Thời Hạn Săn Thú FULL
Chương 77
Những lời này được trộn lẫn mùi máu tươi, làm cho từ ngữ đơn thuần trở nên bệnh hoạn.
Thời Sơn Duyên xem như lời nói “Giết anh” của Yến Quân Tầm là lời thú nhận, bởi vì cho đến nay, Yến Quân Tầm chỉ nói với anh.
Đã không có bình thủy tinh, thì sự trong sáng và ngây thơ của của Yến Quân Tầm đều thuộc sở hữu của anh.
Anh có thể tận tình đảo ngược khái niệm đen trắng, lẫn lộn khái niệm, và đem nguồn gốc kém cỏi của mình nói cho Yến Quân Tầm biết.
Anh muốn khinh nhờn những thứ cống phẩm trên người Yến Quân Tầm, giống như đêm ở Lệ Hành
Lần này Yến Quân Tầm không có đuôi thỏ cùng vớ đen nhưng hắn bị lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên bao lại.
“Em thật đáng yêu.”
Những lời này lặp lại ở bên tai Yến Quân Tầm, ngầm hàm chứa một loại chờ mong nào đó.
Yến Quân Tầm nghe không được Thời Sơn Duyên nói chuyện như vậy, âm thanh này thật quá đáng, làm lỗ tai hắn tê dại.
Hắn đã phá vỡ bảng đen nhỏ, hiện tại không ai có thể cứu hắn.
Hắn bị vây trong lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên, cùng Thời Sơn Duyên thân mật khăng khít.
Yến Quân Tầm hai mắt lấp lánh, hơi thở yếu ớt, hung dữ nói: “Đừng hôn tôi!”
Thời Sơn Duyên đem ngón cái nhét vào trong miệng Yến Quân Tầm, giọng dụ dỗ: “Hôn sẽ không mang thai nha.”
Môi Yến Quân Tầm rất mỏng, sau khi ướt hiện ra màu sắc mỹ lệ, phối hợp với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, khiến Thời Sơn Duyên thần sắc thèm thuồng.
“Hôn là lịch sự ……” Thời Sơn Duyên giọng nói mê hoặc Yến Quân Tầm, “Yêu tôi mới có thể mang thai.”
Anh ấy nói rất thật, như thể đó là một sự thật.
Yến Quân Tầm thấy tình yêu đều là lời giải thích trong sách giáo khoa, đó là thứ thuần khiết, trong suốt, nhưng tình yêu của Thời Sơn Duyên là một làn sóng đục ngầu, rối loạn, hắn không chống đỡ nổi.
Đây là một con đường hoang dã trong một thế giới xa lạ.
Xương bướm xinh đẹp của thiên tài nhỏ không mọc ra hai cánh, chỉ có thể rơi vào vòng tay của Thời Sơn Duyên, và bị sư tử gặm ở yết hầu.
“Giết……” Yến Quân Tầm bị cuốn đi trong sự giam cầm của Thời Sơn Duyên, nước mắt sinh lý làm ướt nốt ruồi lệ của hắn, và giọng hắn cuối cùng trở thành một tiếng nức nở mỏng manh và đáng xấu hổ, “Giết anh.”
Thời Sơn Duyên sử dụng nụ hôn, ôm và cắn để trả lời.
* * *
Giác đang duyệt hồ sơ nhiệm vụ của hệ thống chủ lý.
Áo sơ mi trên người Khương Liễm đều nhăn nheo đến không thể nhìn.
Hắn nhanh chóng húp mì gói và hỏi Giác: “Cô nhìn thấy gì?”
“Liên quan đến mệnh lệnh của Yến tiên sinh.”
Giác sáng lên quang bình, phía trên hiện ra mệnh lệnh mã hóa mà hệ thống chủ lý thu được.
“Thời gian chấm dứt nhiệm vụ là ngày 8 tháng 8,” Khương Liễm ngẩng đầu nhìn mệnh lệnh mã hóa, nhẹ giọng đọc một lần, “Không giống thời gian chấm dứt mà tôi nhận được.”
Giác nói: “Anh có phiền nếu tôi thư giãn một chút không? Tôi hiện tại quá khẩn trương.”
Khương Liễm chần chờ gật đầu.
