Thời gian đẹp nhất là khi yêu em
Chương 20 : chương 17 part 2
“Giám đốc Thịnh, có chuyện tôi muốn hỏi anh.” Cô theo bản năng tín nhiệm Thịnh Phương Đình, bởi việc hắn làm đều đâu vào đấy, khiến người ta ấn tượng hắn rất bình tĩnh, hắn có bản lĩnh như vậy thì nhất định có thể giúp cô được.
Thịnh Phương Đình cảm giác chuyện không bình thường, vì vậy hắn cố ý đóng cửa phòng bệnh lại mới hỏi Đàm Tĩnh, “Là chuyện gì vậy ?”
“Con trai tôi Tôn Bình, có lẽ anh đã gặp qua rồi.”
Thịnh Phương Đình gật đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân run rẩy, vì vậy giống như khích lệ hỏi, “Là chuyện làm phẫu thuật sao ? Cô cảm thấy mức độ mạo hiểm quá cao ?”
“Không phải, bây giờ cha ruột thằng bé muốn đòi quyền giám hộ thằng bé từ tôi…”
Thịnh Phương Đình hơi sửng sốt một hồi, mới hiểu được ý tứ những lời này của cô. Cô quả là một người phụ nữ giống như ẩn số, cha ruột và chồng của con cô không phải là cùng một người sao ? Hắn hỏi , “Đó là theo ý tứ mà tôi hiểu sao ?”
Đàm Tĩnh gian nan gật đầu, “Ông của con trai tôi rất có tiền, bọn họ đồng ý cho tôi một trăm vạn, nhưng lại muốn tôi từ bỏ tất cả quyền lợi, ngay cả quyền lợi được thăm hỏi cũng phải buông tha.”
Người giàu sang làm việc thì phần lớn đều muốn sạch sẽ dứt khoát, không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào, Thịnh Phương Đình đã đoán ra hơn phân nửa chân tướng. Hắn gần như tự giễu mà cười cười, hỏi , “Vậy cô đồng ý chưa ?”
“Tôi không muốn…” Đàm Tĩnh như sắp điên mất, “Tôi đã cho là tôi có thể làm được, nhưng bây giờ lại phát hiện căn bản tôi không thể làm được… Tôi không muốn…”
“Vậy cô muốn thế nào ?”
“Tôi muốn cho con chữa bệnh… Nhưng thằng bé vẫn muốn đi theo chúng tôi…”
“Lúc nãy cô nói đối phương rất có tiền…”
“Đúng vậy, bọn họ phái luật sư đến.”
Thịnh Phương Đình do dự môt chút rồi nói, ”Cô có nguyện ý nói cho tôi biết, đối phương là ai không?”
“Tập đoàn Đông Viễn, Nhiếp Viễn Đông, ông của thằng bé.”
Tại sao trong tích tắc, Đàm Tĩnh cảm thấy khuôn mặt Thịnh Phương Đình ở dưới ánh sáng mặt trời tối sầm lại, bong râm của cửa thông gió làm cho cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Cô chỉ tràn đầy hi vọng nhìn hắn, “Giám đốc Thịnh, tôi không quen biết ai cả, anh có bản lĩnh như vậy. ”
“Nhiếp Viễn Đông của tập đoàn Đông Viễn…” Thịnh Phương Đình chậm rãi hỏi một câu, “Cô muốn tranh giành quyền giám hộ đứa trẻ sao?”
“Đúng vậy, tôi không có biện pháp mất đi đứa trẻ này.”
“Vậy thái độ của cha ruột thằng bé ra sao?”
Tâm Đàm Tĩnh đã sớm loạn như ma, cô không thể tiếp tục nghĩ đến Nhiếp Vũ Thịnh, nếu nghĩ đến hắn cô sẽ điên lên mất, cô lầm bầm nói, “Tôi không biết…”
“Rao giá trên trời, rơi xuống đất trả tiền.” Thịnh Phương Đình đột nhiên cười cười, “Đây là quy tắc cơ bản nhất trong đàm phán, cô muốn quyền giám hộ, như vậy thì tuyệt đối không thể nói với đối phương, cô chỉ cần quyền giám hộ được.”
Đàm Tĩnh mê mang nhìn hắn, Thịnh Phương Đình nói:, “Tập đoàn Đông Viễn tại Hồng Kông nếu đưa ra thị trường, thì giá trị đã vượt quá một trăm hai mươi tỷ đô la Hồng Kông rồi, Nhiếp Viễn Đông lại còn vô số tài sản riêng, trước mắt Nhiếp Vũ Thịnh là người thừa kế hợp pháp duy nhất của ông ta. Trận chiến này cô nhất định phải đánh, hơn nữa phải đánh thật mạnh mới được. Yêu cầu đối phương trả cho thằng bé tiền nuôi dưỡng từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, còn nữa phí phẫu thuật chữa bệnh tương lai sẽ rất nhiều, cùng với phí tổn tinh thần nhiều năm do bị vứt bỏ. Trừ bấy nhiêu ra, yêu cầu đối phương nhất định phải tăng tỷ lệ tài sản cho thằng bé, Nhiếp Viễn Đông có 30% cổ phần tập đoàn Đông Viễn, cô liền yêu cầu phân ra một phần tỷ lệ cổ quyền cho thằng bé. Tôi sẽ giúp cô liên lạc với luật sư, để luật sư đến giúp cô nói.”
