Thói Quen

Chương 4

Biên dịch: Lam Buổi sáng sau khi thức dậy, theo thói quen mà chạy vào nhà bếp, nhưng chỉ nhìn thấy cái bàn trống không, ừ, Hướng Đông đã đi rồi, sẽ không có điểm tâm mà ăn. Mở tủ lạnh, lấy từ trong ra một bình sữa hâm nóng, uống liền hai ngụm. Vẫn là không thích hương vị sữa lắm, lúc nào cũng cảm giác vị là lạ, không bằng cháo kê có hương vị thơm ngọt nhàn nhạt… Cuộc sống hiện tại vẫn lặp lại giống như trước kia, ăn cơm, viết luận văn, đi ngủ…, Hướng Đông không hề gửi lại tin nhắn, có thể là do phải cố gắng thích nghi với môi trường mới, chắc thế cho nên bề bộn nhiều việc… Ngày thứ hai, cuộc sống vẫn cứ nghiêm túc lặp lại đều đều mà không hề có biến hóa, ăn cơm, viết luận văn, đi ngủ… Hướng Đông vẫn không có tin tức gì… Ngày thứ ba… Ngày thứ tư… Ngày thứ năm, lại là tiết của cụ Thôi, tôi cũng giống như mọi ngày đi qua ngã tư đường quen thuộc, băng ngang qua vườn trường quen thuộc, bước vào giảng đường quen thuộc, ngồi vào trên vị trí quen thuộc, cùng bạn học quen thuộc chào hỏi, nhàm chán nghe giảng bài… Sau khi tan học, Lưu Hâm vỗ vai tôi, nháy mắt với tôi, hỏi: “Diệc Thiên, hôm nay có cuộc hẹn nào không thế?” Tôi hết sức buồn bực, không biết cậu ta vì sao lại hỏi như vậy, nghi hoặc mà trả lời: “Không có.” “Thật vậy sao?” Lưu Hâm không tin nói: “Vậy cậu sao cứ nhìn di động suốt vậy? Không phải là đang đợi tin nhắn sao?” “…” Là như vậy sao? Tôi luôn vô thức mà nhìn di động? Tôi như thế nào không cảm giác được nhỉ? Lưu Hâm thấy tôi không nói lời nào, tiếp tục nói: “Có điều nói cũng rất kỳ quái, di động của cậu mỗi lần vào lớp cứ nửa tiếng là có tin nhắn, bây giờ lên lớp lại chưa hề có động tĩnh gì. Xảy ra chuyện gì, có phải cãi nhau với người yêu không hở?” “??” Tôi mở to hai mắt, không biết cậu ta làm sao mà kết luận cho ra được thế này. Lưu Hâm nhìn bộ dáng của tôi, cho là mình đã đoán đúng, ha hả cười, nói là “Nếu như cãi nhau, thì nhanh nhanh nói hai câu xin lỗi đi, con gái đều muốn được dỗ dành!” Nói xong vỗ vỗ vai tôi, xoay người đi. Tôi đứng tại chỗ ngơ ngác, nửa ngày không hề động đây. Cậu ta nói cái gì phía sau tôi căn bản không nghe rõ, chỉ ngây ngốc mà nghĩ vì sao tôi lại liên tục nhìn di động? Tôi đang đợi tin ai trong vô thức sao?… Nếu cẩn thận mà ngẫm lại, Hướng Đông bình thường buổi chiều mỗi ngày đều sẽ gửi tin nhắn cho tôi, mà ngay cả khoảng thời gian trước khi anh ấy đi, anh ấy cũng luôn gửi cho tôi một tin nhắn vào buổi chiều nói cho tôi biết anh ấy sẽ về trễ… Tôi đi về trong vô thức, vì sao hai ngày nay đều không có tin gì nhỉ? Vội đến mức ngay cả thời gian gửi một tin nhắn cũng không có sao? Cuộc sống vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại, mặt trời vẫn như mỗi ngày mọc lên rồi lại lặn xuống…, thứ bảy đi giúp thầy sửa bài thi, khi trở về trên đường đụng phải giáo sư hướng dẫn Hướng Đông thời đại học, ông vừa thấy tôi liền hỏi Hướng Đông đang làm cái gì, tôi nói với ông Hướng Đông được điều đi rồi. Kết quả ông vừa nghe xong đã nổi giận, nói cái gì đi cũng không chào hỏi ông, cái gì thấy ông là bỏ chạy, càng nói càng tức khí, không ngừng kể với tôi đủ loại “việc xấu” của Hướng Đông cả buổi trời, cuối cùng còn năm lần bảy lượt dặn tôi, bảo tôi nhất định phải nói Hướng Đông gọi điện thoại cho ông, tôi vội vàng gật đầu nói đồng ý. Buổi tối sau khi cơm nước xong, tôi gửi cho Hướng Đông một cái tin nhắn, đem lời của giáo sư nói cho anh ấy. Một lúc lâu, Hướng Đông mới trả lời lại tin nhắn, chỉ nói hai câu: Hử, tôi có khỏe không? Nghĩ lại hình như cũng không có cái gì không tốt, cuộc sống vẫn lặp đi lặp lại như trước đây. Tôi ấn phím, trả lời một chữ . Đợi cả buổi, Hướng Đông cũng không nhắn tin