Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Thiên lại dậy sớm.
Đây lại là một ưu đãi khác hắn nhận được từ vòng tay thôi miên, chất lượng giấc ngủ tăng cường trên diện rộng, tương đối mà nói, thời gian cần ngủ cũng ngắn lại, mỗi ngày chỉ cần cam đoan ngủ khoảng bốn giờ, hắn có thể thần thái sáng láng cả ngày.
Sau khi cất bước Tư Đồ Trường Phong cùng Lục Á Sanh, hắn lúc này mới có tâm tình hỏi Viên Bằng Phi.
“Ngươi không cần trở về đơn vị sao?”
Phía sau vẫn cắm đuôi chó, quỳ rạp trên mặt đất làm đệm chân cho Lý Vân Thiên, Viên Bằng Phi nói: “Đây là thời gian ta thăm người thân, nghỉ phép đến ngày mốt kết thúc…”
Y nói xong, dùng ánh mắt rối rắm lại hy vọng nhìn Lý Vân Thiên, hiển nhiên đối với kẻ bị “bắt” như y mà nói, từ ngày nhìn thấy Lý Vân Thiên, tự do tựa hồ giống như chuyện đời trước. Nhưng mà trải qua đêm qua Lý Vân Thiên ngẫu nhiên dịu dàng với y, và sáng nay ca ca y cùng một nô lệ khác có thể rời khỏi đây đi công tác, y cũng có thể hy vọng…
“Ngươi có thể trở về.” Lý Vân Thiên khoát tay lên tay vịn nhẹ nhàng xao gõ, nhìn Viên Bằng Phi ánh mắt vui sướng tựa hồ không dám tin, tổng cảm thấy có chút chướng mắt.
“Ở lại bên cạnh ta khiến ngươi khó chịu như vậy?”
“Chủ nhân, ta sẽ không rời đi!” Vương Lập Hải hàm chứa phân thân của Lý Vân Thiên lập tức thể hiện trung tâm, thật khó cho y miệng chưa thứ thô to như vậy, còn có thể để hai người nghe hiểu lời y nói.
“Không…” Viên Bằng Phi cúi đầu nhẹ giọng nói, “Ở bên chủ nhân… Ta cũng thấy thực vui vẻ…”
Lý Vân Thiên tưởng thưởng sờ sờ tóc Vương Lập Hải, cảm thấy y như chú cún nhỏ quyến luyến dùng đầu cọ cọ tay mình, không khỏi dùng sức đỉnh vào trong miệng y.
“Đừng vừa đi liền không về nữa là được, phải biết rằng ngươi chính là đồ vật của ta.” Lý Vân Thiên nói với Viên Bằng Phi, “Nói không chừng ngày nào đó, ta sẽ vào quân doanh thăm ngươi a.”
“Tốt lắm.” Lý Vân Thiên rút phân thân khỏi miệng Vương Lập Hải.
“Chủ nhân, ngài còn chưa…” Vương Lập Hải vội la lên.
“Chờ ta bắn, còn mất nửa ngày nữa. Nhớ rõ nhiệm vụ hôm qua ta giao cho hai ngươi sao? Đi tìm người, mua vật liệu, ta hi vọng phòng điều giáo ta muốn mau chóng hoàn công.”
Để cho Viên Bằng Phi, Vương Lập Hải mặc quần áo xong đi ra ngoài, Lý Vân Thiên mới chậm rì rì mở cửa phòng tắm.
Tiểu thâu Khương Uyển lẳng lặng nằm trên mặt đất, nghe tiếng cửa mở, Lý Vân Thiên nhìn thấy y như đã chịu kinh hách vô cùng lớn mà run run lên.
Hắn đi đến bên cạnh Khương Uyển còn đang bị trói chặt, dùng mũi chân nâng mặt y lên, nhìn đến y sắc mặt tái nhợt. Lại kiểm tra trước sau của y bị rót nước vào.
“Không tồi a, tất cả đều không bị rỉ ra.” Lý Vân Thiên vừa lòng tán thưởng.
“Muốn xuất ra sao?”
“Muốn muốn!” Khương Uyển khẩn cấp nói, thanh âm khàn khàn. Lý Vân Thiên nhìn môi tiểu thâu đều muốn bị cắn phá.
“Ngươi cũng có thể cảm nhận được tính cách của ta, không có cự tuyệt, không có ngỗ nghịch, nếu không, hậu quả tuyệt đối không phải ngươi có thể chịu được.” Ngón tay Lý Vân Thiên khảm nhập thật sâu giang tắc trong cơ thể Khương Uyển, nghe được tiếng rên của Khương Uyển.
“Tựa hồ ngoan hơn một chút rồi.” Hắn gật gật đầu, lấy tiểu đao cắt đứt dây thừng trên người Khương Uyển, lại bỏ đi quần áo vốn không lành lặn trên người y. Bị trói cả đêm y tạm thời còn vô pháp nhúc nhích, cho dù được mở trói, cũng chỉ có thể duy trì tư thế cũ.
“Muốn thải nước phía trước, hay phía sau?”
“Phía trước…”
Lý Vân Thiên cầm lấy đạo niệu quản xâm nhập trong phân thân của Khương Uyển, trên đỉnh bị cái cặp gắt gao kẹp lấy, tuyệt đối không có biện pháp tự bài tiết nước tiểu, khiến đêm qua thanh niên đã bị tra tấn cực đại.
