Chiếc xe đi một đường nhanh chóng trên cao lộ, cho đến khi tiến vào vùng núi, đường núi quanh co khiến Trình Dư Nhạc không thoải mái. Trời mưa, tầm mắt mịt mờ, Âu Quan Lữ đi chậm lại, đề nghị hỏi thông tin về đối phương, trắc nghiệm đối với việc hiểu về nhau của đối phương. Không may, bởi vì luôn nhìn đối phương không vừa mắt, lúc trả lời có chứa lời phê bình, hai người tán gẫu giết thời gian lại tràn ngập mùi thuốc súng. Giả sử như Âu Quan Lữ hỏi: “Tôi thích ăn loại trái cây gì?” “Anh đào đắt tiền, cảm giác được ăn sung mặc sướng từ bé. Vậy tôi thích ăn loại trái cây nào?” “Sầu riêng rất thối, khó trách tính tình cũng cứng nhắc như vậy.” “Tôi thích ăn sầu riêng từ lúc nào?” “A,tôi nhớ sai rồi, thích ăn sầu riêng là tổng đài điện thoại, cô thích ăn nhất là vải?” Anh cười híp mắt. Tên đáng ghét, Trình Dư Nhạc nói thầm: “Nhất định anh rất thích ăn xe lửa.” Tài năng để đầu xe lửa, hừ. Anh tiếp tục hỏi. “Tôi thích màu gì?” “Hình như màu chanh vàng.” “Giống như quả chanh” Là cô thêm vào. “Sở thích của tôi?” “Chọc giận đồng nghiệp, gây gổ với người khác.” “Sở trường của tôi?” “Sửa chữa xe máy. Sửa chữa xe lửa càng giỏi.” Cô trả lời lộn xộn. Âu Quan Lữ hít một hơi, chau mày. “Nhạc Nhạc, cô…” Cảm giác giở khóc giở cười tuôn ra, anh cười. “Cô nhất định phải đấu đến lúc chiến thắng?” “Anh không phải cũng vậy sao?” Cô không nhịn được cũng cười, nhất thời cảm giác mình rất ngây thơ. Nụ cười này, tiêu trừ không ít không khí không vui. Anh lại nói tiếp. “Được rồi, chúng ta cũng không muốn miễn cưỡng nói chuyện với nhau, yên lặng lên núi thôi.” “Anh hối hận khi tới tìm tôi?” Cô nghiên cứu gương mặt cương nghị của anh. “Ngược lại.” Anh mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia hài hước. “Tôi quá may mặn khi tìm được cô, chúng ta càng không thể ở cùng nhau, càng đảm bảo khi xuống núi cô sẽ giống như tránh hỏa hoạn nhanh chóng cách xa tôi, vạch rõ giới tuyến. Chỉ bằng điểm này, coi như thời điểm ba ngày này không ai thấy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục gây gổ, tôi cảm thấy rất đáng giá.” Hiển nhiên đối với anh mà nói, không có gì đáng sợ hơn so với việc bị phụ nữ cuốn lấy, cô thật tò mò. “Tại sao anh lại sợ phụ nữ như vậy? Tình yêu có gì đáng sợ sao?” “Không phải đáng sợ mà là tôi cự tuyệt tình yêu, tôi thích độc thân.” “Tại sao? Chẳng lẽ anh từng bị đá…” Vì vậy sinh ra ám ảnh? “Không có, tôi không bị ai đá, trước kia tôi có vài người bạn gái, mọi người vui vẻ kết giao, chia tay cũng không có gì không vui. Sau khi chia tay, tôi độc thân một thời gian, không nghĩ tới vẫn vui vẻ so với thời điểm có bạn gái, một người tự do tự tại,hành động tùy ý, rất vừa lòng, lại càng không bị trói buộc, dứt khoát không tìm bạn gái nữa. Tôi độc thân, bởi vì tôi thích.” Anh thoải mái nhún vai. “Nhưng, luôn một mình, không cảm thấy cô đơn sao?” “Một người cô đơn, rất vui vẻ. Hai người cô đơn, sẽ khiến cô không thể trốn.” Ý của anh hàm xúc làm cô kinh ngạc, cô nhìn gò mà tục tằng của anh, không ngờ người tính tình không tốt, khó có thể ở chung, lại có suy nghĩ nhạy cảm thông minh như vậy, ngoài ý muốn làm lòng cô rung động. Anh dò xét cô. “Cô thì sao? Cô độc thân bởi vì ai đá,bị ám ảnh sao?” đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g “Không phải, đây cũng là lựa chọn của tôi, trước mắt tôi muốn tiếp tục độc thân, dự định hai năm sau sẽ tìm bạn trai.” Hừ, cô có thời gian, hai năm sau, em trai tốt nghiệp, có thể học lên hoặc đi nghĩa vụ quân sự, trước đó cô sẽ tìm một người đàn ông tốt, chờ mấy năm sau em trai có sự nghiệp, tình yêu của cô ổn định, đúng lúc hoàn thành chuyện lớn của đời người. Anh buồn cười nhíu mày. “ ‘Dự tính’? Chẳng lẽ đến lúc đó, cô hô một tiếng sẽ có người tình nguyện làm bạn trai cô, anh ta sẽ xuất hiện từ đâu? Thật ra là bởi vì cô không tìm được đối tượng chứ gì? Đàng hoàng thừa nhận, tôi sẽ không cười cô.” Cô bị kích, lớn tiếng nói. “Tôi nói là dự tính, đương nhiên là có kế hoạch! Tôi tìm điều kiện về người yêu lý tưởng của mình, rồi từ từ tìm từ những người bên cạnh.” “Điều kiện của cô là…” “Đầu tiên, phải có chỗ ở, đồng ý quan hệ, có một chút cơ sở kinh tế, cuộc sống ổn định và trên công việc có khả năng xử lý vấn đề khó khăn, trong công việc bình thường hay trong các mối quan hệ xã giao biết nhiều đối tượng tốt, tôi