Lý Vân Thiên nghe được lời bọn họ, lại có vẻ thiếu thiếu hứng thú. Hắn khoát tay, “Hôm nay liền dừng ở đây, chúng ta phải về nhà.” Anthony vội la lên: “Lý, ngươi không thể như vậy!” Lý Vân Thiên lạnh lùng nói: “Ta hẳn nên thế nào? Loại chuyện này đến phiên ngươi tới giáo huấn ta sao? Nhìn rõ ràng tình hình hiện tại, là các ngươi cầu ta, không có các ngươi, ta nhiều lắm là thiếu thao hai cái mông, các ngươi không có ta, thì tự mình chơi song đầu long thôi, đi thong thả không tiễn!” Victor nhẹ nhàng túm Anthony, trên gương mặt xinh đẹp của y lộ ra tươi cười gần như lấy lòng, “Lý, Anthony không có ý đó, hắn chỉ nóng vội, ngươi xem khi nào thì ngươi có thể đến thượng chúng ta đây?” “Đã tới thời gian tan tầm a.” Lý Vân Thiên nhìn đồng hồ, ý bảo Tư Đồ Trường Phong mặc quần áo. “Ta phải về nhà, nếu các ngươi nóng vội muốn bị ta thao, liền theo ta trở về. Nhớ kỹ, ở nhà ta, hết thảy mệnh lệnh của ta các ngươi đều phải phục tùng, làm không được thì về Pháp mà chơi sextoy đi.” Khi rời khỏi công ty, trên xe biến thành bốn người, ghế phó lái là Tư Đồ Trường Phong ngồi, phía sau là song bào thai. Nhìn Lý Vân Thiên lái xe theo hướng không phải tới biệt thự của mình, trong mắt Tư Đồ Trường Phong lóe qua nghi vấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi, không hỏi cái gì. “Còn có hai người phải đón, là phụ thân và ca ca của Hải nô hôm qua tới, tên thì, một cái là Tửu nô, một cái là Thúc nô.” Đáng nhắc tới là, công ty trang bị cho Tư Đồ Trường Phong chiếc xe dáng dài, lúc này mới làm cho Lý Vân Thiên tránh khỏi cảnh quẫn bách không biết cho nô lệ ngồi đâu. Đi vào nhà họ Vương, vừa đẩy cửa ra, Lý Vân Thiên ngoài ý muốn nhìn đến Vương Kiến Quốc cư nhiên vẫn còn duy trì tư thế lúc trước Lý Vân Thiên bày cho y. “Ta không phải đã cởi dây cho ngươi rồi sao?” Kiện mỹ giáo luyện cúi đầu, thì thào nói: “Ta muốn tự tập luyện một hồi, nếu ngày mai có thể kiên trì lâu hơn, chủ nhân nhất định sẽ vui vẻ đi?” Y nói xong, lại ngẩng đầu chờ mong nhìn Lý Vân Thiên. Lý Vân Thiên cười rộ lên. “Thái độ tốt, đáng cổ vũ.” Hắn đi qua dùng dao gọt hoa quả cắt dây trói Vương Kiến Quốc, nhẹ nhàng rút phân thân giả hình dạng dữ tợn, mang theo gai mềm trong hậu huyệt y ra. Vương Kiến Quốc tựa hồ đã có kinh nghiệm, y hoạt động tứ chi chết lặng với biên độ nhỏ, ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi Lý Vân Thiên. “Chủ nhân?” Cửa truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Vương Tiện Lâm. “Cuối cùng cũng tỉnh?” Lý Vân Thiên tựa tiếu phi tiếu. “A, này…” Vương Tiện Lâm cúi đầu, làm được một nửa bỏ lại chủ nhân bản thân ngủ mất, cho dù là không chút hiểu biết về nghĩa vụ của nô lệ linh tinh, Vương Tiện Lâm cũng biết bản thân cực kỳ không nên. “Theo ta đi đi, đêm nay ở trong biệt