Tinh thần của Nhiếp Đông Viễn cũng không tệ lắm, chỉ xạ trị trị bệnh bằng hoá chất nên làm cho sắc mặt ông ấy trở nên rất kém cỏi, cũng bắt đầu rụng tóc, ăn không vào. Nhìn thấy con trai thì ông ấy rất vui, nhìn thấy con trai mang theo Thư Cầm thì càng vui hơn, “Tiểu Thư, như thế nào cầm lấy hộp giữ ấm thế, mang cái gì tốt cho bác ăn đấy à?”   “Bác không phải là ăn kiêng sao? Không dám mang thức ăn cho bác, sợ bị bác sĩ ném ra. Nhiếp Vũ Thịnh làm thêm giờ, cháu đưa tới cho anh ấy ít sủi cảo.” “Cô nương, đừng…tốt quá với tên hỗn đản kia như vậy,  đối tốt với hắn quá thì hắn sẽ không tán thưởng . Lần sau đưa sủi cảo tới nhớ rõ chia cho bác phân nửa, bác sĩ nói bác có thể ăn sủi cảo.” Thư Cầm cười đáp ứng. Nhiếp Vũ Thịnh đi ra ngoài cùng bác sĩ trực ban nói mấy câu, lại lần nữa tiến đến, lật xem số liệu bệnh lý của Nhiếp Đông Viễn một chút. Nhiếp Đông Viễn nói, “Đừng xem nữa, lão tử ta một lát cũng không chết được. Hơn nữa con cũng không phải bác sĩ chuyên khoa, con biết cái gì a!” “Đại khái số liệu gì đó thì con vẫn hiểu.” Nhiếp Vũ Thịnh đem báo cáo kiểm tra thả lại vị trí cũ, nhàn nhạt đáp. Nơi mà Nhiếp Đông Viễn ở chính là phòng bệnh giành cho khách quý, rất rộng mở, điều kiện cũng rất tốt. Trên tường treo TV LCD đang chiếu kênh tin tức, vừa vặn nói tới đứa bé té ở công trường vào lúc xế chiều kia, đưa đi bệnh viện làm bảy tám giờ phẫu thuật, hiện tại vào ICU. (ICU : intensive care unit : phòng chăm sóc đặc biệt) Nhiếp Đông Viễn nói, “Hả, đây không phải là bệnh viện của con sao? Nhà này như thế nào mà ra công trường còn mang theo con nhỏ chứ, đã thế mang nó lên đó lại không chăm sóc kỹ càng để xảy ra chuyện thế này? Ra chuyện như vậy, thực nguy hiểm. Cha phải gọi điện thoại cho giám đốc của công ty bất động sản của chúng ta, công trường của công ty chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Đứa trẻ này từ nông thôn lên, nghỉ học vào thành không có chỗ nào để đi. Nhưng quản lý công trường này thật có vấn đề, không nên để cho người chưa thành niên đi vào, lại không đội nón an toàn, té xuống nhiều cơ quan nội tạng bị thương, đầu còn có ngoại thương, cả ngoại khoa vì đứa nhỏ này gấp rút cả một buổi trưa. Con cũng nằm trong số đó, có cây thép vừa vặn đâm chọt vào tim, đi lên trước nữa vài millimet, phỏng đoán liền mất mạng.” Nhiếp Đông Viễn nghe được thẳng nhíu mày rồi nói, “Tổn thương này có thể hồi phục được không?” “Xem vận khí thôi. Chịu đựng qua được đêm nay, nói không chừng tình huống sẽ lạc quan một chút.” Trên TV tại truyền đến tin tức trong bệnh viện đã có người quyên tiền cho đứa trẻ kia, Nhiếp Đông Viễn nhớ tới, “Tiền thuốc thang của đứa nhỏ này mất bao nhiêu?” “Không biết, ICU đắt như vậy, xem chừng thằng bé cũng phải ở trong đó khá lâu, tính cả giai đoạn trước cứu chữa và phí phẫu thuật, nhất định phải quá hai mươi vạn.” “Con đi nói cho người nhà thằng bé, phí tổn này cha sẽ trả hết, yên tâm mà chữa trị cho thằng bé.” Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn cha mình một cái, Nhiếp Đông Viễn cũng không phải là không làm từ thiện, Tập đoàn Đông Viễn tại khu viện binh nghèo khó xây qua mười mấy ngôi trường tiểu học, còn đã từng mang theo ký giả đi đến các khu vực cùng núi Quế Châu rồi Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng làm các loại hoạt động từ thiện. Nhiếp Đông Viễn đối với thái độ từ thiện thì rất chân thật nhưng lại chẳng thèm ngó tới, nguyên nhân ông ủng hộ từ thiện rất đơn giản, thứ nhất là hình tượng mà công ty cần có, thứ hai là có thể hợp lý chống đỡ thuế. “Sống đến giờ này ngày này, mới hiểu được tiền là cái gì, mệnh là cái gì.” Nhiếp Đông Viễn dường như rất thương cảm, “Cha cũng không biết có thể sống đến nhìn gặp cháu của mình, cứu mạng một đứa trẻ còn tích chút đức.” Thư Cầm vội vàng nói, “Bác đừng quá bi quan, kỳ thật chuyên gia cũng đã nói nếu trị liệu có hiệu quả tốt thì bác sống thêm 8 năm hay 10 năm nữa đều là bình thường. Hiện tại khoa học phát triển như vậy, trong ngoài nước thuốc mới cũng đều nhiều hơn, điều trị sống thêm vài năm cũng không thành vấn đề, không chừng lại có thuốc mới nào đó có thể trị khỏi hết bệnh.” Nhiếp Đông Viễn nói, “Bác không phải là thúc giục hai đứa kết hôn.” Ông thở dài rồi nói, “Chỉ là những thứ sẽ đến trong sinh mệnh của mình thì trước sau gì cũng tới, không thể cưỡng cầu. Trước kia luôn cảm giác mình cùng người khác không giống nhau, cho dù là già rồi thì cũng sẽ không giống như những ông lão hồ đồ kia. Bây giờ mới biết thì ra là già thật rồi, ý tưởng hay vẫn là cùng người khác giống nhau như đúc. Một người có thể sống đến già, về hưu, ở nhà không có việc gì mà mang cháu nội đi chơi, thật sự là phúc phận lớn mà ông trời ban rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh không thể không nói, “Cha, người đừng suy nghĩ lung tung. Phối hợp trị liệu thật tốt, tuần sau còn muốn mở cuộc họp nữa.” “Đúng vậy.” Nhiếp Đông Viễn giữ vững tinh thần,”Con đem hai chuyện này xử lý một lần: một là gọi điện thoại cho Tưởng Tổng của công ty bất động sản, để cho hắn cùng Ất Phương của đơn vị thi công, quản lý công trường quy phạm mạnh hơn một chút; hai là gọi điện thoại cho Trương thư ký, để cho hắn đến bệnh viện, đem tiền viện phí của đứa nhỏ kia nộp đi.” Kể từ sau khi ông ấy bị bệnh, ông ấy ngẫu nhiên cũng sai khiến Nhiếp Vũ Thịnh làm chút chuyện, phần lớn là việc nhỏ như vậy, Nhiếp Vũ Thịnh vì vậy nói, “Điện thoại của Tưởng Tổng con không có.” “Ở chỗ Trương thư ký có, con gọi cho hắn trước đi.” Trương thư ký là người cơ trí cỡ nào, vừa tiếp xúc với điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh điện thoại, cả đêm đến bệnh viện, thay mặt cho Nhiếp Đông Viễn