sẽ lưu tên của họ, giữ vững liên lạc với họ, qua lại một thời gian, quan sát đối phương, căn cứ vào những điều kiện của tôi, hiện tại tôi đã có một danh sách dài rồi đó!” Cô tính toán chu đáo. Có người nào giống như cô, thận trọng chọn nửa kia của mình đến mức này không? Phải suy tính chu đáo như thế, cô mới thuận lợi kết hôn được với một người đàn ông tốt, đến lúc đó cố và đồng nghiệp sẽ ném trái bom màu đỏ cho Âu Quan Lữ tiên sinh. “A, thì ra cô mang loại tâm tình này đi kết giao với đàn ông, không khác gì chọn món ăn theo thị trường.” “Đừng nói khó nghe vậy được không? Tôi không chiếm tiện nghi của người ta, hiện tại mọi người đang là bạn bè bình thường, qua lại bình thường, hơn nữa, tôi chọn họ, ai biết bọn họ có chọn tôi hay không?” “Ngộ nhỡ trong hai năm này, bọn họ có bạn gái, hoặc kết hôn thì sao?” “Danh sách của tôi không ít người, mỗi người trong đó sẽ không nhanh chóng tìm đến được nửa kia nhanh như vậy.” “Trong danh sách của cô có tôi không?” Vấn đề này được thốt lên, nhanh đến anh không suy nghĩ vì sao lại hỏi. Cô lại lộ ra nét mặt như nhìn thấy một con thằn lằn. “Tôi có cố ý giữ vững liên lạc với anh, quan sát anh sao?” “Không cần cố ý liên lạc, mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau mà.” “Mỗi ngày tôi thấy rất nhiều đồ vật, tôi thấy trạm xe bus, chẳng lẽ tôi lại đem thứ đó vào danh sách kén vợ kén chồng của tôi? Anh nghĩ quá nhiều rồi.” Cô trêu chọc, lấy tai vén sợi tóc ra sau vành tai, lạnh lùng cười. “Yên tâm, anh không ở trong danh sách, chỉ cần điều kiện đầu tiên… tính tình tốt, anh đã bị loại bỏ, vứt xuống hố đen rồi.” “Thật tốt, tôi muốn đốt pháo ăn mừng.” Giọng điệu của anh chế giễu, cười dài, thật là thì tuyệt đối không cảm thấy vui vẻ, anh không muốn là một người trong danh sách của cô, nhưng không hiểu lại cảm thấy khó chịu. Anh tự tin, anh không kém so với bất kì một ai trong danh sách của cô, là cô không biết phân biệt tốt xấu, hừ, anh lười so đo. Đột nhiên, một tiếng ‘ầm’ vang lên, xe chợt trượt, xông về phía vách núi. Trình Dư Nhạc sợ hãi kêu lớn, Âu Quan Lữ dùng sức phanh xe, nắm chặt tay lái, xe jeep liền dừng lại ngay mép vách núi. “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Trình Dư Nhạc còn chưa hoàn hồn. Âu Quan Lữ xuống xe nhìn. “Bể bánh xe. Trên đường có đinh sắt, không biết người nào vứt.” “Bể bánh? Vậy phải làm thế nào? Chung quanh đây không có gì cả, sao có thể gọi xe đến kéo…” “Không cần, tôi có bánh xe dự phòng, đổi lại là được rồi.” Trình Dư Nhạc nghi ngờ nhìn anh kéo phanh tay, chiếu đèn lên chiếc lốp bị hư, lấy dụng cụ và lốp xe dự phòng ra. Anh làm được không? Cô xuống xe, cảm thấy trời đất quay cuồng, đáng ghét, cô thật sự say xe rồi. “Cần tôi giúp một tay không?” “Một mình tôi là đủ rồi.” Âu Quan Lữ gài tốt cái kích, đỡ cái xe jeeps lên cao. Mưa rơi lớn, áo Polo màu trà của anh nhanh chóng ướt đẫm, nước mưa rơi trên mặt anh, anh chuyện tâm tháo bánh xe, không bao lâu sau, không cảm thấy nước mưa rơi xuống nữa, anh quay đầu lại, nhìn Trình Dư Nhạc đang cầm ô, che mưa cho anh. Anh khẽ mỉm cười với cô, cúi đầu tiếp tục làm việc. Trình Dư Nhạc đứng sau lưng anh, chiếc áo ướt dán lên thân thể anh, có thể mơ hồ thấy được hình thể săn chắc bên trong. Khi cánh tay vì xuất lực, một khối cơ bắp màu nâu căng lên, đường cong bắp thịt lưu loát, hạt mưa ở trên da rung động… Thật đẹp mắt, cô không thể không thừa nhận dáng người anh rất đáng khen, bề ngoài không phải đối tượng trong điều kiện của cô, nhưng thành thật mà nói, vóc người của anh hơn xa bất kì ai trong danh sách đó. Nhìn anh kéo chiếc áo bị ướt lên, thao tác của hai tay ổn định, ngón tay nắm dụng cụ, bị mỡ dính vào, cô lâm vào một cảm giác kì dị, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, so với bất kì người đàn ông nào trong danh sách của cô, khiến người ta cảm giác tin tưởng hơn… Dĩ nhiên, cô sẽ không nói ra. Đổi hết bánh xe, Trình Dư Nhạc liền chui về xe. “Được rồi, đi nhanh nào.” Âu Quan Lữ lại nói. “Chờ một chút.” Sau đó xoay người đi. Anh đi đâu vậy? Trình Dư Nhạc sững sờ, chỉ thấy anh đi về phía trước mười mét, sau đó đi vòng quanh, đi trở lại một khoảng, mặt nhìn xuống đất, nhặt lên một vật nhỏ, cuối cùng trở về xe. “Anh làm gì vậy?” “Kiểm tra mặt đường, tôi nghĩ đinh sắt không chỉ rơi một hai cây.” Anh ném