Thời gian trôi mãi

Chương 44 : - part 02

Nhâm Nhiễm hơi ngượng ngùng: "Em đi làm thêm, có thù lao chị ạ, không phải là tình nguyện viên đâu. Em xin lỗi vì không thể tiếp chuyện chị được, em đưa hai vị khách lên đã".   Đến ngày thứ ba, diễn đàn chính thức bắt đầu, Nhâm Nhiễm mới có thời gian ngồi ở hàng ghế phía sau, sau khi lễ khai mạc ngắn gọn kết thúc, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà kinh tế học đạt giải Nobel đó xuất hiện, người lên cùng với ông chính là Lữ Duy Vi. Người dẫn chương trình giới thiệu Lữ Duy Vi là chuyên gia mậu dịch quốc tế, hiện tại làm chủ nhiệm một trung tâm nghiên cứu chính sách, lần này nhờ có sự xúc tiến của bà mà nhà kinh tế học đạt giải Nobel đã có hành trình sang Trung Quốc.   Lữ Duy Vi mặc bộ trang phục theo phong cách kinh điển của Chanel, tiếng Anh của chị rất lưu loát, tiếng Trung tiếng Anh chuyển đổi rất nhuần nhuyễn, gần như là thay thế người dẫn chương tình, đồng thời đảm nhận nhiệm vụ dịch cabin cho cuộc thuyết trình sau đó. Cả hội trường tính lặng như tờ, chăm chú lắng nghe.   Mấy nhân viên cùng đến làm công tác phiên dịch như Nhâm Nhiễm đều phục sát đất, giờ giải lao giữa chừng mọi người đều bàn luận về Lữ Duy Vi, họ đều cho rằng chị là người phụ nữ trí thức có khí chất nhất, phong độ nhất mà họ đã từng gặp.   Lịch làm việc của nhà kinh tế học đạt giải Nobel được sắp xếp rất kín, sau khi buổi thuyết trình kết thúc, Lữ Duy Vi liền cùng ông rời diễn đàn và tiến hành cuộc đi thăm tiếp theo.   Ngày đầu tiên của diễn đàn toàn bộ là các bài thuyết trình của các học giả, nhà ngân hàng và chuyên gia trong lĩnh vực tiền tệ đến từ các nước khác nhau, những người làm nhiệm vụ dịch cabin đều là các dịch giả có thâm niêm. Nhâm Nhiễm cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tiếp theo đây là các cuộc thảo luận theo chủ đề, cô phải phối hợp với một phiên dịch viên khác để dịch các vấn đề mà các học giả trao đổi với nhau".   Lúc đầu cô cũng hơi căng thẳng, sau khi cuộc thảo luận đầu tiên kết thúc, cô cũng đã đúc kết ình một số bí quyết, có thể vừa ghi lại nội dung chính vừa dịch, cộng với vốn kiến thức chuyên ngành mà cô có nên cô cũng thành thạo các vấn đề về tiền tệ hơn những người khác, cô đi nhập vai rất nhanh chóng, thầy Tưởng - người phục trách giám sát công tác dịch thuật rất khen ngợi cô, sắp xếp cho cô làm phiên dịch cho hai cuộc phỏng vấn của phóng viên và tham gia vào các hoạt động tham quan, giao lưu của mấy vị khách mời ở những nơi khác nhau.   Lúc Điền Quân Bồi gọi điện đến, hầu như Nhâm Nhiễm đều đang bận rộn, cô chỉ nói được vài câu rồi vội vàng cúp máy. Anh đành phải nói: “Tiểu Lưu giới thiệu việc gì mà ngay cả trong giờ ăn cơm em cũng không được rảnh, giờ ngủ cũng không được nghỉ vậy?"   "Khách đông quá, không đủ người, mọi người đều bận rộn như vậy, may mà cũng chuẩn bị kết thúc rồi. Cứ kéo dài mãi thế này chắc cũng không chịu nổi”.   