Lý Vân Thiên cầm đạo niệu quản nâng lên, theo góc độ này, nếu tiểu thâu bài tiết nước tiểu, chất lỏng bên trong tuyệt đối sẽ tưới lên thân y!
Trong mắt Khương Uyển né qua khuất nhục, nhưng y hiện tại cho dù được cởi trói, cũng không có thể lực đào thoát.
“Muốn bài tiết ra?” Lý Vân Thiên lại hỏi.
Khương Uyển suy yếu gật đầu.
Dòng nước trong trẻo không hề dự triệu theo ống dẫn nhanh chóng bắn ra, thẳng hướng đến mặt Khương Uyển. Khương Uyển chỉ kịp nhắm mắt lại, y bị thứ từ chính bàng quang của mình tưới ướt đầu, loại nhận thức này tựa hồ khiến tự tôn của y bị đá văng.
Lý Vân Thiên đổi phương vị, trên cổ, ngực, lưng bụng… Lượng nước rót vào bàng quang y thập phần sung túc, đủ cho Lý Vân Thiên tưới ướt toàn thân Khương Uyển.
Đến khi không chảy ra được gì nữa, Khương Uyển như trút được gánh nặng thở phào một hơi. Lý Vân Thiên cũng buông ống dẫn, vẫn cắm trong phân thân Khương Uyển, lại kẹp lại cái cặp.
“Hé miệng, nếm thử hương vị.” Lý Vân Thiên mệnh lệnh.
Mắt Khương Uyển gắt gao nhắm lại, khóe miệng run rẩy nửa ngày, cuối cùng hơi hơi mở ra, đầu lưỡi nhanh chóng dạo quanh môi một vòng, sau đó lùi về trong miệng.
“Không có… Không có hương vị.” Sau đó Khương Uyển nói.
“Ta rót vào ngươi toàn là nước, có thể có vị gì?”Lý Vân Thiên bật cười.
Khương Uyển tựa hồ mới giật mình phản ứng lại, y có chút thả lỏng.
“Kế tiếp là mặt sau.” Lý Vân Thiên ngồi vào băng ghế đặt trước Khương Uyển, thô bạo kéo hai chân Khương Uyển bởi vì bị trói thời gian dài, tạm thời còn không thể di động.
“A… Đau…” Chân tê còn bị ép hoạt động đau đớn càng nghiêm trọng khiến Khương Uyển kêu lên.
Lý Vân Thiên chút bất vi sở động kéo hai chân Khương Uyển lên đến đầu y, như vậy mông y liền đối diện trần nhà. Thân thể tiểu thâu phi thường mềm dẻo, có lẽ là vì gân cốt từ nhỏ đã được luyện tập, có thể bày ra các loại tư thế Lý Vân Thiên tưởng tượng ra.
Lý Vân Thiên nhanh chóng tháo giang tắc khí thể phía sau Khương Uyển, nắm giang tắc lên, sau đó cố định hai chân Khương Uyển mở lớn ——
Nước như suối phun bắn ra, bởi vì cố ý bị bãi thành tư thế mông hướng lên trời, Khương Uyển tựa như một bể phun nước, dòng nước thẳng tắp phun lên trời.
“Thật sự là không tồi đâu, hiếm khi ta nghĩ ra ý tưởng hay.” Lý Vân Thiên tán dương gật đầu, xem Khương Uyển phun từng dòng nước ra ngoài.
Nửa người dưới bị tưới chật vật không chịu nổi, Khương Uyển lớn tiếng thở hổn hển, bụng dưới dùng sức phun nước ra ngoài. Y không biết lúc sau có thể còn bị ác ma trước mắt này rót đầy nữa không, có điều đối với kẻ nghẹn cả đêm y mà nói, bài tiết nước bên trong ra đã vượt qua tất cả băn khoăn khác, mặc kệ là tự tôn hay cái gì, đều không thể ngăn cản y hiện tại dùng tư thế khuất nhục như vậy, bị người coi như vật thường thức bài tiết.
Thẳng đến không còn gì mới thôi, hậu huyệt Khương Uyển còn hé ra hợp lại, tựa hồ còn muốn bài tiết ra cái gì. Chân y từ hai bên đầu trở lại vị trí bình thường, lại vẫn như cũ vô pháp khép lại.
Y thất thần nằm trên mặt đất, hoàn toàn không để ý chất lỏng từ trong cơ thể y chảy ra thành một bãi.
Lý Vân Thiên lấy vòi nước, mở mức nước mạnh nhất, tay niết đầu ống nước, bởi vậy mà cột nước trở nên cực kỳ mạnh phun thẳng vào Khương Uyển.
Dòng nước đập thẳng mặt làm cho Khương Uyển giật mình phục hồi tinh thần lại. Vải dệt rách nát hoàn toàn không có năng lực chống cự.
“Đứng lên.” Lý Vân Thiên mệnh lệnh nói.
Khương Uyển giãy dụa đứng lên, chân y còn phát run, mấy lần hiểm hiểm muốn té ngã.
Lý Vân Thiên lấy ra một bàn chải lớn, như là bàn chải lông ngựa, thô bạo chà Khương Uyển, lưng, hai chân, trong ngực… Mà phân thân cùng hậu đình của y được đãi ngộ ôn hòa hơn một ít, dùng bọt biển tỉ mỉ tẩy trừ sạch sẽ.
Sau đó, Lý Vân Thiên áp y lên tường, không chút khách khí tiến vào y.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
21 chương
750 chương
31 chương
47 chương