mấy cây đinh sắt vào hộp giấy lau. “Nhặt sạch hết thì xe sau sẽ không bị bể bánh. Ở trong núi xảy ra vấn đề sẽ rất phiền.” Cô kinh ngạc, người bình thường thay xong bánh xe sẽ muốn nhanh chóng lên đường, nhưng lại suy tính chu đáo như vậy, hôm nay Âu tiên sinh khiến cô hoàn toàn ngoài ý muốn. Âu Quan Lữ ngồi lên xe, hai tay kéo quần áo, chợt dừng lại. “Tôi muốn thay quần áo.” Ý muốn cô quay đầu đừng nhìn. “A.” Cô đỏ mặt quay đầu nhìn ra cửa sổ xe. Nhưng cửa sổ xe vẫn phản chiếu bóng dáng anh, cô nhìn thấy anh cởi áo, lộ ra thân thể tráng kiện, trái tim cô chợt giật mình, miệng trở nên có chút khô. Eo của anh hơi gầy, bên hông có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cơ bụng, không gian trong xe trở nên đè nén, nhiệt độ của phái nam lẫn vào mùi nước mưa ép về phía cô, bên má cô hơi nóng, làm bộ thưởng thức cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Nhưng Âu Quan Lữ chậm chạp không cởi áo, cổ áo mắc phải một chiếc dây chuyền, hai tay anh vì cởi áo mà giơ lên cao, không có cách nào lấy chiếc dây ra khỏi áo, áo cũng cởi không hết, tiến lùi đều không được. “Ưm… a… ưm…” Anh khẽ nguyền rủa. “Nhạc Nhạc, giúp tôi lấy dây chuyền ra, nó mắc vào cổ áo.” Trình Dư Nhạc quay đầu nhìn anh, cổ áo anh mắc ở cổ, áo bị kéo cao, hai bên che kín mặt, bởi vì muốn thoát khỏi khó khăn mà giãy giụa không ngừng, cô lẳng lặng nói: “Anh đang biểu diễn bạch tuộc bị cuốn vào trong lưới cá sao?” Anh chợt bất động, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang hung hăng trừng cô sau chiếc áo của anh, cô cười trộm. “Đừng cử động.” Cô nhìn nơi chiếc dây chuyền đang cuốn lấy,cởi ra hai ba lần, anh đột nhiên hất chiếc áo ra. A, cô tận mắt nhìn thấy rồi, cơ ngực và cơ bụng vô cùng săn chắc,… Bóng dáng trên cửa sổ xe sai rồi, vật thật khiến người ta có cảm giác rung động hơn, đường cong của bắp thịt cực kì lực lưỡng, làm da đàn ông màu đồng sáng bóng, hại cô miệng đắng lưỡi khô. Cô nhìn vết đỏ trên cằm ngay trên xương quai xanh của anh. “Anh bị dây chuyện cắt rồi, nhớ xử lý một chút.” Nói xong, cô tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng ghét, giọng nói của cô có chút run. Âu Quan Lữ lấy một chiếc áo sơ mi từ ghế sau mặc vào, là anh nhìn lầm sao? Hình như cô đỏ mặt. Ánh mắt cô nhìn anh, giống như một người đói bụng nhìn thấy miếng thịt bò bít tết ngon lành từ trên trời rơi xuống, hại một chỗ sâu trong thân thể anh nóng lên, anh không thừa nhận phản ứng này là hưng phấn, nhất định là công việc quá mệt mỏi, căng thẳng, đại não nhận định sai lầm. Anh thong thả cài nút áo, trầm giọng hỏi: “Cô đang xấu hổ sao?” “Xấu hổ cái đầu anh!” Cô không quay đầu lại. “Xấu hổ thì thành thật thừa nhận, tôi sẽ không cười cô. Tôi biết rõ thân thể tôi khiến người khác thèm thuồng…” “Được rồi, tôi thừa nhận tôi giống như cây trinh nữ, xấu hổ đến cả người đều đóng lại, anh hài lòng chưa?” Anh cười ha ha, không nói gì nữa, khởi động xe, tiếp tục lên đường. “Phong túc Độ Giả sơn trang” nằm ở chính giữa những ngọn núi, diện tích mênh mông, giữ lại phần lớn vẻ đẹp tự nhiên, rất nhiều cây cối sum xuê vây chằng chịt ngoài những căn phòng. Nơi này có suối nước nóng và môi trường tự nhiên vô cùng nối tiếng, ngoại trừ giá tiền thuê phòng hơi thấp, những nơi khác đều là những nhà gỗ nhỏ đứng độc lập, có một chiếc sân nhỏ, giúp cho người ta có một chỗ ở tuyệt đối riêng tư. Cuối cùng cũng tới. Trình Dư Nhạc bị say xe thở nhẹ một hơi, cô càng ngày càng không thoải mái, đổ mồ hôi lạnh,trong miệng cảm thấy ê ẩm,nếu lại ngồi trong xe lâu hơn nửa giờ, cô có thể sẽ ói. Nghĩ đến ba ngày hai đêm sau, dạ dày cô lại co rút nhanh. Cô nhìn lén Âu Quan Lữ, dọc theo đường đi anh càng ngày càng trầm mặc, sắc mặt rất bình tĩnh, sắp được nhìn thấy người cha nhiều năm xa cách, anh dường như rất thờ ơ. Cho dù nội tâm có cảm giác gì, Âu Quan Lữ cũng không thể hiện ra ngoài. Có lẽ anh nên làm ra thái độ của người làm con, nhưng anh không giả bộ được, anh không có bất kì tình cảm nào với cha, tin tưởng trong lòng cha cũng hiểu rõ, nhưng nếu như cha hi vọng anh vì nể tình số tiền đó, biểu hiện ra một chút thân thiện thì sao? Anh sẽ ngay lập tức quay đầu xuống núi, nhưng anh phải lấy được số tiền đó cho mẹ… Anh rất phiền não. Trời ạ, hi vọng ba ngày này nhanh chóng kết thúc. Xuống xe, cuối cùng Âu