Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 57 : Nhật ký riêng tư của Trình Mặc (1)

Ngày 26 tháng 8 năm 1995, thứ bảy trời quang đãng Hôm nay ở bộ đội gặp được một em gái nhỏ mồm miệng lanh lợi, cô ấy không chỉ giúp tôi giải vây, mà còn cùng chơi đùa cát với tôi. Cô ấy là người bạn thứ nhất ngoài chị không cười miệng tôi, vẽ tranh còn đặc biệt đẹp, thật thích cô ấy. Cô ấy nói tên cô ấy là có xuất xứ, gọi Nguyên Nguyên? Viễn Viễn? Viên Viên? Dù sao thì là phát âm Yuan rồi. Lần sau gặp được cô ấy, tôi muốn nói cho cô ấy biết, tên của tôi cũng có xuất xứ —— im lặng là vàng! Cô ấy còn nói cô ấy lớn lên phải làm biên tập viên, tôi cảm thấy được nhất định cô ấy sẽ trở thành biên tập viên nói năng lưu loát nhất. Đến khi nào thì tôi cũng có thể nói năng lưu loát như cô ấy đây? Người chậm cần bắt đầu sớm! Bắt đầu từ ngày mai, tôi muốn kéo dài thời gian luyện tập làm thẳng phát âm, tranh thủ lần gặp mặt sau cho cô ấy một kinh hỉ. Hẳn là, còn có thể gặp cô ấy chứ? Mẹ đang kêu tôi đi ngủ, hôm nay liền viết tới đây thôi. Ngày 31 tháng 12 năm 1995, chủ nhật tuyết rơi Ngày mai sẽ là Nguyên Đán rồi, một năm mới sắp đến, mà tôi phát âm vẫn không tốt lắm. Có hơi chút như đưa đám. Ngày tuyết rơi luyện tập thật lạnh, nhưng tôi không thể để cho người khác cười tôi, đúng không? Giáo viên nói tôi đã có tiến bộ rõ ràng, nhưng tôi biết so sánh vớicô ấy mà nói, tôi còn kém rất nhiều. Cho nên, tôi còn phải tiếp tục cố gắng nữa. Cố gắng lên, Trình Mặc! Mày có thể làm được! Ngày 29 tháng 7 năm 1998, thứ tư trời quang đãng DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Năm nay thật là một năm kỷ niệm đáng giá, giọng nói của tôi cũng hoàn toàn hết cà lăm rồi. Giáo viên nói, hiện tại tiếng phổ thông của tôi đã tương đối tiêu chuẩn, hầu như đều đạt tới trình độ một ất. Thật ra thì từ trung học cơ sở đã bắt đầu không ai cảm thấy phát âm của tôi có vấn đề. Tính toán ra, còn phải cám ơn cô ấy. Sức mạnh từ tấm gương, sức mạnh từ khích lệ. Chỉ là tôi phải trực tiếp nói với cô ấy thế nào đây, tôi phát hiện, tôi giống như không tìm được cô ấy. Ngày 18 tháng 8 năm 1998, thứ ba trời quang đãng Nhìn rõ ràng ngày 18/08 là ngày rất tốt, chẳng qua tôi lại không vui mừng nổi. Từ ngày mai trở đi, tôi phải rời khỏi Bắc Kinh đi Quảng Châu rồi, hơn nữa không biết đi bao lâu. Bắc Kinh và Quảng Châu, cách nhau khoảng 1884 cây số! Vốn đã không tìm được cô ấy, bây giờ lại còn phải cách xa nhau như vậy? Được rồi, trên đời không có việc khó, chỉ sợ người có lòng! Ngày 3 tháng 2 năm 2000, thứ năm (đêm ngày tết ông Táo) tuyết ngừng rơi Hàng năm, đêm ngày ông Táo âm lịch cũng sẽ đi một chuyến đến bộ đội không quân, chỉ là hàng năm đều phí công không tìm được. Năm nay lại cũng không có ngoại lệ. Tính toán ra, tôi đây cũng coi như tìm người một trăm năm! Nếu đây là chuyện xưa về tình yêu, nhất định là một kịch bản gốc xinh đẹp. Sao lại nghĩ đến tình yêu? Chẳng lẽ tôi ở trong quá trình tìm kiếm lâu dài đã thích cô ấy? Không đúng, tôi lật nhật ký ra, ngay từ khi bắt đầu tôi đã thoải mái thừa nhận mình thích cô ấy. Có lẽ bởi vì”Không tìm được cô ấy”, cho nên”Tìm cô ấy” đã là một phần cuộc sống của tôi, “Tìm được cô ấy” cũng nhanh trở thành chấp niệm của cuộc đời tôi. Mau hiện ra đi, cô gái! Ngày 9 tháng 7 năm 2003, thứ tư trời quang đãng Biết mình thi tốt nghiệp trung học đạt thủ khoa, cũng không vui vẻ bằng khi biết mình trúng tuyển học viện ngoại giao. Dù sao người trước chỉ là một phân số, mà phía sau đó, có thể để cho tôi kết thúc 5 năm cùng với 1884 cây số, lại một lần nữa trở lại Bắc Kinh. Hẳn là cô ấy đang học trung học cơ sở nhỉ? Trở về Bắc Kinh, tôi có nhiều thời gian hơn tìm cô ấy. Cô ấy đã lớn thành thiếu nữ, nói không chừng cũng đã quên tôi rồi.