giúp đứa trẻ kia đóng trước 10 vạn viện phí để điều trị, số tiền này sẽ được đóng ngay cho bệnh viện, còn nói rằng phí chữa trị cho đứa bé sau này sẽ do quỹ từ thiện của tập đoàn Đông Viễn chịu trách nhiệm, chi bao nhiêu thì sẽ trả bấy nhiêu. Người nhà của đứa trẻ kia chỉ kém quỳ xuống mà cảm ơn, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn gặp tình cảnh đó nên đã sớm lẩn tránh qua một bên, căn bản sẽ không có lộ diện, về phần Nhiếp Đông Viễn đương nhiên càng sẽ không lộ diện. Bất quá Trương thư ký sau khi làm xong chuyện này, vẫn đi đến phòng bệnh của Nhiếp Đông Viễn tìm được Nhiếp Vũ Thịnh rồi, đem một phần address book giao cho hắn, “Đây là phương thức liên lạc của  tất cả cấp dưới trong công ty, còn có nhân viên quản lý cấp cao cùng nhân viên cấp dưới của họ trong Tập đoàn.” “Cho tôi cái này làm cái gì?” “Nhiếp tiên sinh bị bệnh, lại ở trong bệnh viện nà, có đôi khi tôi không ở bên cạnh hắn, hắn muốn gọi điện thoại cái gì, khẳng định tìm ngươi tương đối dễ dàng.” “Được rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh không có hỏi gì, đem những địa chỉ liên lạc kia nhận lấy. “Còn có, Nhiếp tiên sinh nói muốn gọi điện thoại cho Tưởng Tổng, cậu đừng quên.” “Tôi biết rõ.” Nhiếp Vũ Thịnh không có cảm thấy việc lớn gì, nhìn đồng hồ không tính là quá muộn, liền gọi điện thoại cho vị giám đốc họ Tưởng kia của Đông Viễn, chuyển đạt ý tứ của Nhiếp Đông Viễn. Tưởng Tổng ở trong điện thoại rất khách khí, đáp ứng ngày mai sẽ cho đòi mở cuộc họp khẩn cấp, thông báo các chi nhánh của công ty trong cả nước cùng giải quyết vấn đề này và hơn nữa còn đưa vào vấn đề an toàn vào đề mục ganh đua hàng tháng, đốc thúc đơn vị thanh tra thi công của công trường, quy tắc và chế độ làm việc để đảm bảo một môi trường an toàn. Nói xong công sự, lại theo thường lệ hỏi thăm bệnh tình của Nhiếp Đông Viễn, an ủi Nhiếp Vũ Thịnh vài câu, lúc này mới cúp điện thoại. Thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh rời khỏi bệnh viện, đã là thời gian phòng bệnh tắt đèn. Ở trên xe, Thư Cầm rốt cục nhịn không được bật cười. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy không giải thích được, hỏi, “Em cười cái gì?” “Anh cười anh, anh là Tôn Ngộ Không, làm thế nào cũng không thể bay khỏi bàn tay của phật tổ Như Lai.” “Em là nói cha anh?” “Đúng vậy.” Thư Cầm cười dài nhìn xem hắn, “Ông ấy nói anh gọi thì anh đi gọi điện thoại thật, anh có nghĩ tới hay không, anh là đang dùng cái dạng thân phận gì để gọi điện?” “Còn có thể có thân phận gì, không phải là con của ông ấy sao?” “Em đoán… Cái người gọi là Tưởng Tổng khẳng định sẽ rất khách khí với anh.” “Cấp dưới của cha anh luôn khách khí với anh.” “Khuya hôm nay có thể không giống như trước, chẳng lẽ anh không biết là hắn đặc biệt khách khí sao?” Nhiếp Vũ Thịnh rốt cục suy nghĩ một chút rồi nói, “Đặc biệt khách khí thì thật không có, nhưng hắn nói muốn làm cho cái gì mà chi nhanh của công ty trong cả nước công trường ganh đua về mức độ an toàn theo tháng, hỏi anh cảm thấy được như thế nào. Anh đối với công việc của bọn họ một chữ cũng không biết, căn bản không biết hắn tại sao phải hỏi ý kiến của anh, chỉ nói các anh làm thế nào tốt thì làm đi.” “Thái tử gia a thái tử gia, người ta đều đem anh trở thành người nối nghiệp kế tiếp của chủ tịch rồi nên người ta đương nhiên sẽ hỏi anh đối với đề xuất của hắn có ý kiến gì không? Anh còn nói người ta làm thế nào tốt thì làm đi, gặp gỡ loại người như anh làm ông chủ, nghề nghiệp người quản lí cũng xúi quẩy.” “Anh chỉ là thay cha anh gọi một cú điện thoại cho hắn…” “Người ta có đem anh trở thành thái tử giám quốc, anh vẫn chưa hay biết gì nữa đâu.” “Cha anh đã nói qua, ông ấy sẽ không miễn cưỡng anh tiếp nhận những chuyện kia.” “Vậy anh định để cả tập đoàn Đông Viễn làm sao bây giờ? Bọn họ là công ty có tiếng trên thị trường, lời nói không nên nói, bác nếu là vạn nhất có việc gì, tất cả quyền thừa kế thuộc về anh, đến ngày đó thì anh định làm như thế nào? Anh chẳng lẽ muốn nói với toàn thể cổ đông rằng tôi không hiểu, tôi cũng không có ý định trông nom công ty, mọi người làm thế nào tốt thì làm đi sao?” “Lạc quan mà nói thì tối thiểu trong vài năm sẽ không phát sinh loại tình huống này.” “Cho nên thời gian mấy năm nay, lệnh tôn muốn phòng ngừa chu đáo, từng bước một đem anh dẫn vào cương vị quản lý. Nhiếp Vũ Thịnh, nhận mệnh đi, ai kêu anh là con một.” “Anh không phải là con một, cha anh còn có một đứa con nữa, cho nên anh đã từng một lần cho rằng, chính mình vĩnh viễn cũng không cách nào tha thứ cho ông ấy.” Thư Cầm lấy làm kinh hãi, hoàn toàn ngây ra như phỗng. “Anh cho tới bây giờ chưa nói với em.. Trên thực tế, trừ em thì anh chỉ nói cho một người nữa biết.” Nhiếp Vũ Thịnh cầm tay lái, không ý thức gia tăng lực đạo, giống như không phải đang vân vê tay lái  mà là vặn cổ họng người ta. Vào cái đêm mưa bão của mười năm trước, hắn ở trong cơn mưa to gió lớn rời nhà, đi tìm Đàm Tĩnh. Lúc đó hắn cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, là đứa con bị mồ côi mẹ, đối với người lớn trong nhà, đối với cha mẹ yêu có một loại nhạy cảm dị thường, đây cũng là lý do mới đầu hắn vì cái gì vô ý thức gần gũi Đàm Tĩnh. Bởi vì cô cũng là đứa con mồ côi cha. Đàm Tĩnh mở cửa nhìn thấy  hắn, cái loại ánh mắt đó khiến hắn cả đời cũng không quên được. Cô kéo hắn vào trong phòng, cầm khăn lông lau tóc cho hắn, quần áo trên người hắn đều ướt đẫm, dán ở trên người lạnh đến mức hắn phát run lên. Hắn hỏi, “Đàm Tĩnh, nếu như anh hai bàn tay trắng, em còn thích anh không?” Khi đó cô trả lời như thế nào? cô nói, “Dù anh có là tên ăn mày đầu đường, em cũng vẫn thích anh như cũ.” Thiếu niên 17, 