Mấy ngày phải nói quá nhiều, giọng cô đã khàn hẳn. Điền Quân Bồi đành phải dặn dò cô giữ gìn sức khỏe.   Cuối cùng mọi chương trình của diễn đàn đã kết thúc tốt đẹp, khách nước ngoài bắt đầu lục tục về nước, thầy Hunter cũng đặt chuyến bay tối hôm nay, trước giờ ra sân bay vẫn còn một chút thời gian, Nhâm Nhiễm bèn tranh thủ ngồi nói chuyện một lúc với thầy ở bàn uống trà ngoài khách sạn.   Dự án nghiên cứu mà thầy Hunter làm vẫn có hứng thú nhất với sự phát triển của ngành ngân hàng Trung Quốc hiện nay. Nhâm Nhiễm thành thật nói với thầy rằng, cô đã rời ngân hàng có vốn đầu tư nước ngoài gần hai năm, e rằng không hiểu gì nhiều về tình hình mới nhất.   Ông có vẻ hơi bất ngờ, "Renee, năm xưa em là cô học sinh chăm chỉ, nỗ lực nhất lớp, thầy rất có ấn tượng với em, luôn tưởng rằng cô sinh viên xinh đẹp này sẽ có rất nhiều tham vọng và thành đạt trong lĩnh vực tiền tệ".   Nhâm Nhiễm có phần chán nản, năm xưa ngoài việc đi làm thêm, đúng là cô đã dành mọi thời gian cho việc học, nhưng động lực của cô không phải bắt nguồn từ tham vọng, mà là vừa muốn học xong sớm để về nước, vừa không muốn để nỗi nhớ nhung chiếm hết suy nghĩ của mình trong những lúc rỗi rãi. Cô không thể nào giải thích, đành phải cười, "Giáo sư Hunter, em làm ở ngán hàng được 3 năm thì đột nhiên mất đi mục tiêu".   "Xem ra là tôi có thiên kiến nhỉ, tôi luôn nghĩ rằng mọi sinh viên châu Á đều có mục tiêu rõ ràng, họ muốn thành đạt hơn người, chính vì lẽ đó họ sẽ không từ bỏ một công việc có đãi ngộ tốt”.   "Nếu cuộc sống của em phải chịu nhiều áp lực hơn thì chắc là em sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy".   "Chưa chắc, thực ra có nhiều lúc người ta sẽ cảm thấy rất khó lựa chọn, ngơ ngác, cần phải bỏ ra một chút thời gian mới có thể tìm được mục tiêu. Hồi còn trẻ, có một thời gian tôi cũng rất say sưa với trò lướt sóng, thậm chí còn có ý định sẽ làm vận động viên lướt sóng chuyên nghiệp".   Nhâm Nhiễm thực sự bất ngờ, ít nhất là khi còn đang học đại học, cô chỉ cảm thấy thầy Hunter rất nghiêm túc trong học thuật, yêu cầu sinh viên rất cao, không phát hiện ra tài năng và sở thích gì liên quan đến lĩnh vực thể thao của thầy.   “Hồi đó, chơi lướt sóng là chuyện rất cool, nhưng nhìn thì cool thôi, thu nhập chẳng được đáng bao nhiêu. Tiền thưởng giành cho người đạt giải nhất trong cuộc thi lướt sóng mấy năm mới tổ chức một lần chỉ mấy chục nghìn USD. Bạn gái của các vận động viên lướt sóng lại còn thảm hại hơn, suốt ngày đứng trên bờ chờ đợi, họ được mệnh danh là góa phụ lướt sóng".   Nhâm Nhiễm đã từng đứng bên bờ biển xem người khác lướt sóng, còn thử thì cô chưa thử bao giờ. Cô hỏi: "Lướt sóng rất nguy hiểm đúng không ạ?"   "Rất nguy hiểm, hồi đó năm nào cũng có người thiệt mạng".   