Quan Lữ cũng chú ý tới Trình Dư Nhạc có cái gì không đúng. “Sắc mặt của cô không tốt lắm.” “Có chút không thoải mái mà thôi, đi vào nhanh lên.” Hai người nhấc hành lý lên, đi vào đại sảnh, quản lý sơn trang lập tức tiến lên đón tiếp. “Âu tiên sinh? Ngài khỏe chứ, Tằng tiên sinh đã thông báo ngài sẽ đến, mời đi bên này, phòng ở đã được chuẩn bị tốt,trước tiên chúng tôi sẽ đưa hành lý của ngài đến phòng ngài.” Quản lý giao hành lý của hai người cho nhân viên phục vụ. “Hiện giờ đang có một vị khách quan trọng tới thăm Tằng tiên sinh, ông ấy giao cho tôi đưa ngài đến nhà gỗ trước, ông ấy sẽ gặp ngài vào bữa tối. Anh trai và chị dâu ngài đã tới trước.” Quản lý dẫn hai người đến nhà gỗ nhỏ hai người sẽ ở trong ba ngày hai đêm, là một căn nhà ba tầng. Bọn họ vừa mới bước lên con đường đá nhỏ, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng sừng sững cuối đường. Người đàn ông đeo một cặp mắt kính viền bạc, vẻ ngoài lịch sự, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu, cổ áo tùy ý mở rộng, hơi lộ ra đường cong bền chắc bên trong. Anh ta hút thuốc, nhìn về phương xa, vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ. Hình như nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu, ánh mắt rơi lên người Âu Quan Lữ. Anh ta lộ ra một nụ cười, sải bước về phía hai người. “Cậu chính là em trai tôi, Âu Quan Lữ phải không?” Hàn huyên một chút, trao đổi danh thiếp, Âu Quan Lữ mới biết, người anh trai anh chưa từng gặp, Lê Thượng Thần, là nhà sản xuất nổi tiếng trên TV, anh đã đọc qua vài bài báo viết về anh ấy, nhưng cũng không nghĩ anh ấy lại là anh trai của mình. Lê Thượng Thần mỉm cười. “Anh em trai lần đầu gặp mặt là trao đổi danh thiếp để biết đối phương, có lẽ chúng ta là người đầu tiên.” Anh nhìn sang Trình Dư Nhạc. “Vị này là…” “Bạn gái của em.” Âu Quan Lữ cố gắng khiến giọng nói và vẻ mặt của mình được tự nhiên. “Anh cả, xin chào.” Tầm mắt thông minh của đối phương khiến cô cảm thấy có áp lực, cô muốn bắt tay với đối phương, không ngờ đột nhiên ngất xỉu, cô lảo đảo ngã xuống, tay phải theo bản năng ổn định chính mình, bàn tay nhanh chóng, dùng sức, đến của cao thủ võ học cũng không bằng, chỉ tiếc không chính xác, bàn tay đó liền chạm ngay giữa mông Âu Quan Lữ. Thoáng chốc, Âu Quan Lữ cứng đờ, quản lý sau lưng anh trợn mắt,làm bộ không nhìn thấy. Trình Dư Nhạc choáng váng. Mẹ ơi, cô vừa làm gì? Khuôn mặt cô hồng lên, lập tức muốn rút tay về, dù là ‘bạn gái’, trước mặt mọi người sờ mó mông của ‘bạn trai’, cũng rất không hợp lý, nhưng nếu cô đột nhiên thu tay lại, có thể khiến Lê Thượng Thần sinh nghi hay không? Quả nhiên, vẻ mặt Lê Thượng Thần hơi ngạc nhiên, anh không nhìn thấy chuyện xảy ra sau lưng em trai, nhưng từ vị trí đối diện anh cũng đoán được tay cô đặt ở nơi nào của em trai, anh lộ ra vẻ mặt đùa giỡn. Mà toàn thân Âu Quan Lữ buộc chặt giống như một thanh thép cứng rắn, anh quay đầu nhìn cô, lúc này anh lại có thể lộ ra nụ cười sáng lạn, hại da đầu cô tê dại. “Thân ái, em muốn lấy tiền lẻ mua đồ uống sao? Nhưng nói với em, tiền lẻ của anh không ở trong ví da, ví da cũng không đặt úi phía sau, em trước tiên đi vào, trong nhà có nước để uống,… đừng uống đồ uống linh tinh, ngoan.” Bị làm khó, anh cái khó ló cái khôn, mông bị tập kích, còn lấy cớ giải vây cho cô. “A, được, vậy em vào trong trước…” Cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường, quản lý đi theo cô vào nhà. Lê Thượng Thần dụi điếu thuốc, suy nghĩ sâu xa mà nhìn bóng lưng Trình Dư Nhạc. “Anh thường liên lạc với ba, nghe ông ấy nói tình trạng của em, hình như em độc thân lâu rồi?” “Ừ, em độc thân một thời gian, là cô ấy yêu em, vừa gặp đã yêu, khổ cực theo đuổi em… em bị cô ấy làm cho cảm động, chúng em hẹn hò cũng chưa lâu.” Âu Quan Lữ ép mình chuyên tâm nói chuyện, cảm giác còn sót lại trên mông của anh, anh nên cảm thấy ngượng ngùng hoặc tức giận, nhưng vẻ mặt hốt hoảng của Trình Dư Nhạc hại anh muốn cười. “A…” Ý vị trong giọng nói của Lê Thượng Thần rất sâu xa. “Không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của ba.” “Anh đang ở đây ám chỉ điều gì.” Âu Quan Lữ nhướn mày, anh cao hơn anh trai mình nửa cái đầu, chỉ cần một ánh mắt nhìn xuống, liền tự nhiên sinh ra cảm giác uy hiếp. “Không có gì, chỉ tự nhiên thấy khéo mà thôi.” “Anh thì sao? Anh