“Cá hề có thể vệ sinh bộ phận hoại tử và ký sinh trùng của hải quỳ, còn cá hề cọ xát giữa tua cảm của hải quỳ có thể loại bỏ mốc và ký sinh trùng của mình.” Ôn tập đến hai tháng cuối cùng, làm bài luôn có thể gặp đề tương tự, liếc mắt một cái không cần suy nghĩ cũng biết chọn cái gì. Nhưng giáo viên nói, người ra đề thích đề cũ ra ý mới, không được xem thường. Trần Niệm làm xong mấy bộ đề Lý Tưởng mang tới, đối chiếu đáp án với Tiểu Mễ, thảo luận phân tích chỗ làm sai một lần; học sửa lỗi xong, vừa lúc gõ chuông hết tiết. Hoàn toàn hài lòng. Trần Niệm duỗi duỗi tay, cằm hướng ra ngoài lớp, ý bảo Tiểu Mễ ra ngoài cùng cô hít thở không khí một chút. Hai người nằm bên lan can nhìn cây xanh, bầu trời xanh. Mùa mưa đã đến, mỗi ngày, đêm mưa như trút nước, ban ngày lại ánh nắng rực rỡ. Tiểu Mễ nói: “Trần Niệm, sau khi từ đồn cảnh sát về, cậu hình như trở nên thoải mái hơn.” Trần Niệm nói: “Đã làm… làm chuyện… nên làm, có… có được… một kết quả hợp lý.” Trong lòng Tiểu Mễ hiểu, cô ấy nhếch miệng cười. Cười đến một nửa khẽ thu lại, Trần Niệm nhìn theo. Tăng Hảo xuất hiện ở cổng trường, bố mẹ cô ấy vỗ bả vai cô ấy, căn dặn gì đó. Trần Niệm nhìn một hồi, quay đầu nhìn sân thể dục ở xa xa, cây đa tươi tốt, che khuất khán đài. Cô trông thấy góc tường ngoài sân, bên ngoài trường có một nhóm thiếu niên áo trắng đi ngang qua, lóe lên rồi biến mất, không có ai trèo vào qua hàng rào thật cao. Cô đã nghe nói về câu chuyện liên quan đến thiếu niên đó. Nhiều năm trước, một gái điếm báo cảnh sát, nói bị người ta cưỡng hiếp. Nam ngồi tù, nữ tiếp tục kiếm sống, đứa trẻ bị ném ở viện mồ côi lớn lên. Mà sau đó đứa trẻ sinh ra ấy lớn lên lại không hề đáng sợ, không hề khiến Trần Niệm sợ hãi. Lời của Tiểu Mễ làm Trần Niệm thu suy nghĩ: “Trần Niệm, có lúc mình nghĩ, chỉ có cậu thấy Hồ Tiểu Điệp bị bắt nạt sao?” Trần Niệm yên lặng nhìn cô ấy. Tiểu Mễ giải thích: “Mình không phải nói cậu. Nếu mình thấy thì mình cũng sẽ sợ, sợ bị liên lụy trả thù, mình rất có thể cũng im lặng, ai cũng không thể đoán trước kết quả về sau. Giả sử Tiểu Điệp không chết, chuyện này có vẻ như không đáng nhắc tới, thoảng qua như mây khói; nhưng cậu ấy đã chết, chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng, giống như phải buộc chung với đạo đức của người khác.” “Mình cũng đã… đã suy nghĩ những điều này.” Trần Niệm vô thức xoa tay, “Mình vẫn luôn chỉ muốn mau… mau rời khỏi một chút, không quan tâm đến việc khác, không muốn chuốc… chuốc lấy phiền phức. Nhưng cũng không… không muốn trở thành… dáng vẻ mình… mình chán ghét.” Tiểu Mễ nói: “Cho nên cuối cùng cậu nói ra, chọn cách làm đúng đắn.” Trần Niệm nói: “Nhưng… với một người mà nói, chọn con đường đúng đắn, rất nhiều lúc, không có lợi ích gì, chỉ có tai hại.” Trần Niệm rũ mí mắt, không biết làm thế nào; Tiểu Mễ cũng nâng má, thở một hơi thật dài: “Nghĩ không hiểu đâu.” Đôi bạn thân nhíu