18 tuổi, đối với định nghĩa tình yêu vẫn như cũ chỉ là ưa thích. Đàm Tĩnh nhỏ tuổi hơn so với hắn, ngày đó nhưng vẫn ôm hắn, ôm hắn như ôm một đứa trẻ, dụ dỗ hắn, ngày hôm sau hắn bắt đầu sốt cao, cô lại không thể không trở về trường học đi học. Cô cầm lấy một cái đĩa, đổ vào đó một chút nước lạnh, bốc mấy hạt đậu bỏ vào trong đĩa đó, mỉm cười rồi nói với hắn, “Chờ cây đậu nảy mầm, em sẽ trở lại .” Nhiều chuyện cũ như vật, đã từng cùng nhau vượt qua năm tháng thời gian, có những ký ức vui vẻ, những kỷ niệm buồn thì ra là đều nằm ở trong đầu, chưa bao giờ từng có một chút gì phai mờ. Nhiều năm như vậy, thời điểm mỗi khi hắn ở một mình, luôn thói quen cầm một đĩa nước trong, bỏ mấy hạt đậu vào đó, đặt ở trên cửa sổ, nhìn xem nó từ từ nẩy mầm, dần dần lớn lên. Đậu mầm mới đầu là trắng mập mạp , về sau sẽ dần dần biến thành màu xanh biếc, đến cuối cùng sẽ lớn lên vừa nhỏ vừa cao. Mới đầu lòng chua xót, cuối cùng rút cuộc cũng biến thành một loại giác ngộ rồi. Đàm Tĩnh vĩnh viễn cũng sẽ không trở về , mặc kệ hắn chờ đợi như thế nào, mặc kệ hắn chờ đợi như thế nào đi chăng nữa, mặc kệ đậu mầm dài rồi lại dài hơn nữa. Thậm chí loại chờ đợi mới đầu này, chính là bắt đầu một bi kịch. Một cây đậu như vậy có thể trong trong đĩa nước lớn lên rồi thành trái đậu được sao? Nó cũng chỉ có thể lớn lên thành cây đậu mầm, cuối cùng bởi vì không có căn cơ không có dinh dưỡng nên từ từ khô héo. Tựa như tình yêu của hắn và cô, mới đầu là nảy mầm, là ước mơ đơn giản như vậy nhưng nhất định sẽ không có kết quả chân chính. Thư Cầm cũng không có hỏi tới còn có ai biết rõ điều bí mật này, cô cũng không có hỏi tới một đứa con khác của Nhiếp Đông Viễn là hạng người gì. Cô biết rõ cái mà Nhiếp Vũ Thịnh cần cũng không phải là an ủi hoặc là cái gì khác, hắn chỉ là cần một cửa ra bí mật thôi. Thời điểm khi hắn biết được chuyện này, hắn khẳng định bị tổn thương thật sâu, mặc dù hắn bề ngoài nhìn trên mặt lạnh lùng lại thanh cao, nhưng hắn thật ra là người có tâm vừa nhạy cảm lại vừa mềm yếu. Hắn đều rất coi trọng tình yêu cùng tình thân, gặp phải đã kích quá lớn cho nên căn bản là bị thương tổn đến nỗi không được dậy được, dù chỉ một lần tổn thương cũng có thể sẽ làm suy yếu đi tính mạng của hứn. Thời điểm khi biết được chân tướng, hắn chắc hẳn sẽ rất sợ hãi cũng sẽ rất thống khổ, khi đó an ủi hắn có lẽ là người bạn gái trước kia. Hắn duy nhất một lần đã từng chia xẻ qua điều bí mật về người này, người duy nhất hắn đã toàn tâm toàn ý tin cậy.Cũng là người duy nhất mà nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ buông xuống được tình cảm cùng với người đó. Thư Cầm đột nhiên cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh rất may mắn, có vài người cả đời cũng gặp không được người làm cho mình khắc cốt ghi tâm, có vài người gặp gỡ được người khiến mình khắc cốt ghi tâm nhưng cuối cùng lại càng lúc càng xa. Nhiếp Vũ Thịnh lại không giống vậy, hắn đem tất cả cất giấu vào nơi sâu nhất của trái tim, những ký ức đã cùng chia xẻ với người kia. Hắn đã từng toàn tâm toàn ý  yêu một người, dù cho cuối cùng bị thương tổn, nhưng hắn cũng có được một đoạn thời gian không oán không hối, hơn nữa còn rất hạnh phúc. Cuối cùng đến thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh xuống xe, cô đã  trầm mặc cả đường đi thì lúc này mới nói với Nhiếp Vũ Thịnh,”Không cần phải trách cứ cha của anh, ông ấy cũng không có làm gì có lỗi với anh, ngược lại phải xin lỗi với một đứa con khác.” “Anh biết rõ.” Nhiếp Vũ Thịnh vô hạn chua xót cười cười, “Cái gì cũng đã sớm qua đi, kỳ thật nói ra cũng rất nhẹ nhàng. Nhiều năm như vậy, anh rút cuộc cũng nói được với người khác chuyện này.” Hắn đã quên mất, sớm ở nhiều năm trước, hắn kỳ thật đã nói với một người nghe chuyện này, nhưng lúc đó lại không giống như bây giờ. Thư Cầm nghĩ thầm, hắn vẫn xem cô như là bạn bè, như là một người tri kỷ nhiều hơn là người yêu. Mà người kia lại được tính như một bộ phân trên thân thể hắn. Hắn cũng không đem người kia trở thành người ngoài, cho nên chưa bao giờ cảm thấy cùng cô ấy chia xẻ những thứ này sẽ có cái gì khó khăn. “Đi ngủ sớm một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều.” “Ngủ ngon.” “Ngủ ngon.” Thư Cầm nổ máy xe, một lần nữa hòa vào đường lớn, hai bên đường ngọn đèn cũng đã dần dần thưa thớt. Thành thị bắt đầu tiến vào mộng đẹp, phố xá sầm uất nghê hồng lóe lên không ngừng, nhưng rất nhiều người đã muốn ngủ. Ngọn đèn từ các ngôi nhà cũng tắt đi, trên đường xe cũng ít hơn so với ban ngày rất nhiều. Thư Cầm mở radio, trong radio vừa lúc phát ra một khúc tình ca, giọng hát khàn khàn bật ra   Anh chưa bao giờ từng kháng cự mị lực của em Mặc dù em chưa bao giờ từng đối với anh mê muội Anh cuối cùng là mỉm cười nhìn em Tình ý của anh luôn dễ dàng dào dạt nơi đáy mắt … Lần đầu tiên trong đời anh cẩn thận buông xuống Mặc cho chính mình ảo tưởng hết thảy về anh và em Suy cho cùng em chính là người anh yêu Lần đầu tiên trong đời anh cẩn thận buông xuống Tin tưởng chính mình thật sự có thể yêu em sâu đậm … Cô rốt cục nhịn không được, gọi điện thoại cho Thịnh Phương Đình, “Anh tại sao phải cho Đàm Tĩnh vay tiền?” Hắn ước chừng là đang ở trong phòng bệnh, cho nên thanh âm cũng thập phần yên lặng, hắn nói, “Cùng là đồng nghiệp thì nên giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa cô ấy đã cứu tôi, cô cũng biết.” Thư Cầm cắn răng mà nói, “Anh từ khi nào thì bắt đầu làm người tốt có tâm địa thiện lương này? Chẳng lẽ anh đã sớm biết cái gì? Vì cái gì không nói cho tôi?” “Tôi cũng là vừa mới phát hiện, cô ấy tựa hồ cùng Nhiếp Vũ Thịnh quan hệ không bình thường.” “Ánh mắt của cô ấy nhìn Nhiếp Vũ Thịnh