tới cũng chị dâu sao?” Anh đã xem qua trên báo, anh trai anh từng kết hôn, đã ly dị mấy năm trước, chưa từng nghe nói tái hôn, quản lý nói chị dâu ở đâu ra? Con mắt sau tròng kính của Lê Thượng Thần chợt lóe. “Xem là vậy đi…” Một loạt âm thanh líu lo cắt đứt anh. Âm thanh từ xa tới gần, là một con ếch… nhầm, là một bé trai mặc chiếc áo con ếch liền mũ, giày của cậu nhóc phát ra tiếng chiêm chiếp, chạy đến từ sau nhà gỗ. Liếc thấy hai người đàn ông cao lớn, bé trai dừng bước. “Đây là con trai anh.” Giọng nói của Lê Thượng Thần nhẹ nhàng, đưa tay về phía bé trai. “Tới đây, Tiểu Mị.” Mặt mày bé trai tượng tự với cha mình, nhưng nó nhìn chằm chằm bàn tay chìa ra của cha, giống như nhìn thấy một sinh vật chưa từng thấy qua. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc mím chặt lại, khuôn mặt mềm mại tràn đầy cảnh giác, trong mắt đen nhánh lộ ra không tin tưởng, hiển nhiên là không muốn đến gần cha. Khuôn mặt từ ái của Lê Thượng Thần cứng đờ, tay của anh dừng giữa không trung, cuối cùng lúng túng thu về. Đồng thời một cô gái đi ra từ nhà gỗ, cô gái ăn mặc rất hợp thời,tay xách theo đồ chơi và bình nước cho trẻ con. Nhìn thấy hai người đàn ông, cô liền giật mình, sau đó giương lên một nụ cười, sau đó chạy vội tới bên cạnh bé trai. “Cậu nhất định là em trai của Thượng Thần?” Cô gái tự giới thiệu. “Xin chào, tôi là Từ Lỵ Hoan, tôi là… anh trai cậu…” Cô chần chờ, hình như không biết nên nói thế nào. “Vợ trước.” Lê Thượng Thần dứt khoát nói tiếp. “Bọn anh ly hôn nhiều năm rồi, gần đây khôi phục liên lạc, bọn anh bây giờ…” “Hẹn hò.” Từ Lỵ Hoan cười vui vẻ. “Sau khi gặp lại, mới phát hiện hai người còn tình cảm với đối phương, liền thử qua lại lần nữa, mặt khác cũng bởi vì đứa trẻ.” “Chủ yếu vẫn là khôi phục tình cũ, không miễn cưỡng phải tới đây.” Lê Thượng Thần nhấn mạnh, hai người nhìn nhau cười một cái, ngay sau đó ánh mắt lập tức tách ra, giống như hai viên nam châm cùng chiều không cần thận va chậm, không khí có chút rối loạn. “A, không tệ lắm, vừa đúng vượt qua số tiền của cha.” Âu Quan Lữ lạnh lùng nói, nhận được ánh mắt sắc bén của anh cả,anh vô tội nhún vai. “Em đi trước giúp bạn gái sửa soạn hành lý, xin lỗi không ở lại được.” Anh vào nhà, Trình Dư Nhạc đã mở hành lý, đang sửa soạn lại. Vừa nhìn thấy anh,Mặt cô đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. “Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, đầu tôi có chút choáng váng, muốn giữ cái gì đó để không ngã xuống, không ngờ đúng lúc bắt được của anh…” Cô xấu hổ đến chất. “Cô không phải ‘bạn gái’ tôi, tôi sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục.” Mặt anh cố ý tỏ vẻ nghiêm túc. “Mặc dù tôi có nói với cô, giả làm người yêu, khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể không ngờ cô lại chủ động như vậy.” “Tôi không cố ý, thật sự là ngoài ý muốn…” “Được rồi, tôi biết rõ cô không cố ý.” Anh thở dài. “May mà tôi đưa lưng về phía cô, không phải đối mặt, nếu không vừa rồi thứ cô bắt được, sẽ khiến cho ba ngày sau cô không có mặt mũi đi gặp người khác.” Cô nghe vậy thì sững sờ, mấy giây sau mới hiểu ý của anh, gương mặt của cô hồng giống như cây ớt. Âu Quan Lữ cười nhẹ. Không ngờ cô dễ dàng đỏ mặt như vậy, càng không nghĩ tới anh lại có thể cảm thấy bộ dạng đỏ mặt của cô… thật dễ thương, hai má trắng hơi hồng, anh nhìn có chút say mê, sau đó anh nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi với anh trai, nhất thời không cười nổi. “Anh trai tôi giống như nghi ngờ, hoài nghi chúng ta là cặp tình nhân giả.” Cô trợn to hai mắt. “Vậy làm sao bây giờ?” “Tôi cũng vậy, hoài nghi anh ấy với chị dâu trước là giả. Dù sao mục đích của họ cũng là một tỷ, anh ấy không nên vạch trần chúng ta… tôi sẽ không khiến anh ấy mất mặt.” Anh trầm ngâm. “Tôi sợ anh ấy sẽ gây rối, chúng ta nên có chút hành động thân mật, chứng minh chúng ta đang hẹn hò.” “Vừa rồi như vậy không tính sao?” Khóe miệng anh khẽ co quắp. “Không ai thấy, dĩ nhiên là không tính. Tôi muốn có khả năng nhất chính là hôn mối…” “Muốn tôi hôn anh, tôi thà đi hôn người lạ trên đường còn hơn.” Miệng của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đại não. Anh cười ha ha. “Hôm nay đi hôn một người trên đường cái, môi của cô sẽ biến thành lạp xưởng.” Ánh mắt anh lóe lên. “Hôn tôi đáng sợ như vậy