mày, trầm mặc. “Không, không phải chỉ có tai hại.” Tiểu Mễ đột nhiên nói, “Cậu làm việc tốt và việc xấu đều sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh, giống như truyền năng lượng, có thể dẫn đến hiệu ứng dây chuyền. Mình không hi vọng thế giới này trở thành kiểu mình chán ghét. Mình cho rằng mỗi người đều có thể thay đổi thế giới, bắt đầu từ việc làm tốt đẹp bản thân, dù chỉ một chút. Trần Niệm,” Tiểu Mễ quay đầu nhìn cô, ý chí chiến đấu sục sôi mỉm cười, “Sau này hai chúng ta đều phải làm người tốt, có được không?” Trần Niệm nhìn thấy, tay Tiểu Mễ vươn lên bầu trời, ánh nắng chiếu vào kẽ hở giữa ngón tay, màu hồng tràn đầy hi vọng đang chảy xuôi. Trong nháy mắt ấy, cô rất yên lòng. Cô chợt không muốn thoát khỏi khuôn viên trường nho nhỏ này như thế. Rất nhiều năm tháng đứng bên lan can ngắm bầu trời, đầu óc của thiếu niên chứa nhiều chuyện suy nghĩ không thông, ngày qua ngày, năm qua năm, suy nghĩ về xã hội, suy nghĩ về người với người, suy nghĩ về thế giới, suy nghĩ về đúng và sai, suy nghĩ về đời người, suy nghĩ về thiện và ác. Khi làm học sinh, thời gian luôn vừa chậm vừa dài, sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện; chờ sau này lớn lên rồi, bận rộn rồi, trở thành bác sĩ, giáo viên, cảnh sát, bà chủ tiệm bánh bao, bận kiếm sống làm việc thì sẽ không còn nhiều thời gian suy nghĩ vớ vẩn như vậy nữa. Có lẽ nghĩ ngợi lung tung, trầm ngâm suy nghĩ, đây chính là ý nghĩa của việc làm học sinh chăng. Trần Niệm ngoảnh đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tăng Hảo về. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cô ấy không có biểu cảm gì, đi thẳng vào lớp, về chỗ ngồi lấy sách ra cúi đầu học bài. Lại là một tiết thể dục. Trần Niệm và Lý Tưởng đánh cầu lông nửa tiết, vừa nóng vừa mệt. Thể lực Lý Tưởng tốt, cậu đánh tiếp với bạn học nam. Trần Niệm thì về lớp nghỉ. Tránh mặt trời rực rỡ, chạy lên khán đài, dưới bóng cây, một bóng đen thoáng qua. Trong lòng Trần Niệm lộp bộp một cái. Một đám người lao ra, người cầm đầu chính là Ngụy Lai, sự thù hằn giống như tàn sát viết trong mắt. Trần Niệm hoảng hốt. Cô tưởng Ngụy Lai, La Đình sẽ bị trông chừng! Trong nháy mắt, cô rơi vào sự sợ hãi sâu sắc nhất, đến mức trong mấy giây, cô đứng tại chỗ không phản ứng được chút nào. “Chơi cầu lông vui không?” Ngụy Lai nói. Họ đi sang phía cô. Trần Niệm không nhúc nhích, giống như một con chuột con bị cố định trên bẫy chuột, không có sức nào thay đổi được. Trần Niệm bị Ngụy Lai vả một bạt tai. Lý Tưởng, Hồ Tiểu Điệp, thù mới cộng thù cũ. Tai cô nổ ầm. Ngụy Lai ra hiệu cho bạn mình, mấy cô gái đi lên, ba tay bốn chân kéo Trần Niệm. Trần Niệm gắng sức đẩy họ một cái, kết quả chịu thêm mấy bạt tai đổ ập xuống. Cô hoàn toàn không đối phó được, chợt nghe một tiếng quát mắng: “Các em đang làm gì đó?!” Cô ôm đầu không chịu ngẩng lên. “Ngụy Lai! La Đình! Còn mấy em