Thời Gian

Chương 26

Bức thư đầu tiên đề ngày 23 tháng 3 năm 2012. Gửi đến Akanishi Jin. Chú Jin, Chú khỏe chứ ạ? Đây là lần đầu tiên cháu viết thư cho chú, thế nên có hơi vội vàng. Mong chú thứ lỗi. Cháu là Uchi chan, hôm qua có coi lễ trao giải thưởng của chú trên tivi. Nói thật với chú, từ trước tới giờ, cháu với người nhà đều thích chú lắm lắm. Phim truyền hình, phim điện ảnh, buổi biểu diễn âm nhạc, cái nào cháu cũng đã xem hết. Có thể nói đối với chú, cháu rất quen thuộc và biết nhiều điều. Ai da, sao nói thế nào cháu vẫn chưa vào trọng tâm thế này… Xin lỗi chú nha! Thật ra, điều cháu muốn nói với chú là lúc nhìn chú thổ lộ tình yêu với người ấy của mình, cháu thật sự rất cảm động. Ngồi trước tivi, cháu đã khóc thật lâu, rốt cuộc nhịn không được mà nửa đêm bò dậy, viết bức thư này cho chú. Chú Jin, hi vọng chú sẽ cho phép cháu gọi chú như thế. Dù có chuyện gì xảy ra sau này, xin chú vẫn cứ tiếp tục cố gắng. Bởi vì trên thế giới này, còn có rất nhiều, rất nhiều người quan tâm tới chú. Cháu và người nhà cháu cũng thế, sẽ luôn lẳng lặng quan tâm, ủng hộ chú. Cháu chào chú. Một lá thư không đầu không đuôi. Jin đọc xong, trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh một thiếu niên vì yêu thích những tác phẩm của mình mà muốn viết thư thổ lộ lòng cảm động. Nhưng Jin không hỏi Pi vì sao đưa lá thư này cho hắn, bàn tay chỉ lặng lẽ mở ra bức thứ hai. Bức thứ hai đề ngày 4 tháng 7 năm 2013 Gửi đến Akanishi Jin. Chú Jin, Sinh nhật vui vẻ! Đây là lần thứ hai cháu viết thư cho chú. Không biết lần trước chú có nhận được thư của cháu không, vì chẳng thấy chú hồi âm nên cháu thấy hơi thất vọng. Nhưng cuộc sống của cháu cũng vô cùng bận rộn với bài vở rồi tập huấn nên cháu hiểu chú càng bận bịu thế nào, có lẽ vì vậy nên chú không đọc được thư cháu gửi. Thế nên cháu xác nhận địa chỉ công ty một lần nữa, và ngồi viết bức thứ hai này cho chú. Từ lần chú bộc bạch nói tâm tình của mình ở lễ trao giải thưởng, cháu thấy báo chí không ngừng đưa tin về chú và ngài Kamenashi. Mặc dù chỗ cháu ở chỉ là một trấn nhỏ bên bờ biển hẻo lánh, không có bao người quan tâm đến giới nghệ sĩ cả, nhưng cháu biết ngài Kamenashi khi còn trẻ là một ngôi sao bóng chày rất tài giỏi. Về chuyện của ngài ấy, chú ắt hẳn biết rất rõ nhỉ? Nhiều năm đã qua như thế, chú còn nhớ rõ con người đã từng yêu chú đấy không? Mong chú tha lỗi cho sự lỗ mãng của cháu, nhưng cháu thật sự rất muốn biết chú còn yêu người tên gọi Kamenashi Kazuya kia không? Chú… còn muốn gặp lại người ấy không? Xin chú hãy hồi âm cho cháu, được không? Nếu có thể nhận được câu trả lời của chú, cháu tin tưởng cháu có thể kể tiếp những chuyện mà cháu vẫn luôn muốn nói với chú. Xin hãy hồi âm