không đúng, cô ấy nhất định là bạn gái trước của Nhiếp Vũ Thịnh. Tôi vừa rồi thử dò xét một chút, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nói gì.” “Thư Cầm.” Thịnh Phương Đình giọng nói phi thường bình tĩnh, “Cô không cần phải quá nhập thần. Cô như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm.” “Anh không phải đang cho rằng từ trước tới nay cũng không có lo lắng tôi sẽ yêu Nhiếp Vũ Thịnh sao?” Thư Cầm nhịn không được châm chọc khiêu khích, “So với hắn, anh thật sự là càng giống một ma quỷ!” Thịnh Phương Đình cười khẽ một tiếng rồi nói, “Ma quỷ cùng ma có quỷ mới vĩnh viễn ở cùng nhau được, tôi và cô là cùng một loại người, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không lo lắng, cô sẽ yêu thiên sứ giống như Nhiếp Vũ Thịnh. Cho nên, cũng xin cô yên tâm, tôi đối với bạn gái trước của Nhiếp Vũ Thịnh, không có bất kỳ ý gì khác.” Đàm Tĩnh cả đêm đều ngủ không được ngon giấc, luôn ngồi bên giường ở trong phòng bệnh với vẻ mặt mệt mỏi, một bà lão hảo tâm nói cho cô biết có thể thuê ghế nằm ngủ, bất quá cả đêm phải mất tám mươi đồng, cô không có cam lòng tiêu tiền như vậy, dùng hai cái ghế hợp lại, nửa ngồi nửa nằm, mơ hồ hơn nửa đêm. Y tá cứ cách hai giờ sẽ đến xem dụng cụ giám hộ một lần, kiểm tra dưỡng khí cùng truyền dịch, cô lại càng ngủ không được, đến hừng đông vừa mơ hồ ngủ được một lát, phía ngoài hành lang liền náo nhiệt lên. Sáng sớm giao ban kiểm tra phòng, tất cả bác sĩ đều đến đây. Hôm nay là chủ nhật, cũng không phải là thời gian tổng kiểm tra phòng, nhưng là Phương chủ nhiệm ngày hôm qua trùng hợp làm một ca phẫu thuật đặc biệt, sáng sớm hôm nay theo thường lệ sang đây xem tình huống sau phẫu thuật của bệnh nhân, nếu là hắn đã dẫn đầu thì đội ngũ kiểm tra phòng đương nhiên là tầng tầng lớp lớp. Trong phòng bệnh vốn không lớn, một loạt tiến vào nhiều bác sĩ như vậy, lập tức khắp nơi đều là áo khoác trắng. Phương chủ nhiệm nhìn sang nguyên một đám bệnh nhân, thời điểm đến phiên Tôn Bình hắn rất cẩn thận hỏi thăm một vài vấn đề, tất cả mọi người tâm đều nâng lên, ai cũng biết Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay nhất định gặp xúi quẩy, ngày hôm qua chuyện Phương chủ nhiệm ở trên bàn phẫu thuật giận dữ, thì cả phòng cũng biết. Sáng sớm hôm nay kiểm tra phòng, phàm là bệnh nhân của Nhiếp Vũ Thịnh, Phương chủ nhiệm đều tự mình hỏi. Quả nhiên Phương chủ nhiệm ngay cả lời dặn của bác sĩ, một tên thuốc Latin viết hơi ngoáy một chút cũng không buông tha. Từ đơn thuốc có viết theo quy tắc hay không, đến tính an toàn của dùng thuốc chữa bệnh, mặc dù hắn cũng không nói tên Nhiếp Vũ Thịnh, cũng không liếc con mắt nhìn Nhiếp Vũ Thịnh, tất cả mọi người cúi đầu nghe giáo huấn, ai cũng không dám cắt đứt lời phê bình thao thao bất tuyệt của Phương chủ nhiệm, cuối cùng có một vị phó chủ nhiệm giải vây, “Bệnh nhân giường số bảy rạng sáng bốn giờ lên hô hấp cơ, ngài có muốn hay không đi trước xem một chút lời dặn của bác sĩ, chín giờ ngài còn có buổi họp…” Phương chủ nhiệm cho dù không cho người khác mặt mũi, cũng phải cho phó chủ nhiệm mặt mũi, cho nên hắn không có nói gì nữa, đặt xuống bản kẹp đơn, xoay người rời đi, tầng tầng lớp lớp đại bộ phận một loạt đi ra. Nhiếp Vũ Thịnh đi ở tận phía sau, hắn vốn là đã đi ra phòng bệnh, đột nhiên lại vòng trở lại, cầm lấy bản kẹp đơn, từ trong túi áo trên lấy ra bút máy, cẩn thận đem cái kia tiếng Latin trên đơn thuốc viết rõ lại một lần nữa. Thời điểm hắn bị ủy khuất thì tính sẽ giống trẻ con mím môi, bờ môi đẹp mắt giống như hai giác của tiểu nguyên bảo khẽ nhếch lên, Đàm Tĩnh đứng ở chỗ rất xa nhìn hắn đổi lời dặn của bác sĩ, vừa rồi trong cả đám đầu người, cô tận lực không có nhìn hắn, hiện tại chỉ có một mình hắn, cô tránh cũng tránh không khỏi. Ngón cái của hắn dính một vết mực bẩn, viết xong tìm giấy khắp nơi nghĩ lau tay, cuối cùng không có tìm thấy, vội vàng vào toilet, rửa sạch tay. Nước ào ào vang lên, lúc hắn đi vẩy vẩy hai bàn tay, chính là trên ngón tay vẫn còn ướt, cho nên lấy cánh tay kẹp lấy bản ghi chép. Trong hành lang có người hỏi, “Nhiếp Vũ Thịnh đâu? Mau, chủ nhiệm tìm hắn!” Hắn cực nhanh đi ra ngoài, một người ba mươi tuổi, một bước cuối cùng kia bước thật dài giống như một tiểu tử mười bảy mười tám nhanh nhẹn, không lộ vẻ xúc động, chỉ có vẻ ngây thơ. Đàm Tĩnh có chút chua xót trong lòng, ly biệt rồi lại gặp lại, chưa từng một lần ấn tượng gặp mặt giống như sáng sớm hôm nay, sáng sớm hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh giống như Nhiếp Vũ Thịnh mười năm trước, vẫn là một thiếu niên trong trường học bên ngoài trầm mặc bên trong lại hoàn toàn trái ngược. Trong phòng bệnh vừa an tĩnh lại, Đàm Tĩnh trong lòng rất loạn, cô ngồi xuống, nhìn khuôn mặt Tôn Bình trên giường bệnh, đứa nhỏ hô hấp phải cố hết sức, lồng ngực phập phòng, đôi môi vẫn như cũ tím ngắt. Đàm Tĩnh cảm giác mình như một thân cây giữa trời gió bão, vận mệnh bị mưa gió đánh quá lâu, đã sắp chống đỡ không nổi. Dù cho chín giờ phải đi họp, sau khi kiểm tra hết các phòng bệnh, Phương chủ nhiệm vẫn như cũ ở phòng làm việc tốn nửa giờ thời gian quý báu trách mắng Nhiếp Vũ Thịnh. Tất cả mọi người đi ngang qua phòng làm việc của chủ nhiệm đều rón rén, e sợ gây ra động tĩnh gì làm cho Phương chủ nhiệm giận chó đánh mèo. Vài vị bác sĩ tại bên ngoài ngay cả cũng không dám thở mạnh, vùi đầu viết bệnh trình, ngay cả y tá trưởng bình thường nói nhiều nhất cũng giống như ở trên miệng bị dán cái băng keo cá nhân, một tiếng cũng không thốt ra. “Biết rõ tôi vì cái gì mắng cậu sao? Cậu gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giống như con cá ngoi lên mặt nước mà thở, đầu óc choáng