Quý Y Phàm tùy ý lấy một chiếc áo thể thao từ trên kệ: “Cái này đẹp không?” Thường Trọng Vĩ nhún vai, không có ý kiến, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, lại nhắc nhở lần nữa, “Hai giờ tôi phải tới công ty.” Cô trợn tròn mắt, “Tôi biết! Nếu như anh hợp tác một chút, chúng ta đã sớm mua xong mọi thứ rồi. Cái quần này thế nào?” “Không tệ.” Anh nhìn cũng không nhìn. “Cô thích là được rồi.” “Tôi thích là được rồi?! Anh xác định?!” “Cực kỳ xác định.” Thường Trọng Vĩ không có khái niệm với quần áo thể thao đồ trang sức, quần áo đồng phục của anh đều là đồng phục đặt làm thủ công. “Vậy thì đi thử mặc một chút đi.” Cô cầm cái quần soóc lắc lắc ở trước mặt của anh, “Size đúng rồi thì mua! Anh mua về tốt nhất nhất định phải mặc.” Trong giọng nói khiêu khích của Quý Y Phàm rốt cuộc đã khiến anh chú ý, quay người lại, chỉ thấy trong tay cô câu lấy một cái quần soóc màu vàng sáng, anh tức thì kinh ngạc thất thần. “Còn đứng làm gì? Đi mặc thử đi.” Anh nhìn cô một lúc không nói nên lời, cuối cùng khó có thể tin nói: “Cô điên rồi!” “Ai bảo anh đòi nghĩ đến công việc, tôi có cảm giác, cái quần này sẽ làm cho anh trông rất gợi cảm cộng thêm sắc đẹp thay cơm.” Cô cố tình hạ thấp giọng của mình, “Nhanh đi mặc, mặc xong thì đi ra cho tôi xem.” Anh không thể tin được cúi đầu nhìn cô, cô một chút cũng không giống như đang nói đùa. Gợi cảm, sắc đẹp thay cơm, lời này sao cô có thể nói được tự nhiên như vậy, cái quần soóc này có thể che khuất diện tích bốn phía có lẽ còn tạm chút so với quần lót bình thường. Anh nhìn đám đông mua sắm tới lui bốn phía, cô lại muốn anh ở chỗ này mặc thử, sau đó ra gặp người?! Cô không khách sáo giơ tay lên, đẩy anh vào trong phòng thử đồ của cửa hàng, “Nhanh đi, đừng kì kèo mè nheo, tôi đã không thể chờ đợi được để nhìn.” Thường Trọng Vĩ lảo đảo đi vào, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình suy bại đến tình cảnh bị giễu cợt, đầu óc đột nhiên lóe lên một cái ý niệm trong đầu. Cô đã không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy anh xấu mặt như vậy, vậy anh cũng muốn nhìn xem cuối cùng rốt cuộc là ai sĩ diện không nén được giận. Ngay tại thời điểm cô đẩy anh vào phòng thử đồ, anh gọn gàng vươn tay trái, đột nhiên kéo cô đi vào. Quý Y Phàm còn chưa có làm rõ tình huống, đã bị Thường Trọng Vĩ dùng thân thể đẩy vào vách tường, cơ hồ cùng lúc đó, lỗ tai của cô nghe được tiếng chốt khóa. Trong lòng cô lập tức vang lên tiếng chuông báo động, “Thường Trọng Vĩ, anh làm cái gì?” “Thay quần.” Anh không khách sáo vươn tay, cầm cái quần soóc đưa vào trong tay của cô. “Vậy anh kéo tôi vào làm gì?” Quý Y Phàm không chút nghĩ ngợi muốn lướt qua anh đi ra ngoài. Anh lập tức dùng thân thể ngăn cản đường của cô, phòng thay đồ nho nhỏ này nhét vào hai người bọn họ, thì gần như không có không gian xoay người. Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, chú ý tới vẻ mặt giễu cợt trên mặt anh. “Tay của tôi bị thương.” Anh thong thả ung dung nói: “Cho nên tôi phải thay quần thế nào? Đương nhiên muốn cô giúp tôi.” Quý Y Phàm choáng váng. “Nhanh chút. Đừng lãng phí thời gian, hai giờ tôi phải vào công ty.” Vốn là muốn trêu chọc anh, bây giờ lại biến thành mình cưỡi trên lưng cọp. Quý Y Phàm nhịn không được hai tay nắm lại thành nắm đấm, tiến thoái lưỡng nan. “Cô không dám hả? Vậy còn đưa tôi ra ngoài dạo phố gì chứ? Rõ ràng không cần mua, lần sau cũng đừng lãng phí thời gian của tôi kéo tôi ra ngoài nữa. Cô hít sâu. Người đàn ông này thật là một chút tiện nghi cũng không cho người ta chiếm! “Ai nói tôi không dám, anh đứng ngay ngắn cho tôi.” Cô vươn tay, nhắm mắt cởi ra dây lưng của anh. “Mẹ kiếp, anh