Đàm Tĩnh đã không biết phải làm sao nên hỏi, “Như vậy có được không?”
“Bước đầu tiên của đàm phán, là tuyệt đối không thể để đối phương biết được cô đang nghĩ cái gì. Công phu sư tử ngoạm cũng không sao, bởi vì đối phương sẽ cò kè mặc cả.”
Đàm Tĩnh tràn ngập lo lắng, “Có khi nào bọn họ sẽ bắt Bình Bình đi không?”
“Bắt đi lại càng không cần phải sợ, nếu họ bắt đi cô liền nói với người ta bọn họ chiếm con cô, tất cả dư luận đều đồng tình với kẻ yếu.”
“Tôi không muốn đem chuyện này công khai…”
“Nhiếp gia cũng sẽ nghĩ vậy, dù sao cũng là con ngoài giá thú, tình huống như vậy bọn họ cũng sẽ không nguyện ý công khai đâu. Cho dù là ly hôn quan tòa phân chia tài sản, bọn họ cũng sẽ muốn an phận mà làm việc, huống chi tình huống bây giờ lại đặc biệt như vậy.”
Trong lòng Đàm Tĩnh hoàn toàn rối loạn, cô lấy hai tay che mặt lại, “Tôi nên làm sao bây giờ?”
“Cô không cần phải tiếp xúc với người nhà họ Nhiếp, tất cả mọi chuyện để cho luật sư đi làm, đội ngũ luật sư của đối phương nhất định rất cao tay, cô cần phải chuẩn bị tâm lý đí.”
“Tôi chỉ là muốn giữ con lại thôi…”
“Cho nên cô phải tỏ thái độ muốn tranh giành tài sản, vì cổ quyền cho thằng bé, mà cô lại là người giám hộ, tại thời điểm trước khi thằng bé đủ mười tám tuổi, cô sẽ thay mặt nó bỏ phiếu. Xuống tay một cách nhanh chóng. Nhất định Nhiếp Viễn Đông sẽ không muốn nhìn thấy cô tại đại hội cổ đông, ông ta sẽ nghĩ cách không cho thằng bé cổ quyền, như vậy cô sẽ có cơ hội giành lại quyền giám hộ.”
“Nhất định phải làm như vậy sao?”
“Cũng không phải nhất định.” Thịnh Phương Đình nói, “Nếu cô và Nhiếp Thịnh Vũ nói chuyện với nhau một chút, mọi người liền có thể tâm bình khí hòa mà cùng giải quyết vấn đề này.”
“Tôi không có cách nào để nói chuyện với hắn cả” Đàm Tĩnh thì thào nói, “Tôi không muốn nhìn thấy hắn.”
“Thật ra chỉ cần cô tỏ thái độ cứng rắn một chút, có lẽ nhà họ Nhiếp sẽ biết khó mà rút lui.” Thịnh Phương Đình nói, “Loại người như Nhiếp Viễn Đông sẽ không cho phép bản thân mình bị thua thiệt, nếu như phát hiện muốn động dao động đến căn bản, có lẽ ông ta sẽ buông tha khát vọng đối với đứa trẻ kia.” Hắn hơi dừng lại một chút, lại nói, “Có muốn cùng luật sư nói chuyện hay không, chỉ trông chờ vào chính cô thôi. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ gọi điện cho luật sư mình quen biết.”
“Giám đốc Thịnh, vì cái gì anh lại đồng ý giúp tôi?”
Thịnh Phương Đình hơi suy nghĩ rồi nói, “Cũng có thể nói thật cho cô biết, tôi không ưa Nhiếp Viễn Đông này đã lâu lắm rồi. Có lẽ cô cũng biết, ông ta là kẻ đi đầu trong việc lập nghiệp từ ngành công nghiệp sản xuất , trong công việc miệng của hắn bia thực tại chẳng có gì đặc sắc. Nếu có thể như làm cho ông ta bị mất mát chút gì đó, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
Đàm Tĩnh mê man nhìn hắn, thần sắc hắn rất ung dung, giống như những lời lúc nãy chỉ là nói đùa mà thôi. Đàm Tĩnh cảm thấy sống lưng có chút lành lạnh, có lẽ là do điều hòa trong phòng bệnh quá lạnh, cô tự cho là đúng phỏng đoán, “Anh là con người nhà ở nhà máy sản xuất sao?”
“Cái gì mà người của nhà máy ở đây?”
“Không có gì.” Đàm Tĩnh buông rèm mắt xuống, “Là tôi tự hỏi ngốc mà thôi.”
Thịnh Phương Đình trầm mặc một lát, hỏi, “Cô có thể nguyện ý kể một chút với tôi, quan hệ giữa cô và Nhiếp Vũ Thịnh, rốt cục trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đàm Tĩnh giương mắt nhìn hắn rồi hỏi, “Anh chỉ là đơn thuần hiếu kỳ thôi sao?”
“Không, tôi hy vọng hiểu được đối thủ, nếu như cô cần tôi trợ giúp, nếu cô thật sự muốn đánh trận này với nhà họ Nhiếp, chúng ta nhất định phải hiểu rõ được đối thủ.”
Đàm Tĩnh không khỏi khẽ thở dài một cái, nên kể như thế nào đây? Đoạn chuyện cũ kia đã sớm bị cô che giấu trong lòng, mà cô cũng đã tận lực không hồi tưởng lại tất cả.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
29 chương
10 chương
55 chương
62 chương
232 chương