thự, còn có vài người ta muốn các ngươi nhận thức.” Xe chạy vào trong sân, Lý Vân Thiên phát hiện cách vách, cũng chính là biệt thự của Lục Á Sanh truyền đến tiếng ồn ào. Vương Lập Hải quang lỏa ngồi trên ghế dựa đặt giữa sân, thấy Lý Vân Thiên trở về vội vàng nghênh đón. “Nơi đó xảy ra chuyện gì?” Lý Vân Thiên hỏi. “Là Bằng Phi ca đưa công nhân tới trang hoàng tầng hầm, vì trả tiền cũng đủ nhiều, một lát có thể hoàn công a!” Vương Lập Hải cười tủm tỉm nói, ánh mắt y lưu chuyển, nhìn ba và ca có chút mất tự nhiên đứng sau Lý Vân Thiên. “Ba, ca, các ngươi cũng tới rồi!” Vương Lập Hải vui vẻ tiếp đón, “Mau cởi quần áo ra đi, ở đây chủ nhân không cho phép mặc quần áo đâu!” “Chủ nhân?” Anthony nghi hoặc nói. “Không sai, ta có sở thích thi ngược, là làm chủ đạo trong trò chơi SM. Mang bọn ngươi đến, cũng vì không muốn lừa gạt các ngươi. Nếu không thể tiếp thu, thừa dịp hiện tại rời khỏi nơi này, sau này cũng không cần đến tìm ta. Chỉ cần không lộ chuyện nơi này ra ngoài, ta cũng sẽ không vì chuyện này mà tìm các ngươi gây phiền toái. Nhưng một khi các ngươi lưu lại —— sắp phát sinh cái gì tin rằng các ngươi cũng rõ ràng.” Lý Vân Thiên giọng điệu thản nhiên nói. Đương nhiên vương bát chi khí như vậy, cũng là ỷ vào hắn thôi miên song bào thai, khiến bọn họ tuyệt đối không rời khỏi côn th*t của mình được. Quả nhiên, điểm mấu chốt dần bị người mạnh mẽ hạ xuống, song bào thai khẽ cắn môi, liền tiếp nhận. Dù sao cũng đã lõa thể trước mặt Lý Vân Thiên, còn đồng thời bị một cây phân thân giả sáp nhập, lắc mông thỉnh cầu bị sáp vào, không biết liêm sỉ liếm thứ vừa trút từ trong cơ thể ra… Đã không còn tôn nghiêm gì, có đê tiện hơn nữa cũng không phải vô pháp tiếp nhận. “Nếu đáp ứng, liền cởi sạch quần áo, quỳ xuống.” Quần áo từng kiện rơi xuống, thân thể thon dài hoàn mỹ như điêu khắc của người phương Tây, khi hai người giống nhau như đúc đồng thời thần phục dưới chân hắn, nội tâm Lý Vân Thiên cảm giác thành tựu không ngừng kéo lên. Cổng lớn lại mở ra, là xe của Lục Á Sanh. Từ ngày bị Lý Vân Thiên thu làm nô lệ, Lục Á Sanh cũng cự tuyệt trợ lý đưa đón y, tự mình lái xe. Y đỗ xe xong, nhìn thấy lại có thêm thật nhiều người mới, không khỏi ngẩn người. Sau đó thấy trong đám người không có bóng dáng đệ đệ y, phục hồi tinh thần lại, hỏi, “Chủ nhân, Bằng Phi ở đâu?” Đúng lúc này, Viên Bằng Phi quần áo chỉnh tề bước nhanh đến, trên mặt y đỏ bừng mang theo chút mồ hôi. “Chủ nhân, ta đã tiễn bước đám công nhân, sau đó còn bày những đạo cụ này vào, tầng hầm đã sửa sang tốt, có thể sử dụng.” Y vui sướng nói. “Làm tốt lắm.” Lý Vân Thiên tán dương nhìn Viên Bằng Phi, theo dự tính của hắn, tầng hầm phải mất vài ngày mới có thể hoàn công, không nghĩ tới bộ đội đặc chủng lại có thể súc tiến