao tới phía trước, ôm chân Tô Nặc chờ vuốt ve.
“A a a a a!” Tô Nặc sung sướng hét lên, bỏ bọc đồ ăn xuống rồi ôm chầm con chó, hận không thể ôm nhau lăn đầy đất!
Bất ngờ lớn thế này! Sắp thở hết nổi rồi!
“Anh đúng là một người tốt!” Tô Nặc rưng rưng nước mắt nhìn chồng mình!
Ngài giám đốc không có tâm trạng nhận thẻ người tốt, bởi vì. . . Con thỏ đã biến mất.
“Con thỏ đâu?” Tô Nặc hỏi.
“Austin đã đưa tới, bảo chúng ta nuôi thử một tuần, nếu xác định có thể chăm sóc nó thì sẽ cân nhắc cho nó ở lại đây.” Âu Dương Long uể oải nói, “Anh vừa đi toilet một chút, lúc trở ra thì phát hiện cái lồng đã rớt xuống đất, không thấy con thỏ đâu hết.”
“Lẽ nào đã bị chó ăn thịt?” Tô Nặc lo lắng ôm đầu Samoyed.
“Không phải nó, anh đã kiểm tra rồi.” Âu Dương Long đặt cà rốt lên bàn, “Con thỏ nhỏ như lòng bàn tay, có sợ cũng không dám kêu, không biết phải tìm thế nào đây.”
“Đói bụng là nó chạy ra thôi.” Vào thời khắc mấu chốt, Tô Nặc phát huy đầy đủ trí tuệ của dân ăn hàng, “Anh có học bài Lỗ Tấn bắt chim sẻ [2] chưa?”
“Bây giờ anh bắt đầu hối hận cho em nuôi thú cưng rồi.” Âu Dương Long tìm con thỏ đến sức cùng lực kiệt, “Đổi ý còn kịp không?”
“Chừng nào bớt bận công việc, em sẽ chăm sóc tụi nó thật tốt.” Tô Nặc rất luyến tiếc, sau khi ngẫm nghĩ một hồi rồi do dự nói, “Nhưng nếu anh thật sự không thích, chúng ta trả về cũng được.” Cho dù rất đau khổ nhưng cũng phải hiểu chuyện một chút.
Loại vẻ mặt này thật làm cho người ta. . . Không xuống tay được. Ngài giám đốc thở dài trong lòng, sau đó hôn trán hắn, “Thôi cứ nuôi đi.”
Hai mắt Tô Nặc lập tức sáng long lanh!
“Khi không bận công việc, chúng ta cùng nhau chăm sóc, nếu bận quá thì gửi về nhờ Austin giữ tạm, được không?” Âu Dương Long nhéo mũi hắn.
Đương nhiên là được! Tô Nặc dùng sức gật đầu, cảm thấy vui như bay trên mây!
Chồng của mình đúng là vừa đẹp trai vừa chu đáo!
Vào những lúc như thế này nhất định phải hôn lưỡi đắm đuối một phen, sau đó thuận đường phát triển tới bước cuối cùng!
Bởi mới nói ngày đầu tiên Samoyed tiên sinh đến nhà. . . Đã có cái để xem rồi!
_________________
[1] Chip đánh bạc (Casino chip) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài. Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn, dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp bằng tiền hoặc đá quý vì các lí do an ninh.
[2] Lỗ Tấn bắt chim sẻ: Nói đúng hơn là anh bạn của Lỗ Tấn tên Nhuận Thổ chỉ Lỗ Tấn bắt. Đây là một tình tiết trong tác phẩm “Cố hương” của Lỗ Tấn, trích đoạn như sau:
“Ngày hôm sau, tôi yêu cầu hắn bắt chim, hắn nói:
Không được. Phải chờ cho tuyết xuống nhiều đã. Làng em toàn đất cát, hễ tuyết xuống thì em quét lấy một khoảnh đất trống; dùng một cái que ngắn chống một cái nong lớn, rắc ít lúa lép, thấy chim tước xuống ăn thì đứng đằng xa giật manh sợi dây buộc vào cái que, thế là chim bị chụp vào nong hết. Thứ nào cũng có: sẻ đồng, chào mào, sẻ lưng xanh.”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
51 chương
45 chương
66 chương
125 chương