cho cháu. Cháu chào chú. Jin buông lá thư. Khi mở ra bức thứ ba, ngón tay hắn không ngừng run rẩy. Cảm xúc vần vũ trong tâm, hắn chậm rãi, không dám mở lá cuối cùng ấy. Bao thư nhẹ tênh trong tay, giờ phút này, không khác nào hàng nghìn cân nặng đè lên con tim. Pi trước đó vẫn đứng cạnh hắn đã lặng lẽ bỏ đi từ lúc nào. Chỉ còn mình Jin ngồi trong xe. Rốt cuộc, thu gom toàn bộ dũng khí trong người, Jin mở bức thư kia ra. Ngày gửi cách đây không lâu. Một lá thư thật dài, thật dài. Thư đề ngày 8 tháng 11 năm 2013 Gửi đến Akanishi Jin. Chú Jin, Khi viết lá thư này, cháu đã do dự rất lâu. Lần trước gửi thư cho chú, bị người nhà của cháu phát hiện. Lần đầu tiên trong đời, người đó mắng cháu. Chú của cháu lúc nào cũng là một người rất hiền hòa, rất dịu dàng và thân thiện; chú ấy rất yêu thương cháu. Nhưng chỉ vì chuyện cháu lén viết thư cho chú Jin đây mà chú ấy khiển trách cháu thật nhiều. Quả thật cháu chưa từng thấy chú ấy tức giận như thế. Một phần vì không muốn làm chú ấy đau lòng hơn, phần khác vì mãi không nhận được hồi âm của chú Jin, nên hơn một năm nay, cháu không viết lá thư nào khác cho chú. Thế nhưng hôm nay, cháu thật sự đắn đo suy nghĩ không thôi. Chú Jin, cháu nghĩ chú của cháu không còn chống đỡ được lâu hơn nữa. Sáng nay trước khi đi học, cháu đã gọi chú ấy rất lâu, rất lâu mà chú không hề tỉnh lại. Cháu sợ hãi vô cùng, vội vàng đưa chú ấy vào bệnh viên. Đến khi được bác sĩ cứu tỉnh, câu đầu tiên chú ấy nói với cháu là, “xin lỗi, uchi-chan, để cháu lo lắng nhiều rồi.” Cháu khóc nhiều lắm. Chú ấy không chịu ở lại bệnh viện, cứ nhất quyết đòi về nhà nằm nghỉ. Thế nên để chú ấy uống thuốc ngủ xong, cháu mới lén viết lá thư này cho chú. Mặc kệ chú có nhận được nó hay không, mặc kệ chú còn yêu người tên gọi Kamenashi Kazuya hay không, cháu quyết định đem hết thảy chuyện tình nói với chú. Chú của cháu, chính là người mà chú đã thổ lộ yêu thương trước bao khán giả cùng ống kính kia, Kamenashi Kazuya. Chú Kazuya vẫn luôn sống bên bờ biển Okinawa, ở cùng một nhà với cháu suốt bảy năm nay. Chú ấy không có lên chuyến bay tử thần bị đắm xuống biển năm xưa. Bởi vì khi ngồi trên máy bay, chú ấy phát hiện mình đã lấy nhầm nhật ký của chú, nên vội vàng chạy về nhà để đổi. Nào ngờ trên đường đi, chú bị bố cháu đâm phải. Dù rằng chỉ trầy xước ngoài da, nhưng lỡ mất thời gian cất cánh. Nhà cháu chở chú ấy tới bệnh viện, nhưng chú nhất quyết không chịu vào, một mực cầu xin bố cháu, “Đưa tôi ra khỏi chỗ này được không, tôi xin anh đấy. Tôi sẽ biết ơn anh lắm lắm!” “Tôi không muốn thành gánh nặng của bất kỳ ai.” Đó là lời chú ấy đã nói với bố cháu năm xưa. Người bố đã qua đời của cháu từng nói, chú Kazuya trong người mang một căn