váng! Đừng tưởng rằng còn không có xảy ra sai lầm gì lớn, tôi xem cậu còn tiếp tục cái bộ dạng này, sớm muộn cũng xảy ra đại sự. Cậu nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu suốt ngày suy nghĩ đầy tâm sự gì? Chúng ta là bác sĩ, bất cứ thời gian nào, bất kỳ địa điểm nào, đều phải suy xét vấn đề tỉnh táo và lý trí. Cậu ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra? Tôn Bình kia với cậu có quan hệ đặc thù gì? Cậu ngay cả trừ bảo hiểm y tế ra một phân tiền thuốc cũng không bỏ, có chút thuốc là nhất định phải dùng, cậu hiểu được sao? Cậu là thay bệnh nhân tiết kiệm tiền, hay là đang muốn mạng của bệnh nhân?!” Nhiếp Vũ Thịnh rốt cục nhỏ giọng mà nói, “Tôi cùng hắn… Không có quan hệ gì đặc biệt… Chính là nhà bọn họ điều kiện không tốt…” “Không có quan hệ gì đặc biệt mà cậu gọi điện thoại vào phòng phẫu thuật đặc biệt?” Phương chủ nhiệm lại nhịn không được gầm hét lên, “Tôi còn tưởng rằng trời sập xuống rồi, cậu gọi điện thoại tới gọi tôi cứu mạng!” “Tôi quên mất ngài đang trong phòng giải phẫu…” “Quên?” Phương chủ nhiệm thanh âm lại cao hơn một chút, “Còn nói cậu không phải là thần trí mơ hồ! Chính cậu đứng ở trong phòng phẫu thuật cũng quên? Tôi cho cậu biết, nếu như cậu vẫn thế này, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, một ngày nào đó sẽ đem kìm cầm máu quên trong lồng ngực bệnh nhân! Đừng cho là quên mất việc mình đang làm là chuyện nhỏ, cậu đây là không có y đức!” Ngoài cửa một bác sĩ bồi dưỡng đẩy dụng cụ đến, vốn nghĩ muốn giơ tay gõ cửa, cách cửa nghe được câu nói sau cùng, lại bị hù dọa rút tay lại, nhìn nhìn cạnh cửa các bác sĩ nghiêm trang viết bệnh trình, mấy vị kia đều hướng hắn làm một động tác giết gà cắt cổ, bác sĩ bồi dưỡng kia bị hù dọa đem dụng cụ lại lặng lẽ đẩy đi. Cuối cùng đến giờ họp Phương chủ nhiệm mới phẫn nộ rời đi, trước khi đi ra cửa phòng làm việc, còn bỏ lại một câu, “Cậu tốt nhất là tỉnh táo lại cho tôi.” Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, một vị bác sĩ trung niên lớn tuổi nhất họ Đổng, bình thường vẫn hay chiếu cố người nhất. Nhiếp Vũ Thịnh tuổi còn nhỏ, lại bởi vì Phương chủ nhiệm phá lệ cưng ưu ái, lão Đổng vẫn đem Nhiếp Vũ Thịnh thành một người em mà đối đãi, cho tới bây giờ đều đã quên hắn có hai học vị, hơn nữa không phải là học sinh của Phương chủ nhiệm. Giờ phút này liền an ủi hắn, “Yêu quá sâu trách móc càng nhiều, đổi là người khác hắn mới không uổng phí khí lực như vậy đâu.” “Đúng vậy, đúng vật.” Một vị bác sĩ khác tên Tiểu Mẫn đẩy mắt kiếng mà nói,  ”Nhiếp sư huynh anh đừng nổi giận, anh cũng hiểu rõ lão Yêu. Ông ấy là Phong Thanh Dương, anh là Lệnh Hồ Xung, ông ấy đây là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!” Lão Yêu là danh hiệu của Phương chủ nhiệm, cũng chỉ có vài đệ tử dám động thủ trên đầu thái tuế như vậy, công khai cho hắn một danh hiệu. Phương chủ nhiệm là người có kỹ thuật tốt, lại là một chủ nhiệm tốt, chỉ cần thành tích công tác kỹ thuật tốt, ông ấy có thể đem học sinh cưng chiều tận trời cao. “Tiểu Mẫn, cách xưng hô này của cô không đúng, lão Yêu nếu là Phong Thanh Dương, Lệnh Hồ Xung cũng có thể là Đại sư huynh lão Đổng a! Cô xem một chút giọng điệu của lão Đổng, rất giống Lệnh Hồ Xung. Với bộ dáng này của Nhiếp Vũ Thịnh bộ rất khiến nữ nhân thích, dù thế nào cũng là Dương Quá, không phải là Lệnh Hồ Xung!” “Lệnh Hồ Xung chẳng lẽ không khiến nữ nhân thích? Như thế nào Nhậm Doanh Doanh lại sống chết vừa ý hắn thế? Lại nói Nhiếp Vũ Thịnh tại sao có thể là Dương Quá? Hắn nếu như là Dương Quá, tôi và cậu chẳng phải thành môn hạ của Toàn Chân? Tôi mới không cần cùng một loại mặt hàng với những lão đạo sĩ mũi trâu kia…” “Dương Quá tại sao là môn hạ Toàn Chân? Dương Quá hẳn là phái Cổ Mộ! Bất quá phái Cổ Mộ cũng không tốt… Tất cả đều là nữ nhân tâm lý biến thái…” Vài người mồm năm miệng mười nói đùa, bác sĩ y học lâm sàng đã khổ, bác sĩ y học lâm sàng môn hạ của Phương chủ nhiệm lại càng khổ hơn. Những người hướng dẫn khác có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, tặng lễ vật rồi tìm mối quan hệ, học trò của Phương chủ nhiệm nếu không phải đủ ưu tú, liền khỏi phải nghĩ đến chuyện tốt nghiệp. Khóa học lại căng phẫu thuật lại nhiều, cho nên các bác sĩ đau khổ giữa mua vui. Bình thường chỉ cần nghe bọn họ nói hươu nói vượn một lát, Nhiếp Vũ Thịnh cũng có thể cảm giác có thể thả lỏng, nhưng là hôm nay hắn thật sự cảm thấy uể oải. Bởi vì Phương chủ nhiệm nói đúng, gần đây hắn không biết mình suốt ngày suy nghĩ cái gì, liên tiếp phạm phải sai lầm nhỏ nhặt, tiếp tục như vậy, thật sự có thể sẽ gây thành đại họa. Nhìn thấy hắn thất thần, tiểu Mẫn đồng tình nói, “Nhiếp sư huynh, anh thật sự là bị lão Yêu mắng cho ngốc rồi…” “Tiểu Nhiếp là vì chuyện trong nhà mà phiền lòng đi.” Lão Đổng cắt đứt lời tiểu Mẫn, còn hướng hắn ném cái ánh mắt, “Cậu cũng đừng có gấp, hai khối u ngày đó cậu tìm đến phòng chủ nhiệm gặp lão Yêu, tôi cũng nghe được. Bệnh tình của bác trai kỳ thật rất lạc quan, tiếp tục trị liệu, vài năm không có vấn đề.” “Cảm ơn.” Nhiếp Vũ Thịnh rốt cục cười khổ một cái, “Cảm ơn mọi người, tôi gần đây xác thực là thần trí có chút mơ hồ .” “Ai gặp gỡ chuyện như vậy không nóng nảy mới lạ a.” Lão Đổng vỗ vỗ vai hắn, “Ca đêm tối mai, tôi với cậu đổi, cậu trực ca sáng, cậu gần đây là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” “Cảm ơn.” “Cám ơn cái gì, cuộc phẫu thuật tuần trước, tôi thiếu chút nữa cắt sai mạch máu, thật may là cậu tay mắt lanh lẹ kịp thời ngăn cản, nếu không lão Yêu biết được không phải là đem tôi chặt thành tám khối không được. Đại ân đại đức này, tôi liền mang một ca trực ban ngày đến đổi với cậu, rất có lời