Chương 9
[Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng; trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?]
Đau lòng cũng là chuyện rất phức tạp
Từ khi Vương Chinh nói thẳng rằng mình không thích Hiểu Phỉ, Hiểu Phỉ không đến phòng khiêu vũ nữa.
Nhìn cậu ấy thật giống trước đây, cũng cười lớn, nói to, tựa như không nhớ rõ Vương Chinh là ai, nhưng cậu ấy đã không còn là chính mình nữa, mặc xong quần áo, chải xong đầu tóc, Hiểu Phỉ luôn hỏi tôi: “Có đẹp không?”
Hết lần này đến lần khác, giống như cậu ấy xinh hay xấu, hoàn toàn do người khác quyết định.
Hiểu Phỉ không từ chối lời mời đi chơi cùng những nam sinh khác nữa, mà thích đi chơi cùng nam sinh nào nghịch ngợm năng động nhất trường, nhưng chỉ đi vài lần, lại chán ngấy, không hề để ý đến đối phương nữa, cậu ấy lại đổi một người khác. Cậu ấy trở thành nữ sinh thích chơi đùa nhất trong khối chúng tôi, trong mắt những nữ sinh khác, tốc độ cậu ấy đổi “Bạn trai” chẳng khác gì thay quần áo, đối với nam sinh như thế, rất nhiều nữ sinh nghĩ “Nam sinh không xấu nữ sinh không thương”, nhưng đối với Hiểu Phỉ, các cô nàng đó lại dùng những từ ngữ độc ác nhất để công kích sau lưng. Nữ sinh muốn đối địch với những nữ sinh xinh đẹp hơn mình, thường dùng từ buông thả, lẳng lơ, huống chi bây giờ Hiểu Phỉ đã chơi đến điên khùng rồi.
Tôi dõi ánh mắt lạnh lẽo nhìn sự biến hóa của Hiểu Phỉ, mặc dù đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì, bởi vì tôi biết mình không thể ngăn cản được, nếu tôi nói nhiều, cậu ấy sẽ không nghe tôi, có thể còn rời xa tôi nữa.
Tôi chỉ có thể coi cậu ấy như đứa trẻ nổi loạn, nhẫn nại dõi theo, hy vọng đoạn thời gian mê loạn bi thương này chóng qua đi, chờ đến khi Hiểu Phỉ ổn định tâm trạng, cậu ấy sẽ nhận ra rằng lời phủ định của Vương Chinh không phải là lời phủ định cho cả cuộc đời, cậu ấy có xinh đẹp hay không chính là ở trong trái tim cậu ấy, không phải từ ngôn ngữ của người khác.
Tôi dùng bản thân và tình cảm bạn bè giữa chúng tôi để cố gắng làm ảnh hưởng đến quyết định của Hiểu Phỉ, hễ là nam sinh học trường kỹ thuật và đám con trai lêu lổng đều ra sức bài trừ, tận lực muốn cậu ấy kết bạn với những nam sinh học trung học. Tôi nghĩ rằng, những người này dù sao cũng thanh thuần, Hiểu Phỉ chơi với họ, sẽ chơi những trò đơn giản mà thiếu nam thiếu nữ biết đến, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng phải xin lỗi họ, vì đã để họ làm vật hi sinh khi Hiểu Phỉ đang thất tình.
Khoảng thời gian ấy, thế giới xung quanh tôi thật sự rất hỗn loạn, một bên là thế giới tình yêu đẹp đẽ trong tiểu thuyết tình cảm, một bên là hiện thực tàn nhẫn, nếu hỏi vì sao tôi không nhận được sự ưu ái của chàng hoàng tử trong mộng, thì còn có thể lí giải, nhưng Hiểu Phỉ thì sao? Cậu ấy xinh đẹp, có trí tuệ, có nhiệt tình, có lòng lương thiện, nhưng tại sao hoàng tử lại không thèm liếc nhìn cậu đến một lần, tôi bắt đầu hoang mang, trên thế giới này thật sự có một loại tình cảm tên là tình yêu sao? Cô gái thật sự có thể ao ước một thế giới có một chàng trai toàn tâm toàn ý thương mình, yêu mình sao?