bệnh tên gọi Alzheimer’s Disease. Chú Kazuya thường hay quên rất nhiều chuyện, thí dụ tên của bố, của cháu hay đường về nhà. Có nhiều lần, nửa đêm thức dậy, cháu thấy chú ấy ngồi trước màn hình tivi nhiễu sóng, bộ dáng luống ca luống cuống. Cháu hỏi sao chú không đổi đài khác mà coi. Chú Kazuya liền thở dài, trên mắt hiển hiện một nét vô cùng bi ai và bất lực, chú nói, “Uchi chan, chú quên cách dùng cái rì-mốt này thế nào rồi… cũng không biết phải tắt tivi làm sao. Giúp chú với…” Giúp chú với. Khi cháu khôn lớn, dần dà hiểu được cái trầm mặc trong tâm chú Kazuya, hiểu được vì sao chú ấy luôn đối đãi với bố con cháu rất tốt. Vì chú ấy sợ, sợ chính mình sẽ quên mất, quên hết toàn bộ ký ức, quên đi cả người chú ấy yêu. Rất nhiều đêm, chú ấy không ngủ, mà chỉ lấy ra quyển nhật ký màu đỏ vẫn mang theo bên người. Lật từng trang, từng trang một, cháu đã thấy cuốn sổ đó rất nhiều lần, chỉ vài chục trang mỏng dánh. Chú Kazuya thường đọc chỉ hơn chục trang mà có chữ. Chậm rãi trở từng trang giấy, đọc hết một lần rồi lại một lần, chú ấy cứ ngồi yên ở một chỗ, thẫn thờ nhìn quyển nhật ký trong tay, tựa hồ đang lục tìm những ký ức đang dần tan biến như bọt biển trong đầu, lần mò lấy từng mảnh be bé mà nhấm nuốt nó trở về vào tâm. Rốt cuộc, vòng tay ghì chặt lấy quyển nhật ký, chú cúi đầu ôm mặt, bờ vai run rẩy. Trong đời cháu, lần đầu tiên thấu hiểu được tư vị của chua xót chính là những lúc nhìn đến cái bất lực và bi ai choàng ôm lấy chú Kazuya, mãi không buông. Tới rồi sau này, chú Kazuya không viết được nữa, cũng chẳng thể đọc. Chú chỉ có thể ngày ngày nghe tin tức trên tivi, hoặc nhờ cháu đọc báo để biết được những chuyện xảy ra quanh mình. 赤西仁, AKANISHI JIN. Mãi mãi là những ký tự ít ỏi mà chú Kazuya có thể nhận diện. Mỗi ngày báo được đưa tới, chú ấy sẽ ngồi ở ban công hướng về phía biển, lật từng trang, từng trang một trong tờ báo. Bởi vì chú ấy không còn đọc chữ được nữa, chú luôn phải dò tìm mỗi hàng thật cẩn thận, lần nào tìm đến ký tự quen thuộc赤西仁 hay AKANISHI JIN , chú ấy liền nở một nụ cười thật vui vẻ, hớn hở dùng kéo tỉ mỉ cắt cái tên ấy ra, và nâng niu đặt trong một hộp sắt ngày một đầy ắp. Chỉ để ghi nhớ chú, nhớ tên của chú, chú Kazuya đã hao tổn bao tâm lực. Đầu óc chú ấy ngày một sa sút như chiếc xe không phanh, trí lực suy giảm, có lẽ chỉ sánh cùng đứa trẻ chín, mười tuổi. Không thể ra ngoài vì sẽ lạc đường, không thể làm việc hay giúp đỡ ai vì không biết chữ, không thể chơi bóng chày vì đã quên toàn bộ kỹ thuật. Có những lúc chỉ là đi đường, nhưng sẽ bị ngã. Chú ấy không thể đọc nhật ký nữa, cháu đọc giúp chú. Ngày ngày khi mặt trời vừa tắt, cháu đều đọc một bài nhật ký của chú cho chú ấy. Lần nào cũng thế, chú ấy