lại, tôi đành tiếp tục tựa vào ghế sôpha xem mấy chương trình TV vô vị. Mãi đến khi tôi nằm trên giường sắp ngủ, Hướng Đông mới nhắn tin lại, chỉ có một câu: Tôi nhìn di động, thất thần, tôi có nhớ anh ấy hay không đây? Tôi cũng không biết nữa, dường như có, lại dường như không. Nghĩ cả buổi cũng không biết nên trả lời thế nào, tôi gập máy xuống, nằm trên giường tiếp tục nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được một kết quả nào… Từ sau hôm đó, Hướng Đông vẫn không có tin gì, mà tôi lại cũng không liên lạc với anh, cuộc sống vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại… Đến cuối tuần, mấy đứa bạn học chung sau khi tốt nghiệp đều ở lại thành phố này nói muốn tụ tập, buổi tối tôi sau khi tôi rời khỏi nhà đến nhà hàng, phát hiện mọi người gần như  đều đến đông đủ. Sau khi tôi cùng mọi người chào hỏi lẫn nhau, liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, bên cạnh vừa vặn lại là bạn cùng phòng thời đại học của tôi Lâm Huy, tôi vừa ngồi xuống, cậu ta liền hỏi tôi hết sức kỳ quái: “Hướng Đông đâu? Sao lại không đi cùng cậu?” Các bạn học trong phòng sau khi nghe được cũng đều gật đầu nhao nhao: “Đúng rồi, đúng rồi, cậu ta đâu?” “À, cậu ấy được công ty điều đến thành phố Z rồi.” Tôi thản nhiên trả lời, vì sao người nào cũng đều hỏi tôi chuyện của Hướng Đông vậy chứ? Tôi hoang mang nghĩ: chẳng lẽ chúng tôi cùng xuất hiện một lúc mới là bình thường sao? Nghe câu trả lời của tôi, Lâm Huy vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Cậu ta đi thành phố Z? Cậu ta có thể cam lòng chịu để cậu lại sao?!” Tôi kinh ngạc nhìn Lâm Huy, nghĩ thầm: lời này là có ý gì? Tôi không khỏi có chút bất an mà đứng lên, lẽ nào Lâm Huy đã biết quan hệ của tôi với Hướng Đông? Lâm Huy hình như cũng hiểu được lời mình nói có chút không được tự nhiên, vội vàng cười ha hả, nói: “Ý của tớ là, thằng khỉ kia khi học đại học cả ngày lúc nào cũng quấn dính lấy cậu, sau khi tốt nghiệp cậu lưu lại nghiên cứu, cậu ta cũng liền ở lại đây làm việc. Ha ha, tớ còn tưởng là tên kia cậu ở chỗ nào thì cậu ta ở chỗ đó đấy chứ?” Lâm Huy cầm tách trà lên uống một hơi, tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, lúc mới bắt đầu cậu chỉ có quan hệ tốt với mấy người trong ký túc xá tụi tớ, nhưng về sau chẳng biết làm sao ngược lại cậu với thằng khỉ Hướng Đông ấy càng trốn càng gần, ngược lại đem bọn tớ quăng qua một bên.” Cả nhóm bạn nghe được, nhao nhao làm ồn, la to: “Đúng! Đúng! Diệc Thiên cậu sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh vậy chứ?! Phạt cậu một ly, rót rượu, rót rượu đi!” Tôi vừa cười vừa bất đắc dĩ mà uống hết một ly rượu, ừ, là như thế này sao? Bây giờ nếu thử nghĩ lại, năm nhất tôi và Hướng Đông quan hệ cũng không thân thiết như thế, chẳng qua cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi. Hình như là cho tới năm ba, mới thân hơn, khi đó hình như cũng là Hướng Đông tìm tôi nói chuyện trước. Sau này bất luận đi đâu làm gì, lúc nào cũng có thể vô tình gặp anh ấy ở trong trường. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy đều nói chuyện với tôi một lúc, sau này thì bất tri bất giác xích lại gần. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn muốn ở lại túc xá, nhưng Hướng Đông nói ở lại túc xá bất tiện, cật lực thuyết phục tôi cùng thuê nhà với anh ấy. Về sau nữa, thì biến thành mối quan hệ hiện tại… Trong lúc đó tôi và anh ấy được tính là cái gì đây? Tôi chưa hề thực sự nghĩ tới, khi xưa Hướng Đông cũng chỉ nói chẳng qua là hai người đàn ông mượn cớ an ủi nhau trong lúc đó mà thôi, làm cho tôi không cần phải quá để ý. Như vậy, hiện tại thì sao? Tôi không biết, mà cũng không muốn biết…