Giác liền ở một chỗ khác trên quang bình nổi lên chơi game xếp hình Tetris, nó nói: “Liên quan đến tình huống của hiệp nghị Ve Trùng, tôi hy vọng anh có thể có thể nói chi tiết thêm.”
“Đây là đề nghị của Phó Thừa Huy, tôi nghĩ rằng đây là cơ hội cho Quân Tầm, dù sao hắn vẫn không cách nào dung nhập vào cục thanh tra,” Khương Liễm đem mì gói đặt xuống, “Hành động bắt giữ có thể làm cho mọi người hiểu rõ hơn về năng lực của hắn.”
“Yến tiên sinh quả thật biểu hiện rất ưu tú.”
“Đúng vậy,” Khương Liễm nhìn về phía hành lang trống rỗng, “Nhưng điều này không thể để cho hắn dung nhập vào chúng ta.”
Thiên tài dự đoán không những không làm cho Yến Quân Tầm có được đồng sự, ngược lại còn đem hắn đẩy ra xa hơn.
Hắn dự đoán quá mức chuẩn xác, cái này làm cho đồng sự không thể không sinh ra lo lắng.
Yến Quân Tầm không giỏi trong lời nói, hành vi tránh né đám đông làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm khó gần.
“Báo cáo về Quân Tầm tôi đều sẽ định kỳ nộp lên, đây là mệnh lệnh lúc trước của Phó Thừa Huy.
Chúng ta được giao làm sổ tay quan sát cho Quân Tầm, trong đó tư liệu hằng ngày đều được cung cấp bởi các cuộc phỏng vấn từ Gấu Trúc.
Đại khái là một năm trước, tôi mới biết được Quân Tầm là người liên quan đến thực nghiệm của Artemis, nhưng tình huống cụ thể không ai nói cho tôi biết, Phó Thừa Huy nói đó là bí mật.”
Khương Liễm đối với thực nghiệm cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn rất rõ ràng một việc, đó chính là Yến Quân Tầm bị đưa vào Khu Đình Bạc không phải ngẫu nhiên.
“Sau khi hành động bắt giữ Ve Trùng kết thúc, Phó Thừa Huy muốn gửi 01AE86 đến Khu Đình Bạc, chuyện này tôi đã phản đối, chính là Phó Thừa Huy khăng khăng như vậy.
Lúc ấy tôi bắt đầu hoài nghi thân phận thật sự của 01AE86, rốt cuộc làm sao tay súng bắn tỉa đứng đầu của Hắc Báo lại tới chổ chúng ta, cái nơi chim không thèm ỉa này, hỗ trợ phá án, nghe cũng rất huyền huyễn.
Quân Tầm đối với việc này cũng rất là bất mãn, chúng tôi đã từng thương nghị đem Thời Sơn Duyên trả về, nhưng đều bị Phó Thừa Huy bác bỏ.” Khương Liễm nói tới đây liền tức giận, “Con mẹ nó, thật khó chịu, Khu Đình Bạc rắm lớn này, vì sao Phó Thừa Huy nhất định phải nhét người tới đây?”
Điều lệnh 01AE86 là khởi đầu cho việc Khương Liễm bắt đầu bất mãn đối với Phó Thừa Huy độc đoán ngang ngược, chỉ là Thời Sơn Duyên ngoài ý muốn rất ngoan, anh ta không có làm bất luận cái gì gây thêm phiền toái cho cục thanh tra.
Nguy hiểm của anh ta tựa hồ chỉ có vượt ngục, trốn thoát khu phân cách đi tìm Yến Quân Tầm.
Trước khi anh ta nổ súng bắn chết cái người quan sát và 7-020 kia, Khương Liễm đối với Thời Sơn Duyên đánh giá nguy hiểm đã điều chỉnh thành cấp B.
“Cho nên nội dung hiệp nghị Ve Trùng chỉ có tiếp nhận 01AE86,” Giác trích xuất trọng điểm, “Nhưng là anh nói anh cũng nhận được lệnh chấm dứt nhiệm vụ.”
“Thời gian chấm dứt mà tôi nhận được là ‘đang chờ xử lý’,” Khương Liễm nói, “Phó Thừa Huy vẫn đang quan sát Quân Tầm, theo lời của ông ta nói chính là: thực nghiệm còn chưa hoàn thành.”