sao? Rất nhiều người phụ nữ muốn hôn bản ký sư, cơ hội khó có được, cô không muốn giữ lấy?” “Không cần, nếu như bị đồng nghiệp trong công ty biết, tôi sẽ bóp chết anh.” “Yên tâm, tôi cũng sợ người khác biết tôi và cô đang giả làm người yêu. Nếu anh trai tôi muốn buộc chúng ta diễn tình cảm của hai người yêu nhau, tôi sẽ nghĩ biện pháp lấp liếm cho qua, ba ngày nay, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng để nó lại chỗ này, sau khi trở về, liền quên đi.” “Một lời đã định. Nếu có một chữ truyền đi, tôi sẽ chết không thừa nhận, còn lại do anh gánh chịu.” Mặc dù vẫn tranh cãi với anh,cô cũng không nói những lời bén nhọn như vậy nữa, ở cạnh hơn nửa ngày, hai người hình như đã thành lập mối quan hệ thân thiện. Cô rất cảm kích việc anh không truy cứu về bàn tay hư hỏng của mình ban nãy, chỉ tiếc đối với cái mông căng đầy đàn hồi của anh, cô không tiện khen ngợi, nếu không cô tin tưởng tình hữu nghị của bọn họ sẽ cần trợ giúp. Cô bắt đầu cảm thấy, Âu Quan Lữ thật ra thì, giống như… không khó ở chúng, sao hai người lại có thể nhìn đối phương không vừa mắt được nhỉ? Nhìn cô nở nụ cười, Âu Quan Lữ cũng mỉm cười, chợt phát hiện sau khi mình bước vào nơi này vẫn luôn căng thẳng, chuẩn bị đối mặt với các loại tình huống có thể xảy ra. Ở nơi xa lạ này, đối mặt với người cha xa cách, anh vô cùng phiền muộn, cảm giác hoàn toàn xa lạ, cùng cô nói chuyện, mới dần dần tỉnh táo lại. Anh không nói ra, nhưng anh rất vui, có cô ở đây cùng anh. Vào bữa tối Âu Quan Lữ mới nhìn thấy cha. Anh thấy cha mình ngồi trên xe lăn, được quản gia cẩn thận đẩy vào phòng ăn thì anh rất kinh ngạc. Cha không cỏn là vị tổng giám đốc quyền lực sống động trong ký ức của anh nữa, lúc này ông già yếu, đầu đầy hoa râm, bộ dạng nhỏ gầy, vẻ mặt hơi xanh xao,ánh mắt và giọng nói cũng ôn hòa, chậm rãi, cha anh bị tuổi già chính phục, biến thành tù binh của những căn bệnh. Anh mong chờ đối thủ là một người đàn ông phong lưu, phong đọ không hề giảm sút của năm đó, chứ không phải là một ông già đứng cũng không nổi. Sau khi nói chuyện, anh và cha cũng không nói thêm lời nào, tâm tình của anh phức tạp, yên lặng dùng cơm. Trình Dư Nhạc cũng ăn không ngon. Bệnh say xe của cô vẫn chưa đỡ hơn, hiện tại bắt đầu chảy nước mũi, cả ngày nay cô chưa ăn gì, đối mặt với một bàn ăn ngon, lại đáng thương không muốn ăn, còn càng ăn càng muốn ói. Cha Tằng thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lê Thượng Thần, Từ Lỵ Hoan và cháu trai của mình, cậu nhóc không để ý tới cha mình, lại nguyện ý gần gũi với ông nội, cha Tằng vui vẻ tươi cười. Âu Quan Lữ thờ ơ lạnh nhạt, có con cháu bên cạnh, rất vui vẻ đúng không? Lúc tuổi còn trẻ hưởng hết phong lưu, tuổi già lại có con cháu vây quanh, dĩ nhiên vui vẻ, anh nghĩ tới mẹ mình nhiều năm khổ cực, liền cảm thấy không thoải mái. “Hi vọng tương lai sau hai ngày này, chúng ta cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy.” Cha Tằng cảm thán. “Dĩ nhiên, chỉ cần ba thích, chúng con sẽ ở bên người.” Lê Thượng Thần nói, không hẹn mà cùng cha nhìn về phía Âu Quan Lữ, hiển nhiên hi vọng anh gia nhập vào hàng ngũ cha con thân ái này. “Cơm lúc nào cũng có thể ăn, ở nơi nào cũng giống nhau.” Giọng nói của Âu Quan Lữ giễu cợt. “Em trai, em hình như không vui?” Lê Thượng Thần nhạy bén nhìn anh. “Tôi có thói quen ăn cơm hộp của công ty, không quen dùng cơm ở nơi sang trọng như thế này. Tôi cũng không thích ngồi ăn cơm cùng bàn với những người không quen biết.” Cha Tằng nghe vậy, nụ cười cứng lại. “Nếu con không thích, ba không miễn cưỡng…” Giọng nói của ông có chút buồn thương. Nét mặt đó lại khiến Âu Quan Lữ có cảm giác tội lội, đột nhiên cảm thấy mình đang ăn hiếp một lão già. Anh nóng nảy đâm vào đồ ăn trên đĩa, không nói lời nào. “Anh tin đợi đến lúc mọi người quen thuộc hơn rồi, mọi người sẽ cảm thấy thoải mái.” Lê Thượng Thần bình thản hòa giải. “Bạn gái của em… tiểu thư Trình, hình như không quen ở trong này?” “Gọi em là Nhạc Nhạc được rồi.” Trình Dư Nhạc vừa đổ mồ hôi lạnh, vừa nặn ra một nụ cười. “Thật ra buổi trưa có chút say xe, thấy không thoải mái.” “Có muốn đi nghỉ trước hay không?” Từ Lỵ Hoan quan tâm. “Không cần, em còn tốt…” Âu Quan Lữ cau mày. “Say xe sao không nói với anh?” “Anh biết sẽ cười em, mấy tuổi rồi mà còn say xe. Hơn nữa em nhịn