Hạnh Phúc bịt tai chỉ muốn nhanh đào tẩu đi, những lời như vậy cô đã nghe ba năm liền, nghe đến quen tai luôn rồi. Cô thở dài: “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, rốt cuộc con là do mẹ sinh ra hay là do mẹ Thường sinh ra vậy? Hay là Thường Mặc là do mẹ sinh, còn con là do mẹ Thường sinh? Con với Thường Mặc cũng không sinh cùng năm, sao có thể xảy ra chuyện ôm nhầm con ở bệnh viện được chứ!” Mẹ bị cô làm cho tức điên lên: “Con nhóc này! Không biết suy nghĩ!” Qua hơn phân nửa tháng, mẹ Tương lại nói với cô chuyện của Thường Mặc chỉ sợ không thành. Thì ra bạn gái mới của Thường Mặc là một cô vũ công trong đoàn khiêu vũ. Nghe nói chuyện đã từng trải qua khá phức tạp, lại từng ở chung với vài người bạn trai. Tính tình của mẹ Thường như thế, sao có thể chịu được chuyện này, huống chi trong lòng bà vẫn còn nhớ thương, một lòng muốn tác hợp con mình với Tương Hạnh Phúc thêm lần nữa, thế là lập tức ra mặt bổng đả uyên ương[11]. Thường Mặc cùng cha mẹ trở mặt một hồi liền chạy ra ngoài, trốn tránh không trở về nhà. Hạnh Phúc biết Thường Mặc sinh bệnh là do trong lúc mơ màng, anh gọi điện đến chỗ cô. Cô vừa chạy tới liền hoảng sợ, Thường Mặc đã sớm bất tỉnh nhân sự, Hạnh Phúc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kêu bảo vệ dưới lầu lên giúp đỡ đưa anh lên xe cứu thương rồi tiến tới bệnh viện. Kết quả thì ra là viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ nói chậm nửa giờ nữa liền nguy hiểm đến tính mạng. Hạnh Phúc đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật không tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Do dự hồi lâu, rốt cục cô vẫn không thông báo cho người nhà họ Thường biết chuyện. Chờ Thường Mặc được đẩy ra từ phòng giải phẫu, Hạnh Phúc liền cảm thấy anh rất đáng thương, cả người đã gầy đi một vòng, bình thường đám hồ bằng cẩu hữu có một đống lớn, giờ ngã bệnh lại không ai hay biết. Nếu không phải anh gọi điện thoại đến chỗ mình, nói không chừng hôm nay mạng đã chẳng còn. Hạnh Phúc mà cảm thấy ai đáng thương sẽ thật tình đối tốt với người đó. Giống như Chu Nhiên Nhiên, lúc trước khi còn ở nước ngoài, Chu Nhiên Nhiên bị bạn học bắt nạt, Hạnh Phúc bênh vực kẻ yếu, liền cùng cô ấy làm bạn. Hạnh Phúc một khi đã đối tốt thật lòng với ai đều hận không thể vì người đó mà thâu tâm đào phế[12]. Thường Mặc vừa mở mắt tỉnh dậy đã nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Hạnh Phúc, xong xuôi một đống thủ tục không nói, lại còn mỗi ngày đến bệnh viện thăm anh nữa. Cuối cùng anh cũng có thể xuất viện, Hạnh Phúc đưa anh về nhà, còn đặc biệt ân cần hỏi han: “Em không dám nói cho ba mẹ anh biết, anh có muốn gọi điện cho bạn gái, để cô ấy lại đây chăm sóc anh không?” “Bạn gái nào cơ?” “Chính là cái cô…Cái cô gái mà anh cố gắng để ba mẹ mình có thể chấp nhận được ấy, lần này anh quả thực khiến em nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha.” Hạnh Phúc cảm thấy chuyện này khá khôi hài, ra sức an ủi anh. “Anh đừng ngượng làm gì, em đứng về phía anh mà, thật đấy!” Thường Mặc xanh cả mặt, Hạnh Phúc còn rất chăm chú sát ngôn quan sắc[13]: “Ai nha, anh nhìn mình xem, bình thường chắc chắn là quá sa đà vào tửu sắc cho nên bây giờ chỉ làm có cái tiểu phẫu nho nhỏ, mặt đã xanh thành như vậy rồi!” Thường Mặc cơ hồ bị bức cho tức điên lên: “Anh muốn đi toilet!” “Tự anh đi đi.” “Anh là bệnh nhân, động đậy được sao?” Cuối cùng Hạnh Phúc đành phải dìu anh đi toilet, cũng may chỉ có vài bước chân, tuy nhiên Hạnh Phúc cũng bị anh ép cho mệt đến thở hồng hộc: “Sao anh lại nặng quá vậy chứ?” Thường Mặc hừ một tiếng. Chờ vào đến toilet, Hạnh Phúc chỉ kém không thét chói tai lên: “Anh làm sao lại…anh..” Thường Mặc tức giận: “Kêu la cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua.” “Lưu manh!” Thường Mặc cảm thấy cô rất ầm ỹ, cho nên thật dứt khoát tìm biện pháp khiến cô không thể nói chuyện được. Hạnh Phúc cảm thấy việc này rất không thể ngờ, rất ô long[14], rất khó mà tin được.