Hoang mang vẫn là hoang mang, tôi vẫn thích đọc tiểu thuyết tình cảm, tiếp tục siêng năng đọc tiểu thuyết tình cảm, giấc mộng này vừa hiện ra, thì một giấc mộng khác lại tiến vào. Cuộc sống hiện thực có rất nhiều điều ngờ vực, chỉ trong tiểu thuyết mới có thể dệt nên giấc mộng làm cho cuộc sống tăng thêm một chút sắc thái.
Trưởng thành giữa nỗi đau xót và hoang mang, học kỳ một năm lớp 8 đã chấm dứt, thành tích thi cuối kỳ cũng đã công bố, mỗi người đều có những thay đổi khác nhau, Hiểu Phỉ chỉ đứng thứ tư trong bảng thành tích của lớp. Ở trong mắt những người khác, đây vẫn là thành tích tốt, nhưng đối với Hiểu Phỉ mà nói, đây chính là thành tích thấp kém nhất trong lịch sử.
Hiểu Phỉ không thèm quan tâm, chẳng những không tự trách mình, mà ngược lại, kỳ nghỉ đông đã đến, cậu ấy hoàn toàn buông thả, càng chơi đùa điên cuồng hơn, cậu ấy cố ý tránh đến những nơi có liên quan đến tôi, cũng là trốn tránh Vương Chinh, tôi không quản cậu ấy, nhưng sao tôi có thể mặc kệ được đây?
Có một lần Hiểu Phỉ uống say, nháo loạn trong phòng hát của người ta, tôi đến đón cậu ấy, cậu ấy đã nhào vào lòng tôi khóc lớn.
Hiểu Phỉ vô cùng đau lòng, nhưng tôi lại không thể làm gì, chỉ có thể vỗ lưng cậu ấy, liên tục nói: “Rồi sẽ qua thôi, tất cả nỗi đau đều không thể chiến thẳng thời gian, sẽ có một ngày, cậu có thể quên anh ta.” Dù tôi nói được như vậy nhưng bản thân lại không thể khẳng định, điều đó có đúng không? Chúng tôi thật sự có thể quên người mình thích ư?
Đang muốn đỡ Hiểu Phỉ về nhà, thì lại nghe thấy góc phòng hát có người đang khóc, thanh âm đó rất quen, nhìn lại, đúng là bạn gái Trương Tuấn, Hiểu Phỉ đau lòng vì Vương Chinh, còn cô ấy lúc này lại đau lòng vì ai?
Tôi muốn rời đi, nhưng thấy cô ấy là con gái mà bị say ở đây thế này, dù sao tôi cũng lo lắng, chỉ có thể đưa cô ấy ra.
Hiểu Phỉ đã thế này rồi, tôi không dám trực tiếp đưa cậu ấy về nhà, bạn gái Trương Tuấn, tôi lại không biết nhà cô ấy ở đâu, chỉ có thể gọi một chiếc xe kéo, trước đến quán karaoke của Tiểu Ba đã rồi tính. Ô Tặc bảo người đi tìm Trương Tuấn tới đón người, tôi rót cốc trà nóng cho Hiểu Phỉ.
Lúc Trương Tuấn đến, bạn gái cậu ta say rượu vẫn chưa tỉnh, Ô Tặc ra chào cậu ta, Trương Tuấn khách khí nói: “Phiền anh rồi.”
Ô Tặc chỉ tôi, “Là gấu trúc bốn mắt thích làm việc thiện thôi, không liên quan gì đến anh hết.”
Trương Tuấn quét mắt nhìn tôi, không hé răng, nâng bạn gái dậy rồi rời đi. Tôi dõi theo bóng dáng cậu ta, bực mình chỉ muốn ném mạnh quả táo trong tay cho cậu ta choáng váng. Ô Tặc rùng mình một cái, “Gấu trúc bốn mắt, nếu em ghét Trương Tuấn như vậy, thì còn đi giúp bạn gái nó làm chi?”