một hút là tốt rồi.” “Sao lại cười em? Hôm nay đi xe mấy giờ đồng hồ, em không thoải mái như vậy trên đường đi, lại không nói, hiện tại mới nói em muốn ói, cũng vì không muốn bị anh cười? Em không cảm thấy như vậy rất ngốc sao?” Nghĩ đến cô ngược đãi mình như vậy, anh lại không vui. “Sao anh lại dữ dội vây…” Đột nhiên cả khuôn mặt anh tiến lại gần, cô giật mình. “Làm gì vậy?” “Sắc mặt của em rất khó coi.” “Em trang điểm rồi.” Cô biết khí sắc mình không tốt, đặc biệt trang điểm để che giấu. “Trang điểm vẫn rất khó coi.” Trang điểm cũng không giấu được ánh mắt mệt mỏi của cô, anh tự trách mình vô ý, anh nên nhận ra sớm một chút. “Nếu không phải không còn sức, em rất muốn cầm đầu dĩa đâm vào đầu anh.” Anh nói chuyện cần phải thẳng thắn như vậy sao? Khiến người ta chán ghét! “Anh không cần tiến tới, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta.” “Nhìn thì nhìn, em xấu hổ sao? Buổi chiều lúc em sờ mông anh không phải rất thoải mái sao? Đúng, em không còn sức lực, em biết tại sao không còn sức không? Bởi vì say xe, trong người không thoải mái. Anh thật sự không hiểu nổi em, bình thường nói nhiều như vậy, lời nói thật sự quan trọng lại ngược lại không chịu nói…” Chợt phát hiện bốn phía yên tĩnh, Âu Quan Lữ câm miệng, bốn đôi mắt đang cùng nhìn hai người. “Tình cảm của hai người quả thật không tệ.” Vẻ mặt Từ Lỵ Hoan tràn ngập yêu thích và ngưỡng mộ. “Quan Lữ rất quan tâm Nhạc Nhạc.” “A, không tồi.” Âu Quan Lữ nặn ra một nụ cười. “Hôm nay anh vừa thấy hai người, đã cảm thấy hai người rất thân mật, tình cảm rất tốt.” Lê Thượng Thần cười nói. “Nghe nói bắt đầu là do Nhạc Nhạc chủ động?” “Em cái gì?” Lông mày của Trình Dư Nhạc nhướn cao. Không ổn, Âu Quan Lữ nhanh chóng gắp đồ ăn. “Nhạc Nhạc, em xem ăn một chút salad này đi…” Lê Thượng Thần lại nói tiếp: “Em chủ động theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa gặp đã yêu cậu ấy, yêu cậu ấy đến chết, khó khăn theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới hẹn hò.” “Salad này rất ngon, mùi vị nhẹ nhàng, bị say xe ăn cái này sẽ tốt hơn, còn có nước ô mai này…” Bị ‘bạn gái’ trợn mắt nhìn, Âu Quan Lữ cười lớn. “Chẳng lẽ không đúng sao?” “Đúng ở đâu? Em theo đuổi anh? Vừa thấy đã yêu? Em yêu anh đến chết? Em khó khăn theo đuổi cầu xin anh?” Anh nói cô giống như một kẻ si tình, anh bị dây dưa không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, cô lại có thể rẻ tiền như vậy sao? Trình Dư Nhạc lạnh lùng nói: “Sao em lại nhớ là anh quỳ xuống cầu xin em hẹn hò với anh?” Hừ, muốn bắt nạt ai không biết? “Anh quỳ xuống cầu xin em? Đời sau cũng không thể…” Giọng nói của Âu Quan Lữ cao vút lại nhận được ánh mắt nhạy bén của anh trai thì áp chế thấp xuống. “Ý của anh là, anh cúi xuống tương đối thấp nhưng cũng không khoa trương đến mức quỳ xuống như vậy, được không?” “Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Quan Lữ quỳ xuống, hay là em theo đuổi cậu ấy?” Lê Thượng Thần mỉm cười hỏi: “Có phải hai người đã quên phối hợp trước đó, thống nhất cách nói?” Âu Quan Lữ lạnh lùng nói: “Anh nói phối hợp trước đó, giống như ám chỉ em và Nhạc Nhạc không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, làm bộ gạt người, đúng không? Anh âm thầm nóng giận. Anh trai giống như nghi ngờ? Lê Thượng Thần nhìn anh một cái. “Xin lỗi, anh không có ý đó.” Nhưng giọng nói lại không có chút áy náy. “Thật ra em và Quan Lữ vô cùng không hợp.” Trình Dư Nhạc giận tái mặt. “Ý kiến trong công việc của bọn em không hợp, thường gây gổ, cũng không cho đối phương một bản mặt tốt, anh ấy chán ghét em, em cũng ghét anh ấy, anh ấy luôn liếc mắt nhìn em… em lại không thèm nhìn anh ấy, bọn em đến một tờ giấy ghi chú cũng có thể cãi vã, sao có thể hẹn hò?” “Anh luôn nhìn em lúc nào?” Âu Quan Lữ lo lắng, chẳng lẽ cô tức giận, muốn kể hết chuyện giả làm người yêu ra ngoài sao? Ở dưới bàn anh đang cố gắng véo tay cô, cô không thèm để ý đến. “Vậy tại sao hai người lại ở cùng nhau? Từ Lỵ Hoan hiếu kì. “Có một lần, bộ phận của anh ấy có một ký sư mới, vị kỹ sư đó tác phong tương đối chậm, công việc giao phó từ trên anh ta đều làm không xong, cũng nhờ Quan Lữ giúp đỡ, ba ngày tiếp theo, sau khi tan làm anh ấy đều ở lại giúp một tay, dạy anh ta làm thế nào, giúp anh ta sửa chữa sai lầm. Ba ngày sau, Ký sư đó giao việc