rồi.” Hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh còn có một cuộc phẫu thuật đã xếp lịch, buổi trưa hắn một mình tại căn tin ăn cơm, kết quả gặp Vương Vũ Linh đến mua cơm. Cô tìm nhầm căn tin, nơi này không mở cửa kinh doanh, là căn tin của bác sĩ, xếp hàng mua cơm đều muốn kiểm tra phiếu ăn cơm nội bộ của bác sĩ, Vương Vũ Linh xếp hàng nửa ngày mới biết được lầm, đang định đi, Nhiếp Vũ Thịnh đã đứng lên, thay cô mua hai phần cơm. “Một phần trứng sốt cà chua.” Hắn đối với sư phụ sau tủ kính nói, sau đó quay mặt lại hỏi Vương Vũ Linh, “Cô ăn cái gì?” “Rau cần xào thịt.” “Còn có phần rau cần xào thịt.” Vương Vũ Linh cầm lấy một hộp cơm trứng sốt cà chua mới tinh, một phần rau cần xào thịt ra căn tin ăn, cô nhìn thấy bên cạnh liền Nhiếp Vũ Thịnh có chỗ trống, vì vậy liền ngồi xuống, làm cho các y tá ở chung quanh một mảnh xì xào bàn tán. Rất nhiều người đều thích nhìn Nhiếp Vũ Thịnh ăn cơm, đúng là có rất ít y tá dám ngồi vào đối diện hắn. Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, hướng chỗ kia ngồi xuống, cho tới bây giờ đều là một bộ bộ dáng cự nhân ngàn dặm. Phảng phất cầm trong tay không phải là đũa ăn cơm, mà là liễu diệp đao, đối mặt cũng không phải là thức ăn, mà là bệnh nhân trên bàn giải phẫu, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng. Cho nên các y tá háo sắc thì háo sắc, cũng rất ít người đi tới ngồi cùng một cái bàn với hắn. Vương Vũ Linh ngược lại không có cảm thấy, cô đã cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh là người tốt, giúp mình quét thẻ mua cơm, cho nên móc một ít tiền lẻ ra đưa cho hắn, “Cảm ơn anh a, bác sĩ Nhiếp.” “Không cần khách khí.” Vương Vũ Linh thấy hắn không có nhận tiền, vì vậy liền đặt trên bàn. Các bác sĩ đều chú ý, tiền hơi bẩn a, Vương Vũ Linh nghĩ thầm, hắn đương nhiên không muốn lúc ăn cơm lấy tay ra đón. Cô vừa ăn vừa hỏi Nhiếp Vũ Thịnh, “Anh làm sao biết tôi muốn mua trứng sốt cà chua?” “Ngày hôm qua nhìn cô mua hộp cơm.” “A, đúng rồi!” Vương Vũ Linh bừng tỉnh đại ngộ. Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu ăn cơm, trong nội tâm lại âm thầm thống hận chính mình, buổi sáng bị Phương chủ nhiệm mắng như cẩu huyết giội vào đầu, hắn cũng quyết định thật tỉnh táo lại, nhưng là vừa thấy Vương Vũ Linh túng quẫn đứng ở nơi đó, hắn liền lập tức đi tới gấp rút quét thẻ. Váng đầu a, váng đầu thật rồi! Hiện tại không chỉ có thấy Đàm Tĩnh liền váng đầu, thấy người cùng cô có quan hệ, hắn cũng váng đầu, như thế nào có thể tiếp tục như vậy chứ. Vương Vũ Linh lại lấy hết dũng khí, mở miệng hỏi hắn: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là bằng hữu của mẹ Tôn Bình… bệnh nhân giường số ba mươi chín, bệnh của Tôn Bình… Rốt cuộc như thế nào…” “Tốt nhất mau chóng làm phẫu thuật.” “Vậy phí phẫu thuật rốt cuộc cần bao nhiêu tiền vậy?” “Chừng mười vạn đi.” Nhiếp Vũ Thịnh cẩn thận mà đem hành, gừng trong súp đều lựa ra rồi nói, “Hiện tại tình huống của bệnh nhân không ổn định, rất nguy hiểm, sau khi phẫu thuật sẽ phải theo dõi tại ICU, phí tổn tương đối cao.” Vương Vũ Linh nói, “Hôm nay tôi xem tin tức, nói là đứa bé ngày hôm qua đưa đến bệnh viện, có vị Nhiếp tiên sinh giúp mười vạn, còn nói phí tổn sau phẫu thuật đều phụ trách… Các y tá nói, vị Nhiếp tiên sinh này chính là cha của anh, Chủ tịch tập đoàn Đông Viễn. Tình hình nhà Tôn Bình tôi cũng biết, bọn họ tuyệt đối không có mười mấy vạn phí phẫu thuật…” Nhiếp Vũ Thịnh đặt xuống chiếc đũa, nhàn nhạt hỏi, “Cô muốn nói cái gì?” “Bác sĩ Nhiếp, Anh là người tốt như vậy, có thể hay không cùng bệnh viện nói một chút, giúp Tôn Bình cũng tìm người tốt đến quyên tiền, cứu hắn… Hoặc là, cùng Nhiếp tiên sinh nói một chút…” “Bệnh viện không phải là cơ quan từ thiện, quyên tiền cũng không phải là mỗi người đều có thể. Bệnh nhân khoa tim ở đây đều có trên hai trăm, khoa nhi còn có mười đứa trẻ bệnh tim, ngoại trừ một cơ quan từ thiện giúp đỡ cho những đứa trẻ hộ tịch nông thôn làm phẫu tim, không có bất kỳ tổ chức xã hội nào có kế hoạch quyên tặng. Thực xin lỗi, Vương tiểu thư, tôi không giúp được cô.” Vương Vũ Linh nói, “Đúng là ngày hôm qua đứa bé kia…” “Ngày hôm qua đứa bé kia có người chịu quyên tiền là vì có tin tức xã hội có sức ảnh hưởng, mà cha tôi vừa hay nhìn thấy tin tức, động lòng trắc ẩn cho nên nguyện ý quyên, như tình huống của Tôn Bình như thế, bệnh viện không có cách nào, tôi cũng không có cách nào. Tôi sẽ không vì bệnh nhân của tôi, đi yêu cầu cha tôi quyên tiền, ông ấy là ông ấy, tôi là tôi.” Ngừng lại một cái, hắn nói, “Huống chi tôi cùng người giám hộ của Tôn Bình nói qua, có một công ty CM có kế hoạch trợ cấp phẫu thuật, bất quá CM muốn dùng huyết quản nhân tạo của họ, nhưng người giám hộ của bệnh nhân đến nay không đồng ý, cho nên phương án này cũng liền gặp trở ngại.” Vương Vũ Linh không hiểu Đàm Tĩnh vì cái gì không đồng ý phương án trợ cấp phẫu thuật này, cho nên cô đi phòng bệnh đưa cơm cho Đàm Tĩnh, liền hỏi chuyện này, Đàm Tĩnh nói, “Nguy hiểm quá lớn, có năm mươi phần trăm.” Vương Vũ Linh giờ mới hiểu được, cô cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ nhìn Đàm Tĩnh dùng chiếc đũa gẩy gẩy cơm trong hộp. Vương Vũ Linh thở dài mà nói, “Bác sĩ Nhiếp kia, thật sự là người tốt. Cơm này hay là hắn thay tớ mua đây, có một người cha có tiền như vậy, hắn ngược lại một chút dáng vẻ công tử cũng không có. Bất quá vừa nhắc tới chuyện Nhiếp chủ tịch quyên tiền, mặt của hắn liền biến đổi giống như rất mất hứng. Ai, Đàm Tĩnh, Tôn Bình của chúng ta tại sao không có vận khí tốt như đứa nhỏ nhà người ta, đứa nhỏ nhà người ta gặp chuyện không may, cha bác sĩ của Nhiếp một lần quyên chính là mười vạn, còn