đều hồ hởi đón chờ, trên môi luôn có một nụ cười vui vẻ và mãn nguyện, thật giống với đứa trẻ đang háo hức đón chờ nghe truyện cổ tích. Mỗi lần cháu đọc xong một bài, chú ấy cứ khăng khăng đòi cháu đọc thêm. Cứ như vậy, một ngày rồi một ngày, cháu đều đọc những trang nhật ký mà chú đã viết bảy năm về trước cho chú Kazuya. Chỉ có như vậy, chú ấy mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Chú ấy luôn miệng nói với cháu, “Uchi chan, nếu có một ngày chú quên mất Akanishi Jin là ai, cháu nhất định, nhất định phải nhắc chú nghe chưa?” Cháu chỉ biết cười mà gật đầu, miệng thề thốt, “Cháu hứa, hứa mà.” Đến khi xoay người, nước mắt cứ thế rơi trên má cháu. Bác sĩ từ lâu đã nói với cháu, chú Kazuya có thể sống tới hiện tại… đã là một kỳ tích. Huống hồ, chú ấy còn có khả năng tự lo cuộc sống của chính mình, còn hiểu được lời cháu nói. Kỳ thật, cháu biết, chú chính là nguồn động lực cho cái kỳ tích ấy ở chú Kazuya. Chú Kazuya vẫn luôn dựa vào tình yêu đối với chú mà sống tới ngày hôm nay. Bảy năm qua đi, chú ấy đã mất đi chú, thế nên không thể đánh mất cả những ký ức về chú năm xưa. Chú Kazuya từng nói, đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời chú. Từ năm mười sáu tới hai mươi, bốn năm, quãng đời tuyệt đẹp. Chỉ vì muốn trân quý gìn giữ bốn năm vỏn vẹn ấy, chú Kazuya tình nguyện đánh đổi toàn bộ trí lực của mình. Chú ấy đang đứng giữa một trận kéo co với cuộc đời. Ở đầu dây bên kia là cái chết cùng một trái tim không ký ức, đầu dây bên này là một Kamenashi Kazuya chịu đủ mọi tra tấn về thể xác và tâm hồn. Chú ấy muốn thắng, chỉ để bảo bọc bốn năm sống bên chú. Chú Jin, vì sao chú không hồi âm cho cháu? Chú còn nhớ rõ người đàn ông mà chú đã rất, rất yêu không? Bảy năm trời, mỗi một ngày là một bước tiền gần tới tử thần, chú Kazuya vẫn chỉ yêu chú như thế. Mà chú, có còn yêu chú ấy như ngày xưa không? Không cần biết chú có hồi âm cho cháu không, đây sẽ là bức thư cuối cùng cháu gửi cho chú. Mong chú giữ gìn sức khỏe. Cháu chào chú. Đọc xong lá thư, nước mắt Jin tự khi nào đã nhòe ướt đôi ngươi, rơi cả trên thư. Cầm lên chiếc di động, ở màn hình là một tin nhắn. TO JIN FROM KAZUYA: Chú Jin, không biết chú còn xài địa chỉ mail này không. Hôm nay thu dọn hành lý, cháu mới tìm thấy di động ngày xưa của chú Kazuya, thế nên cháu gửi tin nhắn này cho chú. Bọn cháu có lẽ sẽ dọn khỏi chỗ này. Uchi chan. Dùng hết sức bình sinh gồng mình, đặt cả nắm đầm vào miệng, Jin cố kiềm không cho bản thân khóc thành tiếng. “Jin, bây giờ mày muốn đi đâu?” Pi không biết đã ngồi vào tay lái từ lúc nào, thản nhiên cất tiếng hỏi người bạn đã quen suốt mười ba năm nay, thanh âm khàn khàn tựa hồ đã khóc trước đó. “Đi tới chỗ Kazuya vẫn ở.”