Nhâm Nhiễm không thể tưởng tượng được tâm trạng của những cô gái hàng ngày phải nhìn bạn trai của mình chơi những trò thể thao có thể mất mạng là như thế nào. Bất giác cô lại liên tưởng đến những người vợ ngư dân mà cô gặp ở Song Bình, hàng ngày ngồi bên bãi biển chờ đợi thuyền đánh cá trở về. Cô nhún vai, "Chắc là không phải mọi cô gái đều thích hợp để làm người yêu của các vận động viên lướt sóng".   "Đúng vậy, thông thường các cô ấy đều không thể chịu đựng mãi như vậy được. Năm tôi 28 tuổi bạn gái của tôi đã đưa ra thông điệp cuối cùng cho tôi sau đó chia tay với tôi. Tuy nhiên lướt sóng không còn hứng thú tôi như trước nữa, dường như vận may cũng đã hết, mấy tháng sau, tôi bị thương trong một buổi huấn luyện trước đợt thi đấu, tự nhiên tôi lại cảm thấy chán ghét nên đã quyết định từ bỏ lướt sóng".   “Và thế là thầy đã quay về tìm bạn gái và làm lành với cô ấy ư?" Ông Hunter liền cười ha ha, "Mỗi lần tôi kể câu chuyện khích lệ ý chí này, những cô gái đó đều đưa ra câu hỏi giống em. Không, sau đó tôi đã mất liên lạc cô ấy, chỉ quay về trường học tiến sĩ mà thôi".   Nhâm Nhiễm cũng cười, "Thật đúng là một câu hỏi ngờ nghệch, đúng vậy, làm gì có khoảnh khắc nào có thể quay trở lại được".   "Tôi không cảm thấy tiếc cho sự lựa chọn của mình. Tuy nhiên hai năm trước, tôi lại bắt đầu có hứng thú với trò lướt sóng", ông mỉm cười, vỗ vào bụng mình, "Dĩ nhiên là không thể theo đuổi và lướt trên những cột sóng lớn cao 12 mét nữa, chỉ có thể chơi ở những vùng biển khá lặng mà thôi".   Nhâm Nhiễm liền đùa: "Đây chính là cuộc khủng hoảng giữa cuộc đời trong truyền thuyết ư?"   “Có thể coi là một cuộc khủng hoảng. Có một học sinh Trung Quốc… tên là Kỳ Gia Tuấn”. Ông Hunter nói ra cái tên tiếng Trung này một cách chật vật, “học đại học gần thời điểm em học. Em có quen cậu ấy không? Cái chết bất ngờ của cậu ấy khiến tôi vô cùng sửng sốt".   Nhâm Nhiễm chợt nín thở, ông Hunter không dạy Kỳ Gia Tuấn, cô không biết tại sao đột nhiên ông lại nhắc đến cái tên này.   "Hai năm về trước, cậu ấy từ Sydney về Melboume để giải quyết công việc, nửa đêm một tên nghiện sử dụng ma túy quá liều đã lẻn vào phòng và giết chết cậu ấy". Ông Hunter không để ý đến nét mặt của cô, "Trước đó tôi luôn cho rằng Melbourne là một thành phố an toàn, yên bình đến mức tẻ nhạt. Kết quả lại xảy ra vụ giết người bằng súng này, cả thành phố đều chấn động, báo chí nói rằng cậu ấy đã từng học đại học Monash, một thời gian, tất cả giáo viên và sinh viên đều bàn luận chuyện này. Tôi đã đến dự buổi lễ tưởng niệm của cậu ấy, nghe bạn bè của cậu ấy hồi tưởng lại, nhìn cậu ấy trong ảnh thật trẻ trung, đẹp trai biết bao, sau đó tôi lại liên tưởng đến một người bạn đã mất sớm của tôi, tôi có rất nhiều cảm xúc, sinh mệnh thật yếu đuối, có thể mất bất cứ lúc nào bằng những lý do rất đáng hoặc không đáng, thế giới này là như vậy. Tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ tôi nên tranh thủ lúc còn đang vận động được, để mình sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn".   