Thời gian ngòn ngọt

Chương 12 : phần thưởng và gặp mặt

Bởi vì màn võ mồm quá nổi bật của Sơ Yến, tổ hợp bố con Lưu Bị phe địch dường như mất hết tâm trạng, sau đó đội Hướng Noãn thắng. Hướng Noãn chợt nghĩ đến điển cố ngày xưa Gia Cát Lượng (1) mắng chết Vương Lãng. (2) (1) Gia Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh, hiệu Ngọa Long tiên sinh, là nhà chính trị, nhà quân sự kiệt xuất của Trung Quốc trong thời Tam Quốc. Gia Cát Lượng là một nhà ngoại giao cự phách và cũng là một nhà phát minh tài ba. (2) Vương Lãng tự là Cảnh Hưng là tướng cuối thời Đông Hán, công thần khai quốc nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Cháu gái của ông lấy Tư Mã Chiêu cho nên ông cũng là ông cố của Tấn Vũ Đế. Đúng, miệng lưỡi lưu loát cũng là một loại tài năng. Ngày hôm sau là chủ nhật, Hướng Noãn dậy sớm, cô nhìn bộ cosplay Lý Bạch một cách khó khăn. Không sai, hôm nay cô lại phải đi tuyên truyền kiếm khách. Thật nhức đầu quá... Cô mặc bộ cosplay vào, lại cởi ra, mặc vào, lại cởi ra... cứ như vậy. Mẫn Ly Ly không chịu nổi, nói: “Thật ra cậu muốn trải nghiệm khoái cảm khi cởi quần áo chứ gì? Thật biến thái.” Hướng Noãn gõ đầu cô ấy. Sau đó cô xách bộ quần áo xuống tầng gặp Thẩm Tắc Mộc. Thẩm Tắc Mộc thấy cô như vậy cũng không bất ngờ lắm. Hướng Noãn nói: “Đàn anh, hôm nay em không đi có được không ạ?” Vừa nói vừa trả anh ta bộ quần áo. “Ừ.” Thẩm Tắc Mộc dứt khoát đáp, sau đó nói: “Quần áo em cứ cầm đi, tối trả lại Oai Oai.” Hướng Noãn biết Thẩm Tắc Mộc muốn bao che cho cô. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, khẽ cười: “Cảm ơn đàn anh.” Thấy Thẩm Tắc Mộc tốt như vậy, cô không nhịn được voi đòi tiên, hỏi anh ta: “Đàn anh, lần này anh đăng kí tham gia thi đấu ạ?” “Ừ” “Vương Giả Vinh Diệu?” “Ừ.” “Vậy....” Cô sờ sờ cằm, nháy mắt, lấy hết can đảm hỏi anh ta: “Đội ngũ của anh còn thiếu người không?” “Đủ rồi.” Hướng Noãn: ... QAQ Mặc dù cô biết anh ta rất được chào đón, nhưng lúc hi vọng nho nhỏ trong lòng bị dập tắt, cô vẫn cảm thấy thất vọng, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng. Thẩm Tắc Mộc thấy mặt cô như đưa đám, giống như một bông cải xanh biếc đầy chờ mong biến thành bông cải bé tí. Hiếm khi Thẩm Tắc Mộc xen vào chuyện của người khác, khẽ hỏi: “Em cũng muốn tham gia sao?” “À, em muốn phần quà là skin cá Côn của Trang Chu.” Trang phục này của Trang Chu là phần thưởng đứng thứ ba trong giải đấu lần này. Hình dáng cũng giống con cá ban đầu của Trang Chu trong Vương Giả Vinh Diệu, chiều dài 2m1, y như ngồi trên cái ghế sofa. Ở cửa hàng đá quý phải có hơn một ngàn nhân dân tệ mới mua được con cá Côn này. Hướng Noãn hỏi Thẩm Tắc Mộc: “Đàn chị Gia Mộc cũng ở trong đội của anh à?” Thẩm Tắc Mộc “Ừ”, giọng có vẻ nhẹ. Lần này, tâm trạng của Hướng Noãn chính xác là “Tạm biệt, Bạc trắng tồi tệ không xứng đáng có được tình yêu”, sau đó cô buồn bã về kí túc xá. Về tìm Sơ Yến chơi game. Hai Bạc trắng tồi tệ chơi với nhau được một lúc lâu cuối cùng cũng lên đến Vàng. Hướng Noãn cảm thấy mình vừa làm xong chuyện lớn nên cực kỳ vui vẻ. Lúc này Mẫn Ly Ly nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, bài tập nguyên lý cơ bản kinh tế học cậu làm xong chưa?” “Á!!!” Hướng Noãn bi thảm kêu lên. “Sao vậy?” Đầu bên kia Sơ Yến cũng sợ hết hồn. “Bài tập tuần này tôi chưa làm, tôi nghỉ trước để làm bài tập đây.” “Tưởng chuyện gì lớn.” Sơ Yến chẳng hề để ý, “Không sao đâu.” Đây là suy nghĩ xấu xa gì... Hướng Noãn không nói gì, hỏi lại anh: “Bình thường anh không làm bài tập à?” “Tạm được.” “Trung học thì sao?” “Thỉnh thoảng.” Làm sao có thể tha thứ được. Hướng Noãn cảm thấy rất không bình thường: “Sao anh lại thi đỗ được Đại học Nam Sơn?” “Dùng đầu óc thi đỗ.” Mẹ nó. Sơ Yến lại gửi