nữa! Có phải không muốn lấy bằng tốt nghiệp không?!” Thầy chủ nhiệm tức giận không thôi. “Ai cho phép mấy em đến trường, hả?!” Thầy chủ nhiệm nổi giận, nhưng mấy cô gái giống như gió thoảng bên tai, không ai trả lời. Họ trợn mắt, không sợ thầy một chút nào, nhởn nhơ tản ra, đi xuống khán đài. Đi qua bên cạnh Trần Niệm, Ngụy Lai đụng vai cô một cái, nhìn cô chằm chằm, nhướng mày cười khẩy: “Không chỉnh chết mày.” Trần Niệm sợ đến mức tim rút thành một nhúm. Thầy chủ nhiệm cũng nghe thấy, quát: “Mấy em còn biết ăn năn không hả?” Nhóm Ngụy Lai cũng không quay đầu lại, nhởn nhơ đi khỏi. Thầy chủ nhiệm tức giận không kiềm được, gọi điện thoại cho phụ huynh của từng người một, bảo họ quản thúc thật tốt. Nhưng các phụ huynh đang đi làm, nói qua loa lấy lệ. Nói chuyện điện thoại xong, cơn tức tăng thêm một bậc. Trần Niệm đứng tại chỗ, tóc tai rối bời, dáng vẻ nhếch nhác. Thầy chủ nhiệm nhìn cô một cái, cơn nóng nguôi đi. Ông đi tới vỗ vỗ vai Trần Niệm, thở dài: “Đừng bị ảnh hưởng, đừng phân tâm, kiên trì thêm một chút nữa, thi xong là được giải thoát rồi.” Trước đây, dường như tất cả hi vọng đều gửi gắm vào cuộc thi đó; nhưng hôm nay, thang trời leo về phía hi vọng lung lay sắp đổ. “Thầy ơi…” Trần Niệm ngẩng đầu nhìn ông, môi hơi run, “Tan học, thầy có thể đưa… đưa em về nhà không ạ.” Giọng cô vừa nhỏ vừa run, giống như sợi dây treo trước quạt vặn vẹo không thành hình, “Cậu ấy nhất định sẽ… sẽ trả thù em. Em biết ạ.” Hơn một tuần sau đó, Trần Niệm không dám đi học, tan học một mình, do thầy chủ nhiệm đưa đón; cô nhìn thấy nhóm Ngụy Lai mấy lần, đeo bám không buông, nhìn cô chòng chọc từ xa. Mỗi lần thoáng qua, khi cô chỉ cho thầy, người đã đi mất. Mà so với con đường tan học, trường học mới là sự khởi đầu của cơn ác mộng. Mấy nữ sinh bình thường thân với Ngụy Lai và không bị liên lụy coi Trần Niệm là cái đinh trong mắt, trả đũa cô: Ở trong lớp càng trắng trợn nhại cô; khi phát bài tập ngáng chân cô để cô vấp ngã; hắt mực đỏ lên ghế cô, ngồi xuống, khắp cả váy trắng đầy “kinh nguyệt”; Sau khi hết tiết, đi qua bên cạnh lén nhéo mạnh tay cô, quay đầu giả vờ không biết chuyện; khóa trái cô trong buồng vệ sinh; khi chơi đùa ầm ĩ “không cẩn thận” hắt nước vào người cô; “chặn đường” trực tiếp đẩy, đụng thậm chí tát. Trần Niệm đã nói với thầy, nhưng đám người đó đã sớm không quản thúc nổi. Lý Tưởng từng giúp cô mấy lần, cô cũng thử chống cự, kết quả ngày một tồi tệ hơn; sự giúp đỡ của Tiểu Mễ thì khiến cô ấy suýt bị liên lụy. Nhiều người chọn cách xa giống như Tăng Hảo hơn. Bố mẹ Tăng Hảo dặn cô ấy bo bo giữ mình. Bây giờ quan trọng là việc học, đừng trở thành kẻ thù của người khác. Hôm đó ở đồn cảnh sát, bố mẹ Tăng Hảo tự quyết định tha thứ cho Ngụy Lai, bảo hai người bắt tay “làm hòa”, bỏ qua chuyện cũ trước đây. Người bị bắt chỉ còn lại một mình Trần Niệm. Trường học chính là một đàn sinh vật, động vật sống