trong một ngày, đích xác là rất giỏi. “Muốn làm người đầu tiên dùng thử sao?” Lý Vân Thiên nhìn Anthony cùng Victor. Song bào thai so với người Châu Á càng thêm phóng không chút nhăn nhó gật đầu, trong mắt tựa hồ còn mang theo chờ mong. “Lại nói tiếp, ” Lý Vân Thiên nhìn nhóm người quanh mình, “Nơi này có ba đôi huynh đệ thân sinh a.” Tương phản lớn nhất là ca vương Lục Á Sanh cùng bộ đội đặc chủng Viên Bằng Phi; sinh viên trường đại học kiêm nhân viên chuyển phát nhanh Vương Lập Hải cùng bartender Vương Tiện Lâm; còn có song bào thai tóc vàng mắt xanh từ nước Pháp Anthony cùng Victor. “Còn có phụ tử…” Hắn nhìn gia đình họ Vương bị bắt gọn. “Tổng giám đốc là nô lệ ta thu phục sớm nhất, tất cả mọi người phải tôn kính hắn.” “Đương nhiên, còn có một vị khách đặc thù…” Ánh mắt Lý Vân Thiên hướng về phòng tắm, nơi đó còn có một tên tiểu thâu bị trói. “Trước tới phòng tắm, không chỉ Anthony cùng Victor cần tẩy sạch trong cơ thể, còn có một tiết mục vô cùng hứng thú muốn mọi người cùng nhau xem a.” Lý Vân Thiên nhẹ giọng cười. Trong phòng tắm. Viên Bằng Phi đánh giá Khương Uyển hai tay bị trói trên đùi, bởi vì nhìn thấy một đám người (hơn nữa đều là lõa nam) tiến vào, mà không tự giác cuộn mình lại. “Đây là… tiểu thâu ta bắt được đêm qua?” “Đúng vậy, ” Lý Vân Thiên cười nói, “Tiểu thâu tiên sinh sẽ biểu diễn cho chúng ta xem tiết mục suối phun nha, mọi người lui xa một chút.” Lý Vân Thiên cởi bỏ khóa giữa mắt cá chân Khương Uyển cùng ống nước, để y đứng lên, còn rút tắc giang phía sau của y —— Đầu tiên là phía sau, hậu huyệt bị tắc giang thời gian dài tạm thời vô pháp khép kín, cỗ nước tiểu bị rót vào lúc trước chậm rãi theo huyệt khẩu chảy ra. Lúc sau là bị bản năng bài tiết mãnh liệt của Khương Uyển, bởi vì uống hết một đĩa nước đầy mà bàng quang căng đầy cùng tràng đạo chứa nước tiểu cả một ngày giống như vỡ đê phun ra tung toé! Tiểu thâu khuôn mặt thanh tú cùng thân thủ nhanh nhẹn, bị mệnh lệnh trước mặt một đám người xa lạ đồng thời trước sau bài tiết, mang cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi tương lai, y òa khóc như một đứa trẻ. Đối với nô lệ khác, Lý Vân Thiên cũng không làm gì sỉ nhục họ như vậy, hơn nữa vì bảo trì cuộc sống xã hội bình thường của họ, không thể nặng tay, ảnh hưởng đến công tác của nô lệ. Chỉ có Khương Uyển, là kẻ thuần thuần túy túy bị bài trừ khỏi xã hội, là hoàn toàn thuộc về hắn, có thể dùng bất kể thủ đoạn gì đối đãi cũng không cần băn khoăn. “Cảm thấy thống khổ? Nhục nhã? Tuyệt vọng?” Lý Vân Thiên nhẹ giọng nói, mê hoặc nội tâm Khương Uyển. “Có lẽ ngươi có thể lựa chọn thần phục ta, nằm dưới chân ta.” Khương Uyển ánh mắt còn vương lệ ba ba nhìn Lý Vân Thiên, lại nhìn một đám người đứng sau hắn. Cuối cùng mở miệng: “Chủ nhân…”