Tôi cười ngọt ngào, “Ai nói em ghét cậu ta?”, đứng dậy nhìn Hiểu Phỉ.
Ô Tặc hừ hừ tức giận sau lưng tôi, “Không ghét thì sao em lại nắm chặt quả táo như thế?”
Khi Hiểu Phỉ tỉnh rượu, tôi đưa cậu ấy về tận nhà, nhìn cậu ấy lên lầu, tôi biết, ngày mai cậu ấy lại đi chơi cùng một nam sinh nào đó. Theo thường lệ nam sinh đó sẽ là nam sinh học không giỏi, chỉ giỏi chơi bời, chuyện tinh thông chỉ là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Thật ra, nói theo cách nào đó, tôi cũng đang bị vây trong cảm giác thất tình, chỉ có điều tôi nhút nhát che giấu cảm xúc, chuyện gì cũng giấu tận đáy lòng, vì vậy dù có đau lòng cũng không dám biểu lộ.
Vì ghen tị nên kỳ nghỉ đông đó tôi đã báo danh vào một lớp học vẽ, bắt đầu nghiêm túc học vẽ tranh, Tiểu Ba muốn được phân vào lớp tốt nhất, nên bắt đầu ôm sách giáo khoa, vừa ôn bài vừa làm bài tập. Tiểu Ba thấy tôi cả ngày chiến đấu với đống màu sắc, biến bản thân mình thành một con mèo hoa, không khỏi tò mò hỏi tôi: “Sao tự nhiên em lại có hứng thú vẽ tranh thế?”
Tôi đột nhiên quyết định nói ra bí mật của mình cho anh ấy: ởi vì em ghen tị với một nữ sinh, bạn ấy rất ưu tú, thông minh xinh đẹp, thành tích học tập cực tốt, biết kéo đàn nhị, biết ca hát, biết viết chữ, còn là một cây viết văn nữa, quả thực là cái gì cũng giỏi.” (biết viết chữ là biết viết thư pháp đẹp, cái này không phải ai cũng giỏi.)
Tiểu Ba không hiểu lắm, “Chuyện đó với chuyện em học vẽ tranh thì có liên quan gì đến nhau?”
“Em đã tìm hiểu rất lâu rồi, nghe nói bạn ấy không vẽ tranh, thế nên em quyết định học vẽ tranh.”
Tiểu Ba nghe xong ngẩn người, tiện đà cười to, “Em mà cũng có lúc ghen tị với người ta sao? Cô bé ấy tên gì? Anh đang rất muốn đi xem cô bạn này rốt cuộc cố mấy mắt mấy tay đây.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, “Không được! Tất cả nam sinh gặp bạn ấy đều thích bạn ấy, em không cho phép anh thích bạn ấy, vì thế anh không thể gặp được!”
Tiểu Ba kinh dị nói: “Em thật sự ghen tị với cô bạn đó sao?”
Tôi gật đầu, phiền muộn vô hạn nói: “Lúc trước thậm chí còn hận không thể biến thành bạn ấy, rất ghét làm bản thân mình, mà lúc này, em đã hiểu, dù có thích mình hay không, em cũng chỉ có thể là em thôi, nên em không ghét mình nữa, mà thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị bạn ấy, bạn ấy là nữ sinh hoàn mỹ nhất trong mắt em, ngoài mặt thì em chẳng hề để ý đâu, nhưng thực ra trong lòng luôn thầm so sánh hai người, cũng luôn luôn âm thầm cố gắng nỗ lực, mỗi khi cảm thấy bản thân tốt hơn một chút, ưu tú hơn một chút so với trước đây, chỉ cần nhìn thấy bạn ấy, thì lại lập tức phát hiện mình vẫn cách bạn ấy một khoảng thật xa xôi. Em cảm thấy đời này, dù mình có nỗ lực thế nào, cũng tuyệt đối không thể đuổi theo bạn ấy, ngay cả ghen tị với bạn ấy cũng là chuyện thật buồn cười, bởi vì ghen tị chỉ thích hợp với những người chênh lệch nhau, với những kẻ tiểu nhân, ví dụ như Lí Tụy có thể ghen tị Hiểu Phỉ có bộ dạng xinh đẹp hơn mình, cũng tuyệt đối không ghen tị Lâm Thanh Hà xinh hơn mình, là thế đó, anh hiểu chưa? Thực ra em cũng chẳng có tư cách ghen tị.” Tôi nặng nề thở dài một tiếng, “Em chỉ có thể tìm những gì mà người ta không biết để cố gắng học, vụng trộm tạo ình một chút niềm tin, dù sao có một ít còn hơn không!”