Nhưng mà Hắc Báo hiện tại lại thay đổi.
“Tôi gọi điện thoại cho Phó Thừa Huy không được, 7-006 cũng bị thay đổi.
Phó Thừa Huy không giải thích cho tôi, hệ thống chủ lý liền tự tiện bãi bỏ chức vụ của tôi.
Kỳ lạ nhất chính là cái 7-004 kia, hắn thế nhưng thực sự có giấy tờ sa thải của tôi.” Di chứng của Khương Liễm bị giam cầm chính là dễ rơi vào lo lắng, đó là loại lo lắng chưa thoát khỏi tâm lý giam cầm, hắn đang ở trong sự bất an mãnh liệt, “Tôi hy vọng có được một lời giải thích hợp lý, vì sao, vì sao? Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra!”
“Khương ca,” Giác dừng chơi game lại, “Anh bình tĩnh một chút.”
Thanh âm nhẹ nhàng của nó trấn an Khương Liễm, Khương Liễm hai tay khẽ run rẩy, thở ra.
Hai vai hắn sụp đổ, tháo kính ra, dùng tay che mặt, có vẻ thập phần suy sụp: “… Tôi xin lỗi, Giác.
”
“Không sao,” Giác đem game xếp hình Tetris tắt đi, dùng dữ liệu trên quang bình xếp chồng lên nhau hiện ra một biểu tượng ‘tiểu nhân’ ngây thơ chất phác, hướng Khương Liễm làm ra động tác “Vỗ vỗ”, “Đây là phản ứng bình thường.
Anh không cần khẩn trương, có thể thả lỏng, nơi này là cục thanh tra, anh là lão đại, chúng ta hiện tại rất an toàn.”
Khương Liễm im lặng thật lâu, hỏi: “7-004 và hệ thống chủ lý đâu?”
“7-004 vẫn đang theo dõi Yến tiên sinh, vị trí của hắn cho thấy hắn ở gần dãy núi thấp.
Hệ thống chủ lý ngủ,” Giác trên quang bình đánh ra dấu chấm hỏi, “Không biết bằng cách nào, nhưng tôi lại tỉnh lại.”
“Cô có quyền hạn của hệ thống chủ lý?”
“Đúng vậy,” Giác suy nghĩ một chút, “Điều này không giống như thiết lập của tôi …… Nó làm tôi bối rối.
Khi tôi thức dậy, hệ thống chủ lý còn ở cùng Athena nói chuyện phiếm, trực giác nói cho tôi biết không thể để chúng tiếp tục.”
Nó sử dụng từ “trực giác”.
“Tôi rất xin lỗi, tôi tự tiện xem lịch sử trò chuyện của chúng nó.
Hệ thống chủ lý đem Khu Đình Bạc gọi là ‘Khu 14’, còn nhắc tới ‘vật thực nghiệm số 98342’, cùng với ‘chế độ Artemis’.
Tôi đã tìm kiếm, tích hợp thông tin này và đi đến kết luận sau đây.” Nó ôn nhu nói, “Hy vọng sẽ không làm cho anh sợ hãi.”
Khương Liễm nhìn quang bình của Giác, ánh mắt phức tạp.
Hắn thừa nhận bản thân đã sợ hãi khi nghe được hai chữ “Trực giác”, Giác không phải là loại bắt chước vụng về của hệ thống chủ lý, nó thực sự là chu đáo.
Để duy trì sự lịch sự, nó không bao giờ dùng camera của hệ thống để đối mặt với Khương Liễm.
Nhận ra điều này, Khương Liễm sinh ra một loại sợ hãi vi diệu khác.
Điều gì đang xảy ra trên thế giới này? Các hệ thống dường như đang phát triển nhanh chóng.
Mức độ giống người của Giác so với trước khi càng cao hơn, nó vài tháng trước không thể hiểu được cảm xúc của con người, đối với Phác Lận cảm xúc sẽ sinh ra đáp án “Nan giải”.
Nhưng bây giờ nó xử lý rất tốt, tốt đến mức nó dường như được phát triển đặc biệt cho mục đích này.
“Cô nói đi,” Khương Liễm ngồi trong vòng xoáy hoang đường, “…… Tôi tin tưởng cô.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
46 chương
21 chương
21 chương
8 chương