nói toàn lực cứu trị, tất cả tiền thuốc thang hắn đều chịu hết. Chuyện như vậy, như thế nào chúng ta gặp không được đây…” Đàm Tĩnh cúi đầu, ngón tay đỡ chiếc đũa khẽ run, qua hồi lâu, cô mới nghe được giọng nói tối nghĩa của mình, cô nói, “Tớ là tự gây nghiệt, không thể sống.” “Nói cái gì thế, Đàm Tĩnh.” Vương Vũ Linh căn bản không có nghe rõ cô nói, “Giống như thanh âm của con muỗi vậy.” “Không có gì.” Đàm Tĩnh giữ vững tinh thần, “Tớ phải qua chỗ giám đốc Thịnh xem một chút, ngày mai là thứ hai, công ty nhất định sẽ có rất nhiều bưu kiện, tớ trước xem hắn có cái gì cần tớ giúp, cậu giúp tớ trông Bình Bình một chút.” “Được.” “Nếu Bình Bình tỉnh, liền gọi điện cho tớ.” “Biết rồi, biết rồi.” Đàm Tĩnh đi đến cuối hành lang, chỗ đó có một toilet công cộng, có rất ít người dùng, bởi vì hiện tại phòng bệnh điều kiện tốt, mỗi gian phòng bệnh đều có toilet độc lập, cái toilet trong hành lang này thì ngoại trừ ngẫu nhiên có bệnh nhân và nhân viên chăm sóc dùng, có rất ít người vào. Thời điểm Đàm Tĩnh đi vào không có một người, cô trốn ở trong gian rửa tay, khóc rống lên một hồi.   Phải cần bao nhiêu nước mắt, mới có thể giảm bớt đau đớn đè nén trong nội tâm kia? Phải cần bao nhiêu nước mắt, mới có thể rửa sạch những hối tiếc đối với chuyện cũ? Cô thật sự cảm giác mình đã làm sai, cô căn bản cũng không có năng lực cho đứa nhỏ một cuộc sống tốt, mang thằng bé đến trên thế giới này, làm cho hắn mới vừa sinh hạ liền chịu khổ, cho tới bây giờ còn ở trong phòng bệnh hôn mê bất tỉnh. Bệnh tật không có đánh sụp cô, thời điểm khó khăn nhất cô cũng cắn răng chịu đựng qua, nhưng là bây giờ vận mệnh sắp đánh sụp cô. Cô rốt cuộc không chịu nổi. Thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh vào toilet, liền mơ hồ nghe được cách vách có người khóc, là thanh âm phụ nữ, khóc đến mức đè nén cũng rất thống khổ. Ở trong bệnh viện cũng thường có người khóc, nhất là nửa đêm, khi hắn buông lỏng thân thể mệt mỏi từ trong phòng phẫu thuật cấp cứu đi ra, nghe được người nhà bệnh nhân khóc sụt sùi, thường làm cho hắn từ trong hoảng hốt có một loại ảo giác, phảng phất người phụ nữ đang khóc kia là Đàm Tĩnh của hắn. Bởi vì Đàm Tĩnh khóc lên chính là dạng thanh âm đè nén, cô ngay cả lớn tiếng khóc cũng sẽ không, chỉ biết nhỏ giọng khóc sụt sùi. Qua thật lâu hắn mới cưỡng bách chính mình từ bỏ loại phán đoán sai lầm này, bởi vì mỗi lần đi ngang qua người nhà bệnh nhân khóc thút thít hắn cũng sẽ cưỡng bách chính mình liếc mắt nhìn, thấy rõ ràng không phải là Đàm Tĩnh. Một chiêu này thật ngoan cũng thật có tác dụng, làm cho hắn có thể lập tức tỉnh táo lại, gặp bất luận kẻ nào khóc, hắn cũng sẽ cường bách phải đi nhìn một cái. Nhiếp Vũ Thịnh cảm giác mình lại váng đầu, con trai Đàm Tĩnh là bệnh nhân của hắn ,tâm của hắn cũng sẽ ngụ ở ngoài phòng bệnh đó, cho nên hắn cả ngày cũng không biết suy nghĩ cái gì. Hắn bước ra khỏi toilet, trở lại phòng trực ban, tìm được y tá trưởng, kéo cô qua một bên rồi nói, “Cô tìm người đi toilet, có một phụ nữ ở bên trong khóc, tôi sợ gặp chuyện không may.” Y tá trưởng cũng sợ gặp chuyện không may, trước kia có xảy ra chuyện bệnh nhân ở trong phòng bệnh nhảy lầu, huyên náo toàn bộ bệnh viện gà bay chó sủa, không phải là gây ra sự cố chữa bệnh nhưng cũng không yên trong vài tháng, cho nên bệnh viện phải phòng chuyện như vậy tối nghiêm nhất, phòng hành chính đã đem tất cả các cửa sổ của các phòng bệnh trong bệnh viện đều củng cố lại chỉ để một khe nhỏ mở ra, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh cũng đều có lưới sắt bảo vệ, đối với bên ngoài nói là chống trộm, kỳ thật cao như vậy ăn trộm cũng bò không được, là phòng có người nhảy lầu. Cho nên y tá trưởng nghe Nhiếp Vũ Thịnh vừa nói như vậy, tự mình đi toilet. Qua thật lâu mới vừa về, ngồi ở bàn đối diện Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ là lắc đầu thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh hỏi, “Như thế nào?” “Bệnh nhân của cậu, mẹ của đứa bé giường số ba mươi chín, một mình trốn toilet khóc. Thấy tôi đi vào, vội vàng lau nước mắt, giả bộ giống như không có việc gì. Nhìn thật sự là đáng thương, tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn trong lòng, khuyên nửa ngày mới vừa về.” Mẹ của bệnh nhân giường số ba mươi chín… Nhiếp Vũ Thịnh qua hai giây mới phản ứng lại, y tá trưởng đang nói tới ai, không khỏi ngây ngẩn cả người. Rất nhiều lần khi người khác khóc thút thít, hắn luôn lo lắng là Đàm Tĩnh. Nhưng là khi thật sự là Đàm Tĩnh cách một bức tường khóc thút thít, hắn nhưng không thể nghe được. Thời gian rốt cuộc trộm đi cái gì… Làm cho khoảng cách giữa bọn họ trở nên xa xôi như thế, xa lạ như thế… qua thật lâu, hắn mới nói, “Vậy bây giờ cô ấy đâu?” “Nói là muốn đi thăm một người đồng nghiệp đang nằm ở bệnh viện chúng ta, đi rồi, tôi nhìn cô ấy đi vào thang máy.” Y tá trưởng nói, “Hẳn là không có chuyện gì.” Nhiếp Vũ Thịnh biết rõ cô hẳn là đi xem Thịnh Phương Đình, cảm xúc lại trở nên phức tạp, hắn đi đến trước cửa sổ, phòng bệnh khoa tim tại lầu ba mươi, nơi này quá cao, từ trên cao nhìn xuống, người đi dưới đường đều là một chấm đen nhỏ, làm sao còn nhận ra được người nào là Đàm Tĩnh? Hắn khổ sở nghĩ, có lẽ chính mình vĩnh viễn cũng chỉ có thể như vậy, đứng ở một khoảng cách xa, không cách nào đến gần, cũng không thể đến gần, hướng về một phương hướng, mong đợi sự xuất hiện của cô, thời điểm khi cô chân chính xuất hiện, hắn lại không nhận ra là cô, bởi vì khoảng cách giữa hắn và cô đã thực sự quá xa. Thời điểm Thịnh Phương Đình đang trả lời bưu kiện, nghe được tiếng bước chân quan thuộc vang lên trên hành lang. Hắn đã có thể đem tiếng bước chân