Thời thanh xuân tươi đẹp nhất
Chương 50 : Cậu có thể đừng cười nữa được không
Hôm nay công việc diễn ra như mọi ngày. Vẫn là mấy việc ăn, đi học, ngủ, nghỉ. Mà chiều nay nó với tụi bạn có hẹn nhau đi xem bóng rổ
Vào 16h30 sân bóng đã đông nghẹt, vì đây là trận bóng hữu nghị giữa lớp nó và lớp đàn anh phía trên. Hai lớp này mệnh danh có nhiều trai đẹp nhất trường nên người đi xem tất nhiên sẽ đông. Nó với tụi bạn phải chen lấn mãi mới có chỗ ngồi
Giữa đám đông chỉ cần nhìn một cái là nó đã nhận ra cậu rồi. Thiếu niên mặc một bộ quần áo bóng rổ màu đen, phác họa lên dáng người thon dài, bắp chân gầy cứng cáp, cánh tay cơ bắp lộ trần trụi ra bên ngoài, khóa môi cậu cong lên cười làm như nhìn thấy cảnh xuân vậy. Nụ cười của cậu đã lấy mất lí trí của nó rồi
Hai đội vừa vào sân thì tiếng reo hò cổ vũ ở bên phía khán giả đều lên thẳng đến quãng tám
"......."
Hàn Nhất Dương quay đầu nhìn lướt qua. Ngừng hai giây, cậu quay đầu lại, nhồi bóng và nhảy lên, bàn tay nâng bóng nhấc lên. "Soạt" bóng vào rổ, điểm đầu tiên dành cho đội lớp nó
Trong sân im lặng trong nháy mắt,sau đó vang lên một đợt hoan hô và hét chói tai
" A a a ngầu quá đi trời ơi"
"Xuất sắc!"
"Đẹp trai quá đi mất"
Còn nó thì đang ngơ ngác, chưa kịp định hình ai đội nào thì cậu đã ghi bàn rồi. Nó thét lên trong lòng một câu "Crush mình quá soái rồi đúng không"
Sau khi ghi bàn việc đầu tiên của hắn là nhìn xem Nhi có để ý mình thi đấu không, có thấy hắn giỏi như mấy người khác khen không. Tia được địa điểm cô ngồi, hắn nhìn cô cười một cái rồi tiếp tục thi đấu
A a a a cậu có thể đừng nhìn nó cười như thế được không? Cậu có biết nếu cậu cười với nó như thế thì nó sẽ càng sayee cậu nhiều hơn không. Cậu giờ như liều thuốc phiện với nó càng nhìn càng nghiện rồi thì phải
Mọi người đang chú ý xem bóng thì một đôi chân thon dài, ánh mắt mang vẻ dịu dàng quyến rũ bước vào sân thu hút ánh nhìn của mọi người. Những thành viên đang thi đấu trên sân cũng phải dừng lại nhìn
Người mới đi vào là bạn Văn Tố Tố lớp nó. Hôm nay ả mặc một bộ váy bó sát nên nhìn vòng nào ra vòng nấy trông rất quyến rũ, trên môi ả nở nụ cười dịu dàng làm mấy anh chàng ở đây mê mẩn
"Ai mà xinh thế"
"Gái đẹp kìa mọi người ơi"
"Dáng ngon vãi"
"Nghe nói cô ta là Văn Tố Tố lớp bọn thằng Dương ấy, là tiểu thư độc nhất của Văn gia nên mấy người bớt mơ tưởng đi"
Mọi người không nhịn được nghị luận
Còn mấy đứa bạn ngồi bên nó thì nghĩ khác, to nhỏ nói thầm "Đi xem bóng hay đi Event trời". Nhưng vì sợ gia thế nhà Văn gia nên không ai dám lớn tiếng
Văn gia là một gia đình giàu có bậc nhất thành phố và cả nước, nghe nói Văn gia có một cô con gái duy nhất là Văn Tố Tố nên ai lấy được cô sẽ là người thừa kế của tập đoàn Văn thị. Vì thế cô là đối tượng theo đuổi hàng đầu của đám con trai thế gia khác
Lúc đầu nó cũng không biết Văn gia đâu, nhưng sau khi được bạn Văn Tố Tố để ý thì nó về hỏi ba mẹ. Thì ra đó là một trong những đối tác làm ăn của gia đình nó. Nhưng nó cũng không nói ra, vì hiện tại chưa ai biết thân phận của nó, có lần bọn lớp nó có hỏi thì nó chỉ nói gia đình nó chỉ buôn bán nhỏ lẻ thôi
Không phải nó muốn dấu diếm gì cả mà nó nghĩ nếu bản thân là một người nghèo thì sẽ có ai chấp nhận chơi với mình không. Và có ai thật lòng yêu mình mà không phải vì gia thế, quyền lực của gia đình mình không?
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
29 chương
95 chương
137 chương
24 chương
45 chương
12 chương