đúng hẹn, Quan Lữ cũng không có tranh công, thậm chí cũng không báo tăng ca trong ba ngày này, chỉ giống như làm một chuyện bình thường.” Âu Quan Lữ kinh hoàng. Anh chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác, sao cô lại biết? “Đó là lần đầu tiên em cảm thấy, có lẽ anh ấy không phải là người đáng ghét như vậy.” Nhìn anh trợn mắt há mồm, tám phần là cho rằng cô muốn dỡ bỏ lớp ngụy trang chứ gì? Cô mới không vô ý như vậy, mặc dù không vui khi anh bịa chuyện như vậy, nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ trong người, còn bày ra được chuyện cô thấy được giúp anh thêm phân lượng, thêm nghĩa khí chứ? “Sau đó lại tiếp xúc với anh ấy, từ từ cảm thấy anh ấy thật ra cũng không tệ, làm việc rất có trách nhiệm, rất cẩn thận, bọn em thường cãi nhau, bởi vì ý kiến của anh ấy quá nhiều, giống như cố ý pha phách, thật ra một chút ý kiến của anh ấy cúng đánh trúng điểm yếu, có thể thấy được anh ấy cũng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù nói chuyện không xuôi tai, ít nhất rất thật thà, vô cùng thành khẩn, em rất… thưởng thức anh ấy.” Trừ câu cuối là cố ý thêm ra, còn lại cô không hề suy nghĩ nhiều, nói ra những lời này, thậm chí cô cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cô luôn biết anh là người như vậy, nhưng cô không thừa nhận, bởi vì thường ngày cãi nhau, sao lại có thể hạ mặt đi khen anh? Coi như có thể thấy ưu điểm của anh, bây giờ nói ra miệng, thật sự không được tự nhiên, bên má cô khẽ nóng lên. Hơn nữa Âu Quan Lữ còn nhìn cô chằm, vẻ mặt vô cùng kinh sợ. Cô rất lúng túng, rõ ràng, những lời này không phải vì anh, anh tốt nhất không nên nghĩ bậy được không… Cô cảm thấy anh không tệ… qua hôm nay, lại có nhiều cảm tình hơn, nhưng anh căn bản không phải tiêu chuẩn của cô, không nên hiểu lầm! Âu Quan Lữ sợ ngây người. Đây là tiểu thư Nhạc Nhạc sao? Đây là người cả ngày cùng anh cãi tới cãi lui, một ngày không cãi nhau, lại giống như không thể vượt qua, tiểu thư Nhạc Nhạc sao? Lê Thượng Thần lộ ra ánh mắt tán dương. “Vậy Quan Lữ thì sao? Em động lòng với Nhạc Nhạc như thế nào?” Anh căn bản không thể động lòng với cô. Trình Dư Nhạc nghĩ, cô nghĩ thông, dù sao cũng bị nói là theo đuổi ngược rồi, anh nói thế nào cũng được. “Em không biết mình động lòng với cô ấy lúc nào…” Xem đi. Trình Dư Nhạc cúi đầu uống nước ô mai. “Em chỉ nhớ có một lần, cô và các đồng nghiệp đùa dai, họ ghét một vị quản lý trong bộ phận của mình, mọi người liền thiết người đó thành một con heo trong hoạt hình, kết quả lúc gởi cho đồng nghiệp, không cẩn thận lại gởi luôn cho người quản lý đó, vị quản lý lao ra từ trong phòng làm việc mắng chửi mọi người, Nhạc Nhạc lập tức thừa nhận nhân vật đó là do cô ấy làm…” Trình Dư Nhạc lập tức há miệng lớn thành chữ O. Lúc ấy cô sợ người nhát gan như Tiểu Huệ sẽ bị quản lý hung ác chỉnh cho tới chết, quyết định thật nhanh, một mình cô đứng ra gánh chịu, toàn bộ công ty đều cho rằng do một mình cô làm, sao anh lại biết cô cũng có đồng phạm? “Em vốn cho rằng một mình cô ấy làm, sau đó lại nghe được đồng nghiệp nói xin lỗi cô ấy trong phòng trà nước, nói mình không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, người đó muốn gánh tội cùng cô ấy. Nhạc Nhạc lại ngăn cản đối phương. Cô ấy nói, hình đó là do cô làm, đó vốn là trách nhiệm của cô, bạn cô chỉ không cẩn thận gởi hình đó cho quản lý, chuyện một người gánh chịu hay hai người gánh chịu hợp thành một, một mình cô chịu là được rồi… Em chỉ muốn nói, Nhạc Nhạc là một người ngu ngốc.” Anh nhớ đến tâm trạng kinh ngạc lúc đó, còn có lần đầu tiên sinh ra cảm tình đối với cô. “Nào có ai lại liều mạng gánh tội thay, thật là ngốc, đắc tội với cấp trên không phải là chuyện đùa, em không tin một mình cô ấy có thể gánh được, không ngờ cô ấy thật sự giữ kín như bưng, vì vậy bị giám đốc để ý thật lâu. Cô ấy thật sự rất ngốc, ngốc khiến em lo lắng, em không ý thức càng ngày càng chú ý đến cô ấy… cuối cũng liền yêu.” Trừ câu cuối cùng, còn lại đều là sự thật. Kể xong, anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, vừa rồi, biểu cảm của anh cũng ngu xuẩn như cô lúc này, đúng chứ? Anh âm thầm sung sướng. Ha, không chỉ một mình cô biết bí mật của anh, anh cũng biết, thế nào? Phản ứng của Trình Dư Nhạc là… sắc mặt chợt trắng bệch, phun lên bàn ăn.