nghĩ rằng tôi là bị dọa sợ sao?” Quý Y Phàm cởi bỏ dây nịt của anh, kéo khóa xuống. “Anh còn không sợ để cho tôi xem hết, tôi còn sợ cái gì!” Nhưng khi nhìn thấy quần lót màu đen của anh thì dũng khí biến mất, mặt cô không thể khắc chế đỏ lên. “Tiếp tục đi.” Anh trêu ghẹo nhìn cô, “Sao bất động rồi hả?” “Thế này anh có thể tự mình kéo xuống được rồi.” Cô xoay người muốn đi. Nhưng Thường Trọng Vĩ đẩy lưng của cô vào tấm gương, lấy thân thể của mình phủ lên cô. “Anh——” “Muốn làm thì làm đến hết, đừng chỉ làm một nửa.”Anh hạ thấp giọng của mình, nhìn không chuyển mắt vào giãy dụa của cô, “Đừng lộn xộn! Tay của tôi sẽ đau.” Nghe được lời của anh, thân thể Quý Y Phàm cứng đờ, hơn nữa ý thức được sự tồn tại của anh, cô cảm thấy tiếp xúc của bọn họ giống như bị điện giật, tim của cô bắt đầu đập loạn lên. Cái miệng của anh dời xuống một chút. Nhìn môi của anh, cô cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, sau đó môi của anh phủ lên của cô, một sự ấm áp run rẩy xuyên thấu qua cô. Cho dù là vô tình đụng chạm cũng có thể khiến mỗi dây thần kinh của cô đều mẫn cảm, da thịt nóng lên như ngọn lửa, huống chi bây giờ bị anh ôm hôn ở trong ngực. Tim của cô thình thịch rung động, nhịn không được hé miệng nghênh đón anh, nhiệt huyết nhanh chóng tăng lên, giống như ngựa hoang thoát cương, kéo lên ngọn lửa nóng ở giữa hai người. Thường Trọng Vĩ vốn chỉ muốn trêu cợt cô một chút, nhưng nhiệt tình của cô làm anh mất đi khống chế, anh lấy lưỡi của mình quấn quanh của cô, nếm cảm giác ngọt ngào mềm mại, lửa nóng dần dần tán loạn ở trong cơ thể anh. Môi của anh trượt xuống, cách lớp quần áo xoa nhẹ ngực của cô, nhưng vải vóc làm anh chán nản. “Tôi cho rằng có tay bị thương làm việc thật bất tiện.” Anh không vui thì thầm, giọng khàn khàn này không giống giọng của anh. Quý Y Phàm suýt nhịn không được cười ra tiếng, “Đây thật sự là quá điên cuồng rồi! Bên ngoài có người.” Ở trong phòng thay đồ cũng có thể nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. “Vậy thì thế nào? Chúng ta đều thích việc này.” Thường Trọng Vĩ dùng tay trái còn khỏe lướt qua cổ của cô, đôi môi lại lần nữa hôn cô. Nụ hôn của anh đánh tan ngụy trang của cô, rốt cuộc cô cũng biết, cuối cùng cũng thừa nhận, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã vô cùng bị anh thu hút, cho dù anh tỏ ra không chút hứng thú với cô, nhưng cô vẫn kích động cầu hôn anh, duy trì phần dũng khí của cô, kích động chính là muốn được ở bên anh. Anh kéo cô gần chút, hôn xuống đỉnh đầu của cô. “Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta đi ra trước khi còn chưa mất khống chế, cái quần này không cần thử, tôi mua.” Anh dùng nụ cười giấu cảm xúc thật của mình, “Đi thôi.” Cô và anh đi ra phòng thay đồ, cô bán hàng bên ngoài hơi kinh ngạc nhìn bọn họ, nhưng không nói thêm cái gì. Quý Y Phàm vén vén tóc, ép mình vẻ mặt tự nhiên, nhưng mặt cô vẫn vì khốn quẫn mà không thể kiềm chế đỏ lên. Cô không có dũng khí nhìn vào ánh mắt của cô bán hàng, thậm chí ngay cả khi lái xe đưa Thường Trọng Vĩ đến công ty, cô cũng không thể nhìn anh, trong cơ thể của cô bị anh vén lên xôn xao và không có cảm giác an toàn tất cả đều đan xen vào nhau, khiến cô không biết nên xử lý thế nào. “Tôi khoảng——” “Năm giờ tôi tới đón anh, anh không được làm việc quá muộn.” Cô dứt khoát cắt ngang lời của anh, sau đó nhấn ga, đã lái xe nghênh ngang mà đi. Thường Trọng Vĩ đã xuống xe khó có thể tin nhìn hướng xe biến mất. Quý Y Phàm khẩn trương rõ rệt, rõ ràng miệng đầy lời thô tục, bộ dáng không sợ trời không sợ đất của cô xem ra cũng bị anh dọa sợ. Khóe môi của anh từ từ nâng lên, xoay người đi vào cao ốc văn phòng.