Thời thanh xuân tươi đẹp nhất

Chương 108 : Hóa giải hiểu lầm

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Hàn Nhất Dương cảm thấy cả người nhức mỏi. Lờ mờ một hồi, mới nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua. Hôm qua cô đưa anh về Cô còn ở lại chăm sóc anh nữa Nghĩ đến khả năng cô còn ở đây anh bật dậy đi ra ngoài phòng Khi đi đến phòng khách, nhìn cô gái nhỏ đang nằm cuộn người trên sofa mà anh không biết nói gì, diễn tả cảm xúc như thế nào Tướng ngủ của cô phải nói là..... ờm rất xấu, chăn đá tứ tung. Mà trời lạnh như này mà cô còn phải ngủ ở đây nữa anh càng cảm thấy thương xót. Anh không biết làm sao với cô gái ngốc này đây. Ngủ đây lỡ bị cảm lạnh làm sao Sau khi bế cô vào phòng ngủ của mình, đắp chăn gọn gàng lại cho cô thì anh đi vào nhà tắm tắm rửa Mặc dù đi tắm nhưng tâm trí anh lại đặt ở cô gái đang ngủ ngoài kia. Lúc tối anh say nhưng anh vẫn còn nhớ anh gọi tên cô. Anh nhớ cô lúc nào tâm trí anh cũng là hình bóng của cô. Đến nằm mơ cũng là mơ về cô. Anh điên thật rồi, điên tình vì cô Một lát sau, Lâm An Nhi cũng tỉnh dậy. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, nhìn căn phòng xa lạ, ngơ người một hồi, mới nhớ ra đây là phòng của Hàn Nhất Dương. Tại sao cô lại ngủ ở phòng anh? Chẳng phải cô nằm ở sofa sao? Nhìn vào phòng tắm thì thấy cửa đang đóng cửa. Chắc là anh còn tắm ở bên trong Có lẽ là do ngủ ở sofa không quen nên đầu cô hơi mỏi. Ra đến phòng khách là nằm xụi lơ trên ghế Lúc Hàn Nhất Dương bước ra thì thấy cô gái đang nằm ỉu xìu trên ghế. Chắc cô mệt mỏi cả đêm rồi Nghe tiếng bước chân cô theo bản năng ngoảnh lại. Khi nhìn thấy chàng trai cũng đang đứng nhìn mình tim cô lại không nhịn được mà đập liên hồi "À ừm tớ.... lúc tối cậu say nên bạn cậu gọi nhờ tớ đưa cậu về" Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng đọng Anh dời tầm mắt, cố gắng không nhìn cô nữa bởi vì khi nhìn vào đôi mắt của cô là anh sẽ không kiềm chế được bản thân mất. Cô quả thật là yêu tinh lôi kéo anh vào chốn phàn trầm mà Thấy anh không nói gì làm cho cô càng thêm lúng túng "Vậy tớ về trước đây" Cô đi được một bước thì thấy tay mình bị kéo lại, người rơi vào lồng ngực rắn chắc của anh "Trở về bên tớ được không?" Giọng nói anh trầm ấm mang theo sự chân thành làm tim cô như muốn nhũn ra Cô quay lại đối diện với anh, mặt hơi đỏ hỏi "Cậu vẫn còn thích tớ sao?" "Không" "...." Cô định nói gì đó nhưng anh đã nói câu tiếp theo "Không phải thích mà là yêu. Tớ yêu cậu đến điên rồi" Nghe anh nói lòng cô rạo rực, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, mặt đỏ tía tai. Có lẽ đã đến lúc cô đối diện với lòng mình, đối với với sue thật cô vẫn không quên được anh đi Chia tay ba tháng cũng đủ rồi, hai người họ có lẽ không thể xa nhau hơn được nữa Sợ cô không chấp nhận anh nói thêm "Tớ thề từ giờ trở về sau tớ không bao giờ nói dối cậu việc gì nữa. Nếu có thì tớ sẽ bị...." Anh chưa nói hết câu thì đã bị bàn tay mềm mại đặt lên môi chặn lời nói tiếp theo "Không được nói bậy" "Vậy cậu trở về bên tớ nhé! Cho tớ một cơ hội được ở bên cậu được không?" "Vậy tại sao cậu không giữ quà mà tớ tặng" Câu này cô nói nhỏ đi "Món quà nào? Là chiếc vòng tay cậu tặng lúc sinh nhật tớ ư?" Cô gật đầu "Tớ vẫn luôn giữ chiếc vòng đó bên cạnh. Đến giờ tớ vẫn luôn mang theo bên mình. Không tin tớ có thể lấy ra cho cậu xem" Anh nói "Vậy tại sao hôm đó cậu không đeo. Rồi Phương Nhã còn nói cậu tặng quà cho cô ta nữa" Cô hỏi tất cả những câu hỏi mà lâu nay vô còn thắc mắc "Lúc đó tớ không ở nhà, Phương Nhã lén lút vào phòng tớ rồi làm đứt, tớ sợ cậu giận nên không dám nói nhưng tớ đã sửa lại rồi. Cậu xem nó đã sửa lại như cũ rồi này" Nói rồi anh chạy vào phòng lấy chiếc vòng cô tặng đưa cho cô "Còn việc tặng quà cho Phương Nhã thì tớ không có. Chắc do cô ta muốn cậu hiểu lầm nên mới nói thế" Nghe những lời anh nói nước mắt cô rưng rưng. Vậy là cô hiểu lầm anh sao. Cô thật ngu ngốc khi tin vào lời Phương Nhã mà. Mà cô cũng hận bản thân mình nữa, tại sao lúc đó không hỏi anh cho rõ, tại sao lại không tin tưởng anh chứ Nhìn cô gái nhỏ sắp khóc làm anh luống cuống "Ơ cậu đừng khóc" Cô không nhịn được mà ôm chầm lấy anh mà bật khóc nức nở. Cô sai rồi, cô không nên tin lời Phương Nhã, cô không nên hiểu lầm anh để rồi hai người chia xa lâu như thế