cho cô lời mời tổ đội. Lời mời kia giống như một bàn tay nhỏ bé dịu dàng quơ quơ trước mặt cô: Đến đi đến đi~ Hướng Noãn cảm thấy như mình bị cái gì khống chế, lập tức nhận lời. Một ván, một ván nữa thôi... Cô thầm nghĩ. Một ván rồi lại một ván, một ván. Cuối cùng, Hướng Noãn tự giận bản thân: Trước kia chưa bao giờ không làm bài tập, hôm nay coi như trải nghiệm một lần. Hai người đã lên Vàng, Hướng Noãn cảm thấy có thể thử đánh cược, cô hỏi Sơ Yến: “Anh có thấy tuyên truyền của xã đoàn thể thao điện tử không? Giải thi đấu toàn trường ý.” “Thấy rồi “thằng con trai ngốc nghếch nhà giàu”.” “...” Đừng nhắc đến chuyện đấy được không? Sơ Yến hỏi cô: “Cô muốn tham gia à?” “Phải, tôi thấy phần thưởng rất phong phú.” Hướng Noãn cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có hai người, cần phải đủ một đội.” “Không sao, tôi có ba đứa bạn cùng phòng.” “Bạn cùng phòng của anh có muốn chơi không?” “Bọn họ rất nghe lời tôi.” Hướng Noãn ngạc nhiên, thì ra Sơ Yến có sức hấp dẫn lớn như vậy? Hướng Noãn: “Vậy chúng ta tổ đội nhé, nhỡ đánh được hạng...” “Cô chắc chứ? Thi đấu trên sân trường đó....” “Hả...” Cô chỉ nghĩ đến skin của Trang Chu lại không để ý đến quy tắc tranh tài quan trọng như vậy. Quy tắc là các cầu thủ phải ngồi một chỗ mở đen, đối mặt trực tiếp với nhau. Thật ra Hướng Noãn không hề bài xích chuyện gặp mặt Sơ Yến. Nhưng sau sự kiện “thằng con trai ngốc nghếch nhà giàu”, cô cảm thấy nếu gặp mặt thì anh sẽ điên cuồng cười nhạo cô. Nhưng bây giờ đã nói đến mức này, nếu cô đổi ý lại giống như làm kiêu. Mặc dù xinh đẹp hay xấu xí, dù sao cũng phải gặp mặt. Cho nên Hướng Noãn thấy, hay là cứ gặp đi. Nhưng cô có chuyện muốn nói trước với anh. “Sơ Yến, nếu anh thấy tôi, không cho phép anh cười tôi...” Hình như đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu cười: “Được.” Tiếng cười đâm thẳng vào màng nhĩ của cô, làm cho cô thấy ngượng ngùng: “Vậy lúc nào chúng ta gặp mặt, mai hả?” “Mai không được, thứ tư tuần này đi. Hay chiều thứ năm?” “Cũng được, chiều thứ năm tôi không có lớp, chờ một chút, chiều thứ năm anh có lớp mà?” “Ừ, không sao.” Hướng Noãn ngẩn người, trốn học vui lắm à? “Anh không sợ điểm danh à?” Cô hỏi, “Không đủ điểm chuyên cần.” “Không sao, đến lúc thi điểm cao hơn một chút là được.” A a a thật khốn khiếp ... ... Hôm nay công việc của Thẩm Tắc Mộc không nhiều, mặc dù Hướng Noãn không đến, nhưng đến ba giờ anh ta cũng phát xong đơn tuyên truyền rồi về trường. Oai Oai gọi điện thoại cho anh ta: “Thẩm Tắc Mộc, tớ có việc bận, cậu giúp tớ lấy quần áo nhé.” “Được.” Thẩm Tắc Mộc đáp. Oai Oai lải nhải mấy câu, Thẩm Tắc Mộc nghe xong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Quan hệ giữa anh ta với Oai Oai rất tốt, tốt đến mức độ nào? Có thể không chút do dự hi sinh đối phương vào lúc cần thiết nhất. Vì vậy, lúc Oai Oai đang lải nhải, đột nhiên Thẩm Tắc Mộc nói: “Oai Oai, cậu có thể chịu tủi thân một chút, tạm thời rời khỏi đội được không?” Oai Oai : “... Hả ?” “Tớ nói đến đội tranh giải của Vương Giả Vinh Diệu, cậu tự tìm đội khác đi.” “Cái quỷ gì? Dựa vào cái gì? Bệnh thần kinh? Có phải Thẩm Tắc Mộc cậu tìm được niềm vui mới ở bên ngoài không hả? Cậu....” Thẩm Tắc Mộc nghe mà nổi hết cả da gà, vội cúp điện thoại. Sau đó anh ta gọi cho Hướng Noãn. Lúc Hướng Noãn đưa quần áo cho Thẩm Tắc Mộc, sắc mặt cô rất tốt, còn vừa đi vừa hát. Thẩm Tắc Mộc thấy cô lại biến từ cải xanh bé tí về bông cải xanh biếc nên không thể không nhìn kỹ. Hướng Noãn đưa quần áo cho anh ta, anh ta không để ý hỏi: “Em vừa tìm được đội ngũ à?” “Em tìm được rồi đàn anh.” Hướng Noãn cười đáp. Những lời Thẩm Tắc Mộc định nói lại rút về. Anh ta nhìn nụ cười của cô, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.