Tiểu Ba ôn hòa nói: “Em chính là em, độc nhất vô nhị, không phải so sánh với người khác.”
Tôi không nói gì, vùi đầu pha loãng màu nước. Anh ấy sẽ không hiểu, loại ghen tị này sẽ khiến mình khát vọng có được tất cả những gì thuộc về người t
Ngày mùng ba của năm mới tôi vẫn đi chúc tết cô giáo Cao như trước, cô Cao cảm khái nói, “Năm trước còn có không ít học sinh đến chúc tết, năm nay đã ít hơn phân nửa rồi, chắc là sang năm chỉ còn lại em và Trương Tuấn thôi.”
Cô hỏi thành tích học tập của tôi, tôi báo cáo chi tiết, cô Cao cười thở dài, hỏi tôi: “Đến khi nào em mới tập trung học tập?”
Tôi thành thật nói: “Thật ra, em cảm thấy hứng thú với những môn khoa học, cũng nghiêm túc đọc sách, nhưng vẫn không chăm chỉ, em cũng muốn chăm chỉ, nhưng cứ lúc nào chơi là sẽ không muốn học nữa, thật không biết những học sinh giỏi làm thế nào để nén nhịn.”
Đang nói chuyện phiếm với cô Cao, thì Trương Tuấn đến chúc tết. Cách cậu ta đến chúc tết hoàn toàn khác với tôi, tôi mang hai tay không tới, chỉ mang theo cái miệng nói chuyện thôi, còn cậu ta thì hai tay cầm đầy quà cáp, quả nhiên là người có tiền.
Cô Cao nhìn thấy cậu ta cũng rất cao hứng, vừa đứng lên đón cậu ta vào, vừa nói: “Tới thực khéo, Kì Kì cũng đang ở đây.”
Tôi đứng lên nói: “Cô ạ, em đã hẹn đến nhà một bạn chơi rồi, em xin phép về trước.”
Cô Cao thật đáng tiếc hỏi: “Không thể ngồi lại một lúc à? Lâu lắm rồi ba người chúng ta mới cùng gặp nhau nói chuyện.”
Tôi thật có lỗi nói: “Em đã hẹn với bạn ấy từ sáng rồi cô ạ.”
Trương Tuấn đứng một bên, vẻ mặt nhàn nhạt, không rên một tiếng, tôi và cô Cao nói lời “tạm biệt”, rồi tôi liền rời khỏi nhà cô ấy.
Hai tay cắm chặt đút trong túi áo, chậm chạp bước đi trong gió lạnh, tôi đang muốn phân tích rõ trái tim mình.
Cứ nhìn thấy Trương Tuấn là tôi lại nghĩ đến cậu ta, thầm đoán cậu đang làm cái gì, thậm chí còn trông ngóng tình cờ gặp được cậu; chỉ khi nào cậu xuất hiện trước mắt, tôi lại vội vàng muốn chạy trốn. Rốt cuộc là tôi muốn gặp cậu, hay không muốn gặp cậu chứ?
Mâu thuẫn thật phức tạp, không thể nói lý. Phân tích cũng không được rõ ràng lắm, dứt khoát không thèm phân tích cái gì nữa, trở về luyện tập vẽ tranh.
Lòng người rất phức tạp, không có con đường nào đến lòng người, còn chuyện vẽ tranh, chỉ có thể chăm chỉ luyện tập.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
71 chương
189 chương
186 chương
39 chương