Thói Quen

Chương 6

Biên dịch: Lam Khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng, mắt còn chưa mở, đã ngửi thấy mùi của nước khử trùng. Xem ra là tôi đang ở trong bệnh viện, ừ, dạ dày cũng đã hết đau rồi. Tôi hí nửa con mắt, lấy tay xoa nhẹ đầu, dạ dày đã hết đau, nhưng đầu sau khi say rượu sẽ hơi nhức. Người tôi vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. “Diệc Thiên, tỉnh à?! Có cảm giác tốt hơn chút nào không? Còn đau không?” Tôi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn cái người vốn phải ở cách đây ngàn dặm kia, thần trí vừa mới tỉnh lại đã ngây ngốc tiếp. Lâu thật lâu mới giật mình nói: “Hướng Đông?! Anh… Anh sao lại trở về?!” Nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lại nhìn lại người đàn ông đang ở trước mắt, tôi có cảm giác giống như đang nằm mơ, tôi nhéo nhéo bắp đùi mình, ui, đau! Không phải mơ rồi! Lúc này tôi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, hỏi: “Mấy giờ rồi? Anh tới đây lúc nào?” Hướng Đông cười cười, nói: “Đã hơn tám giờ, chưa đến năm giờ anh đã đến đây rồi.” Nói xong đi đến cạnh bàn cầm cái bình giữ ấm trên bàn, đổ ra một chén cháo. Xoay trở quay lại, ngồi xuống bên giường, nói: “Nào, ăn chút gì đi. Anh mua cháo kê em thích, nếm chút xem mùi vị thế nào?” Vừa nói vừa múc một thìa đến bên miệng tôi. Tôi vội vàng đỡ lấy thìa, nói: “Em tự mình làm!” Thật là, tôi một đại nam nhân, ăn cơm còn phải để người ta đút, để người khác nhìn thấy còn mặt mũi gì nữa. Hướng Đông mỉm cười, cũng không cứng ngắc, cầm chén đặt vào trong tay tôi. Sau khi ăn hơn nửa chén cháo, tôi dùng thìa chậm rãi khuấy trong bát, rồi mới thấp giọng hỏi: “Hiện tại công việc đang bề bộn phải không? Anh… anh tính chừng nào thì đi?” Bàn tay to lớn của Hướng Đông vuốt trên tóc tôi, ôn nhu nói: “Em thật sự muốn để anh đi?” “…” “Diệc Thiên” thanh âm Hướng Đông càng mềm mỏng, mang theo một chút mê hoặc, ở bên tai tôi khẽ vang: “Em không muốn anh ở lại?” “Em…” Cắn cắn môi, tôi cúi đầu xuống thấp hơn, ngập ngừng hỏi: “Nếu em nói muốn, anh… anh sẽ ở lại sao?” “Sẽ! Đương nhiên sẽ!” Hướng Đông trả lời chắc chắn. “Tại sao?!” Tôi ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn anh ấy. “Diệc Thiên” Hướng Đông ôm bờ vai của tôi, vừa nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tôi, thấp giọng nói: “Anh yêu em, em biết không.” “…Thật sao?” Cúi đầu, tiếp tục khuấy cháo trong chén, tôi hỏi ngược lại: “Nhưng trước đây không phải anh nói chỉ là đàn ông mượn cớ an ủi nhau trong lúc ấy thôi sao?” Hướng Đông cười khẽ một tiếng, nói: “Lúc đó nếu như anh không nói kiểu như vậy, có thể gạt được em sao?!”Hướng Đông dùng phần bụng thịt trơn nhẵn của ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên mặt tôi, âm thanh trước nay chưa bao giờ có bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Diệc Thiên, em đối với chuyện gì cũng chỉ nhìn như không thấy, cũng chẳng muốn để tâm. Em là sợ nếu như dồn quá nhiều tình cảm cho một người hay một vật nào đó, mai sau nếu như mất đi chính mình sẽ rất đau lòng, có phải không? Thế cho nên, anh chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm với em, chỉ sợ dọa em chạy mất. Nhưng trong lòng anh lúc nào cũng hy vọng trong thời gian dài như vậy, em có thể để ý đến anh dù chỉ một chút thôi. Trong mấy ngày qua anh rất giận, bực vì sao em một chút cũng không để anh ở trong lòng. Anh đã nói sắp bị điều đi, em cũng không có một chút phản ứng, còn cố khuyến khích anh đi. Diệc Thiên, em có biết anh yêu em từ lúc nào không? Là khi vừa vào đại học không bao lâu đó. Mất cả năm trời anh mới tìm được cơ hội trò chuyện với em, anh không dám ngay lập tức phát triển quá nhanh, chỉ có thể tiếp cận em từng chút một, chỉ sợ dọa em chạy mất. Diệc Thiên, anh thật sự rất yêu em, em có biết không? Lúc đầu anh luôn sợ em không tiếp thụ được, lúc nào cũng nhẫn nại không nói. Em nghĩ lại thử xem, nếu như anh không yêu em, anh có thể nhắn tin mỗi ngày sao? Nếu như anh không yêu em, anh sẽ tức giận vì em không chú ý đến anh sao? Nếu như anh không yêu em, anh sẽ vừa nghe thấy em bệnh liền lập tức trở về trong đêm sao? Tối qua khi ngồi trên xe anh đã nghĩ thông rồi, đời người cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, ai biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra. Anh tự cảm thấy mình đã không còn chịu đựng thêm được nữa, dù em có chấp nhận anh hay không, sau khi trở về anh cũng sẽ nói cho em biết, Diệc Thiên, anh yêu em.” “Diệc Thiên” Hướng Đông lấy tay nâng cằm tôi lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, nhẹ nhàng nói: “Còn em thì sao? Có thích anh một chút nào không?” “…” Tôi cúi đầu không nói lời nào, muốn được suy nghĩ, thời gian trôi qua rất lâu, mới chậm rãi gật đầu… ừ, tôi dường như có một chút thích cảm giác anh ấy ở cùng tôi… Hướng Đông ngồi bên giường, cả nửa ngày cũng không phản ứng, ngây người lâu thật lâu mới ôm lấy cổ tôi, bàn tay to lớn vuốt tóc tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má tôi, thấp giọng nỉ non: “Diệc Thiên, Diệc Thiên, anh không phải đang nằm mơ chứ!” Tôi được Hướng Đông ôm vào lòng, cảm nhận hơi thở ấm áp mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc bao bọc lấy tôi. Tôi biết thích mà tôi nói có lẽ không giống với Hướng Đông muốn. Tôi không biết bản thân có thể thích anh ấy như anh ấy đối với tôi hay không, tôi cũng không biết chính mình có thể dành cho anh ấy bao nhiêu tình cảm. Tôi chỉ biết là tôi đã quen có người đàn ông này theo bên cạnh tôi, quen có điểm tâm anh ấy làm mỗi ngày, quen được anh ấy ôm xem TV, quen anh ấy hôn môi, quen ở trong ngực anh ấy đi vào giấc ngủ…, tôi đã quen có sự tồn tại của anh, sau khi anh rời đi tôi liền có cảm giác giống như thiếu đi một thứ gì đó, trong lòng trống trải. Một khi đã thế, thì cứ ở cùng một chỗ như vầy là xong, suy cho cùng tôi có thích anh ấy hay không cũng có quan trọng gì đâu chứ? Chậm rãi nhấc tay, quay lại ôm lấy Hướng Đông, tôi dựa đầu lên vai anh ấy, hai mắt từ từ khép lại… Cứ ở cùng một chỗ như vậy là được rồi… ~ Hoàn ~