Nhâm Nhiễm liền ôm chặt mặt, ông Hunter vô cùng sửng sốt, “Renee, em làm sao vậy”   “Xin lỗi thầy. Kỳ Gia Tuấn là bạn thân nhất của em, bọn em đã lớn lên cùng nhau và cùng sang Australia du học”.   Ông Hunter vô cùng áy náy, đưa tay ra vỗ vai cô, “Trời ạ, rất xin lỗi, tôi không biết điều này. Tôi rất buồn, Renee ạ".   “Không sao ạ". Nhâm Nhiễm nhắm chặt mắt lại, cố gắng không để nước mắt chảy xuống, cô bỏ tay xuống nhìn ông Hunter; "Giáo sư Hunter, thầy hãy kể cho em nghe về lễ tưởng niệm của anh ấy”.   “Lễ tưởng niệm do bạn bè cũ của cậu ấy và hội người Hoa tổ chức, nhưng rất nhiều giáo sư và học sinh của trường đại học Monash đã đến. Chị gái cậu ấy là một cô gái trẻ rất đáng nể, mặc dù vô cùng buồn bã, đau khổ, nhưng cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh, tôi rất có ấn tượng".   Nhâm Nhiễm cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng hai hàm răng cô nghiến chặt, gương mặt có phần biến dạng. Ông Hunter bắt tay cô với đầy vẻ cảm thông.   “Cô bé đáng thương, đừng buồn quá. Mất bạn đã một chuyện rất buồn, tôi rất hiểu".   “Nhưng em không xúng đáng làm bạn anh ấy". Giọng Nhâm Nhiễm lạc đi: “Ngay cả những người không quen biết còn đến tưởng nhớ anh ấy, em không làm được gì cho anh ấy cả. Em không tham gia tang lễ của anh ấy, chưa một lần đến thăm mộ anh ấy, cũng không gọi điện hỏi thăm cha mẹ và con trai anh ấy. Em sợ nghĩ đến anh ấy, không bao giờ cho người khác nhắc đến anh ấy trước mặt em, thậm chí em không gặp chị gái anh ấy. Em chỉ là một kẻ hèn nhát ích kỷ thôi giáo sư Hunter ạ",   "Đừng, em đừng nói mình như vậy. Mỗi người đều có cách thể hiện nỗi đau riêng. Tôi rất hiểu tâm trạng của em Renee ạ. Vừa nãy tôi có nhắc đến một người bạn mất sớm của tôi, hãy nghe tôi kể về câu chuyện của anh ấy được không?"   Ồng Hunter liền chìm sâu trong hồi ức.   “Anh ấy tên là Jonny, chúng tôi quen nhau khi lướt sóng, anh ấy yêu thích môn thể thao này hơn tôi và cũng có năng khiếu hơn tôi. Có lúc thậm chí tôi còn ghen tị với anh ấy, và phần lớn thời gian tôi đã coi anh ấy là mục tiêu của của tôi. Tháng 12 hàng năm, bão lớn thường xảy ra ở phía Bắc Thái Bình Dương, vùng biển Hawai sẽ xuất hiện những cột sóng lớn cao từ l0m trở lên. Tất cả những người yêu thích lướt sóng trên toàn thế giới đều đến đó để thử thách cực hạn và tôi cũng không ngoại lệ. Năm đó tôi 24 tuổi, khó khăn lắm chúng tôi mới tiết kiệm được đủ tiền để đến đó thi đấu, kết quả là sau một ngọn sóng khổng lồ, chính mắt tôi đã nhìn thấy Jonny bị sóng cuốn đi và không bao giờ trở về nữa   “Cuộc thi năm đó chấm dứt giữa chừng vì chuyện này, mọi người đều rất buồn, thậm chí có người còn phải đi gặp bác sĩ tâm lí mới bình tĩnh trở lại, chỉ có một mình tôi tiếp tục ra biển tập vào ngày hôm sau. Rất nhiều người không thể hiểu tôi, cho rằng tôi là động vật máu lạnh đích thực, trong mắt tôi chỉ có những ngọn sóng hiếm gặp. Họ đã sai, tôi rất buồn, tôi chỉ nghĩ rằng đứng trên mũi sóng để nhớ về anh ấy mới là sự hồi tưởng chân thực nhất, dường như anh ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi”.   