của Đàm Tĩnh cùng nhóm bác sĩ y tá phân biệt ra, bởi vì cô bước chân rất nhẹ. Bênh nhân ở cùng phòng bệnh với hắn đã xuất viện, hiện tại hắn một mình ở nơi này, khi xử lý công sự, hắn liền đuổi trợ lý Tiểu Phùng xuống vườn hoa dưới lầu nghỉ ngơi, vì thế trong phòng bệnh càng yên lặng. Hắn chọn click gửi đi bưu kiện, sau đó gập laptop lại, Đàm Tĩnh quả nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, tinh thần của cô không tốt lắm, phía dưới mắt còn có một quầng đen, nhưng là cô lại cố gắng cười, “Giám đốc Thịnh, hôm nay cảm thấy như thế nào?” “Rất tốt, bác sĩ nói tôi cuối tuần có thể xuất viện.” Thịnh Phương Đình hỏi, “Bình Bình thế nào? Cô chiếu cố thằng bé thật tốt, cũng không cần phải tới đây, nơi này có tiểu Phùng, hắn làm việc rất tỉ mỉ.” Nhắc tới Tôn Bình, nụ cười trên mặt Đàm Tĩnh lại biến mất, cô nhăn chặt lại mi mắt,”Bình Bình còn không có tỉnh, bác sĩ nói hắn quá yếu, cho nên còn đang hôn mê.” Cô nói, “Kỳ thật tôi nghĩ đến hỏi ý kiến anh một chút, con mắt và kiến thức của anh đều xa hơn tôi, tôi cũng không có bằng hữu thân thích gì có thể thương lượng, cho nên muốn đến hỏi anh một câu.” “Cứ việc nói, nếu có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.” Đàm Tĩnh chần chờ một chút, hỏi: “Anh đã từng gặp qua chuyện tình đặc biệt khó xử chưa?” “Đương nhiên là có, cuộc sống không phải vĩnh viễn đều là màu hồng, cho nên ai cũng đều sẽ gặp phải khó khăn.” “Vậy anh có hay không từng hận một người? Đặc biệt đặc biệt hận… Bởi vậy làm một chuyện, vốn là không nên làm.” “Tôi là một người bình thường, có đôi khi cũng sẽ có hận, cũng đã làm chuyện không nên làm.” Thịnh Phương Đình nói, “Kỳ thật mỗi người cũng sẽ phạm phải sai lầm, mỗi người cũng có thể làm chuyện vốn không nên làm, chúng ta là người phàm cũng không phải thánh nhân, làm sai cũng không có gì.” Đàm Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu xuống, “Nhưng là hậu quả rất nghiêm trọng.” “Bất cứ chuyện gì nghiêm trọng cũng không giống tưởng tượng của chúng ta.” Thịnh Phương Đình nói, “Tôi vừa rồi đến Thượng Hải công tác, trong lúc công tác phạm phải một sai lầm đặc biệt nghiêm trọng,làm cho cả khu thương mại Á Thái đã làm một bảng đơn giá sai. Tôi nghĩ thầm xong đời rồi, tôi nhất định sẽ bị công ty khai trừ, nhưng trên thực tế tôi lập tức hướng cấp trên của tôi báo cáo sai lầm của mình, liên tục hướng lên các cấp trên có thẩm quyền cao hơn, thậm chí kinh động cả phó tổng tài khu Á Thái. Cuối cùng công ty quyết định cho tôi một cơ hội, trong vòng nửa tháng tôi phải bay tới mười sáu quốc gia, đi tới tất cả các nơi mà đơn hàng đó có ảnh hưởng để khắc phục lấy nó và ký hợp đồng mới. Sau khi trở lại Thượng Hải, tôi còn bị cắt ba tháng tiền lương, nhưng là về sau tôi lấy được bảng đơn giá vô cùng tốt, công ty quyết định để tôi lưu lại. Sau đó không lâu tôi thăng chức, bởi vì tôi gặp qua tất cả những mối khách hàng củacoongtyw, hơn nữa về sau quan hệ hợp tác luôn luôn tốt. Cho nên trời không tuyệt đường của người ta, cô không cần phải đem sai lầm nghĩ quá nghiêm trọng, có lẽ Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải là phúc.” Đàm Tĩnh kinh ngạc đến xuất thần, kỳ thật Thịnh Phương Đình cũng không nghĩ tới chính mình sẽ đem chuyện này nói cho cô nghe, có lẽ hôm nay Đàm Tĩnh quá bất lực, bất lực làm cho hắn cảm thấy, mình nhất định phải nói chút gì đó để khích lệ cô, có lẽ cô là thật bị bệnh tình của con cô làm cho suy sụp. Đàm Tĩnh rốt cục ngẩng đầu lên rồi hỏi,”Nếu như có hai sự lựa chọn, một cái lựa chọn sẽ thương tổn đến rất nhiều người, mà một cái lựa chọn khác, cũng sẽ thương tổn đến rất nhiều người…” Hắn nói,“Trung Quốc có một câu nói – Khiếu lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh ( Sự lựa chọn nằm ở cán cân bên có thiệt hại nặng hay nhẹ ). Vì thế lựa chọn cách nào tạo nên tổn thương ít nhất thì hãy lựa chọn cách đó.” Hắn tận lực cường điệu nhiệm vụ và trách nhiệm, Đàm Tĩnh lại giật mình trong chốc lát, cuối cùng rốt cục quyết định và nói, “Giám đốc Thịnh, cảm ơn anh, tôi biết rõ nên làm gì bây giờ.” Thịnh Phương Đình suy nghĩ một chút, còn nói, “Trước khi đưa ra quyết định trọng đại, phải thật cẩn trọng, phải cân nhắc tất cả các vấn đề có thể phát sinh. Mà sau khi đưa ra quyết định, dù là kết quả không như mong muốn, cũng không cần hối hận, bởi vì bản thân đã tận lực.” “Cảm ơn anh, giám đốc Thịnh.” “Không khách khí.” “Còn có… Hôm nay đã là thứ hai, tôi nghĩ xin nghỉ một tuần…” Thịnh Phương Đình biết rõ cô muốn ở lại bệnh viện chiếu cố Tôn Bình, vì vậy nói, “Không sao, cuối tuần tôi còn ở bệnh viện, công ty nhất định sẽ an bài ngươi tiếp tục ở bệnh viện chiếu cố tôi, không cần xin nghỉ, nếu như công ty gọi điện thoại đến, tôi sẽ phối hợp.” Đàm Tĩnh thập phần cảm kích, “Cảm ơn anh.” Đàm Tĩnh đi rồi, Thịnh Phương Đình một lần nữa mở laptop, người phụ nữ này rốt cuộc muốn hỏi cái gì đây? Hắn biết rõ cô đã đưa ra một quyết định trọng đại, nhưng là quyết định này rốt cuộc là gì đây? Thịnh Phương Đình nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ đến xuất thần, hắn đối với Đàm Tĩnh tất cả cũng bắt đầu hiếu kỳ, đặc biệt là sau khi hắn phát hiện cô cùng Nhiếp Vũ Thịnh có quan hệ. Kỳ thật thoạt nhìn cô rất nhu nhược, nhưng là nội tâm cũng rất cố chấp, cũng rất kiên cường. Có lẽ cuộc sống đã mang đến cho cô nhiều đau khổ, nhưng cô tựa hồ chưa từng bị quật ngã. Chỉ là hai ngày nay nhìn cô hết sức tiều tụy, tựa hồ trọng kích của số phận đã làm cho cô suy sụp muốn gục ngã. Thịnh Phương Đình thở dài, có lẽ đây chính là một phụ nữ có đứa nhỏ… một người phụ nữ có đứa nhỏ cho tới bây giờ là không thể đánh ngã, trừ phi con của cô xảy ra chuyện.   Hết chương 13