trong đó thấy việc lợi thì chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác, cách xa Trần Niệm, cách xa người yếu bị bài xích, bị ức hiếp. Lớp tốt nghiệp quá nhiều việc, liên quan đến Trần Niệm, thầy chủ nhiệm xử lý không nổi; mà chuyện đưa đón Trần Niệm, ông cũng dần lực bất tòng tâm, vả lại Ngụy Lai mãi không xuất hiện nữa. Thầy chủ nhiệm nói với Trần Niệm, ông không thể đưa đón cô, nếu dọc đường xảy ra chuyện, lập tức gọi điện thoại cho ông. Hôm đó sau khi tan học, Trần Niệm không dám ở lại lớp, cũng không dám đi ra ngoài trường nên đứng ở cổng trường. Các bạn học đeo cặp trào lên như thủy triều, cô giống như người phàm trần được thần tiên vẽ vòng bảo vệ, không thể dễ dàng di chuyển nửa bước. Học sinh cuối cùng rời khỏi trường, đèn phòng bảo vệ sáng, bảo vệ bưng chén đi lấy cơm, hỏi: “Sao em còn không về đi?” Trần Niệm lắc lắc đầu. Chân cô tê rần, cô ngồi trên bậc thềm. Xung quanh rất yên lặng. Cô nhìn thế giới tối dần đi, cảm thấy mình giống như ở trong mộ. Đến bước đường cùng rồi. Cô nhớ tới, lấy từ trong cặp tấm danh thiếp Trịnh Dịch cho cô. Khi Trịnh Dịch chạy tới, trời đã tối. Cửa sổ phòng bảo vệ tỏa ánh sáng lờ mờ, giống như một chiếc đèn lồng cũ nát. Trần Niệm lẻ loi ngồi co ro trên bậc thềm. “Xin lỗi em, nhiều việc quá, anh đến trễ rồi.” Trịnh Dịch chạy thở hồng hộc, bước hai, ba bước lên bậc thềm, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của cô, “Đi thôi.” Trần Niệm không nhúc nhích. Cô lộ dáng vẻ ôm hai chân, đầu vùi thấp, giống như một cái nhộng ve sầu. Cô mệt lắm rồi. Gió đêm rất nhẹ, thổi qua bờ lưng đẫm mồ hôi của cảnh sát Trịnh Dịch, khơi lên cảm giác mát lạnh khắp cả người. Anh nhận ra được một chút khác thường. Anh cũng nhớ anh đã hứa, nếu cô nói ra thì đám người đó sẽ phải chịu trừng phạt. Nhưng họ không bị, người xuống địa ngục là cô. Sự thất tín thân bất do kỷ (1) khiến anh buồn rầu trong lòng. Anh bảo đảm, sau này sẽ dốc hết sức bảo vệ cô. (1) Thân bất do kỷ: thành ngữ chỉ những việc trong cuộc sống dù là của bản thân nhưng bản thân vẫn không cách nào quyết định được, phải buộc lòng thuận theo ý trời ý đất ý người khác. Anh ngồi xuống, còn chưa mở miệng, thấy Trần Niệm lắc đầu, thấp giọng nói: “Trường học, không nên là thế này.” Một câu khiến Trịnh Dịch há miệng câm nín. “Đại học… sẽ tốt hơn sao?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt ngấn lệ, hỏi, “Có thể không?” Cô khẩn cầu: “Nhất định có thể phải không?” Trịnh Dịch nhìn đứa trẻ trước mặt, trong lòng bỗng bị đâm một nhát. Hốc mắt cô đỏ lên, đôi môi run rẩy, cô sám hối: “Cảnh sát Trịnh, em đã nói… dối. Em có… lỗi. Em xin lỗi. Hồ… Tiểu Điệp, hôm cậu ấy nhảy lầu, đã… nói một… câu với em.” Trong lòng Trịnh Dịch thắt một cái: “Cái gì?” “Nhóm Ngụy Lai, đang bắt nạt mình, các cậu không thấy sao?” Các cậu không thấy sao? Tại sao không làm chút gì đó? Tại sao các cậu không làm chút gì đó?!