Lúc này đây, một nhân viên khác chạy đến gọi ông Hunter lên xe. Nhâm Nhiễm tiễn ông ra xe, hai người ôm nhau chào tạm biệt. Ông Hunter vỗ lưng cô dặn dò thêm một lần nữa: "Renee, hãy lấy lại tinh thần đi, nỗi nhớ sâu nặng nhất dành cho người bạn của mình là sống cho thật tốt". Cô chỉ biết lặng lẽ gật đầu.   Tối đến có bữa tiệc chia tay chính thức, nhưng số khách nước ngoài còn ở lại không nhiều, Nhâm Nhiễm nhìn thấy bên trong không thiếu phiên dịch, cô không có ý định nghe bài phát biểu dài dòng và khách sáo của lãnh đạo để cảm ơn các vị khách, cũng không muốn tham gia tiệc tối, cô một mình đi vòng qua sân sau và đi ra phía hồ.   Khách sạn Bên Hồ này được xây dựng ngay bên hồ, sân sau có một cây cầu gỗ dài, một khu ngắm hồ ở cự li gần được xây ở giữa.   Từ sáng trời đã âm u, lúc này đây mây trên bầu trời như áp xuống mặt hồ, gió ẩm mang theo mùi hồ nước phả vào mặt, mấy chiếc thuyền nhỏ được buộc ở bên cạnh khu ngắm hồ ở cự li gần, nhấp nhô, đập dềnh theo sóng nước. Các cầu thủ tập huấn đua thuyền đã đến giờ giải lao, họ vừa cười nói vừa chầm chậm chèo thuyền về điểm nghỉ để nghỉ ngơi.   Cô men theo cây cầu gỗ và bước lên khu ngắm hồ ở cự li gần, ngồi phệt xuống đất, nhìn mặt hồ rộng mênh mông phía xa, có một con chim màu trắng không biết tên là gì bay qua, liệng sát mặt hồ, bất giác, mọi cảnh vật trong tầm quan sát đều trở nên lờ mờ, lúc này cô mới phát hiện ra rằng, nước mắt cô đã trào ra và không thể kiểm soát, nhạt nhòa trên mặt.   "Cậu ấy từ Sydney về Melboume để giải quyết công việc, nửa đêm một tên nghiện sử dụng ma túy quá liều đã lẻn vào phòng và giết chết cậu ấy”   Đột nhiên cô nhớ ra rằng, trong cuốn Xa rời đám đông bát nháo mà cô đã đọc vô số lần trong 10 năm qua, người chồng Troy đã mất tích nhiều năm của nhân vật nữ Bathsheba đột nhiên trở về, một người chủ nông trại khác đang theo đuổi cô là William Boldwood đã nổi cơn ghen và bất ngờ xả đạn vào Troy.   Từ những lời kể của ông Hunter, cô biết được một chút quá trình của sự việc Nhưng không ai có thể kể lại đêm cuối cùng của Kỳ Gia Tuấn. Anh đã phải đối mặt với nỗi sợ hãi như thế nào, chịu đựng bao sự đau khổ. Lúc này đây, liên hệ những lờỉ miêu tả tỉ mỉ đáng sợ trong truyện với cái chết của Kỳ Gia Tuấn, cô lại càng thấy đau đớn hơn.   Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những chuyện xảy ra sau cái chết của Kỳ Gia Tuấn sau khi ba cô báo tin cho cô biết về cái chết của anh. Ký ức đã mở ra, mọi nỗi đau đều không thể kìm chế được nữa.