Trước năm mới, công ty cho nghỉ mấy ngày, bởi vì trước khi được nghỉ cả công ty đều bận đến mức chân không chạm đất, thế cho nên được nghỉ cái là Thư Hạ phải nằm nhà nghỉ ngơi hồi thần ngay, mãi đến tận tối ba mươi mới nhớ ra phải đi siêu thị mua đồ tết. Vừa mặc quần áo xong xuôi thì Thư Diệu Chi gọi tới. Thư Hạ ngửa đầu, Thích Phỉ Nhiên quàng khăn cho cậu, Thư Hạ nói với cha mình “Con đi siêu thị, mua chút đồ ăn tết.” “Giờ mới đi? Lười chết đi được!” Thư Hạ không cam tâm tình nguyện trả lời, sắp năm mới rồi, không khí vui vẻ nên không muốn tính toán với ông cụ. “Tối về ăn cơm tất niên không?” Thư Hạ giúp Thích Phỉ Nhiên khóa cửa, sau đó thơm anh một cái, lấy lòng cười. Thích Phỉ Nhiên xụ mặt đeo găng tay và khẩu trang cho cậu. Không nhịn được mà nói với cha mình “Không phải con nói với cha rồi sao, mai con về, hôm nay đến nhà Thích Phỉ Nhiên rồi.” Thư Diệu Chi vui vẻ, tình hình nhà Thích Phỉ Nhiên ông cũng biết một ít “Ồ, gan lớn nha, không sợ cha Thích Phỉ Nhiên cầm chổi quét ra khỏi nhà sao?” Thư Hạ lầu bầu hai tiếng “Cha nhà người ta đâu có không nói lí lẽ như cha, rất khách khí với con đó.” Thích Phỉ Nhiên nghe xong lời này ho hai tiếng, Thư Hạ cọ cọ anh lấy lòng, trong miệng vẫn khiêu khích Thư Diệu Chi “Không thèm nói chuyện với cha nữa đâu, sáng mai chúng con mới về, cha làm chút gì ngon ngon nhé. Đúng rồi, Thích Phỉ Nhiên gần đây đau họng, cha đừng cho cay nhé, nấu nhạt thôi.” Thư Diệu Chi ứng tiếng, sau đó dặn dò Thư Hạ mấy câu thì cúp máy. Thư Hạ khoác tay Thích Phỉ Nhiên “Ay da, đừng có không vui mà, ăn tết phải quây quần mới vui chứ!” Thích Phỉ Nhiên không nói gì, chỉ liếc xéo Thư Hạ, Thư Hạ ôm tay anh làm nũng, Niên Niên đi tới thấy thế cũng quay người đi vào, đến mèo cũng không nhìn nổi. “Dì kêu em mà, bà tốt với anh như vậy, em không thể từ chối được, ăn bữa cơm thôi, ăn xong thì đi, một phút cũng không ở lại! Thích đại thần à, Thích đẹp trai à, em hát cho anh nghe một bài, em nhảy cho anh xem một điệu, anh đừng giận nữa có được không?” Nói hát liền hát, Thư Hạ mở một bài hát thiếu nhi lên nghêu ngao, công lực tẩy não thật mạnh mẽ, đến lúc bước xuống siêu thị rồi, Thích Phỉ Nhiên hãy còn thấy đầu ông ông kêu. Tuy không giận, nhưng Thích Phỉ Nhiên vẫn buồn bực, sao mình lại dễ dỗ như vậy chứ, một đoạn bài hát thiếu nhi lạc nhạc đã dỗ được rồi? Buổi tối về nhà họ Thích, trên đường đi, Thích Phỉ Nhiên rất bình tĩnh, Thư Hạ là người khuyến khích đi lúc này lại lo lắng, vội vã nói “Làm sao bây giờ, hai người sẽ không đánh nhau chứ?” Không đợi Thích Phỉ Nhiên trả lời, Thư Hạ đã tự an ủi “Nhất định là không đâu, dì nói dì khuyên chú rồi, nhất định là không đâu.” Thích Phỉ Nhiên thở dài, Thư Hạ lại kêu lên “Ây da, anh đừng có thở dài chứ, anh thở dài là mí mắt em lại giật, không may đâu!” Ầm ĩ một đường, cuối cùng cũng đến nơi, Thư Hạ nhìn chằm chằm căn biệt thự hai tầng, mè nheo một lúc mới xuống xe. Thích Phỉ Nhiên cầm quà của hai người, Thư Hạ đến đoạt lại “Sao mà dám phiền thiếu gia nhà anh chứ? Để tiểu nhân, để tiểu nhân làm cho.” Thích Phỉ Nhiên cười “Lại diễn.” Cố Hồng Vân đợi bọn họ trước cửa, có vẻ đã đợi từ lâu, bàn tay bà nắm lấy tay Thư Hạ thật lạnh, Thư Hạ dẻo miệng, vừa nói đã nói những câu may mắn, trêu Cố Hồng Vân cười thật nhiều. Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu nhảy nhót cũng thấy vui, cảm giác vô cùng hài lòng. Bước vào nhà thấy Thích Nhược Cốc ngồi xem ti vi ngoài phòng khách, đang la hét đói bụng muốn ăn cơm, thì trên lầu truyền xuống một thanh âm trầm thấp. “Ăn muộn một chút thì chết đói sao.” Thư Hạ theo hướng âm thanh nhìn lên, một người đàn ông chậm rãi đi xuống, nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, tinh thần rất tốt, có chút giống Thích Phỉ Nhiên, nhưng lại càng có thêm chút sắc bén. Thư Hạ liếc mắt nhìn Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên không nói, cậu đành cắn răng gọi một tiếng “Con chào chú.” Thích Thành Nghĩa hơi ngạc nhìn Thư Hạ, sau đó cứng nhắc gật đầu. Thư Hạ lén thở phào, cầm lấy tay Thích Phỉ Nhiên kéo đến bàn ăn. Năm người cùng nhau ngồi xuống, bầu không khí khá xấu hổ, Thư Hạ dù sao cũng là khách, không tiện quá hoạt bát, Thích Nhược Cốc là người không có đầu óc, không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ lo ăn, một bữa mà ăn từ đầu đến cuối. Cứ thế không ai nói câu nào, thật vất vả mới ăn xong. Thích Phỉ Nhiên lôi kéo Thư Hạ muốn đi, thì phát hiện bên ngoài tuyết rơi rất dày. Cố Hồng Vân giữ hai người ở lại, đến phòng bếp nấu xôi thập cẩm cho hai người, để sáng hôm sau Thư Hạ mang về ăn. Thích Thành Nghĩa ăn xong liền lên lầu. Ông vừa đi, bầu không khí lập tức thay đổi. Thích Nhược Cốc sáp đến cạnh Thư Hạ, vừa xem chương trình đón xuân vừa nói chuyện không ngừng, mở miệng là một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, ngấy không chịu được. Thích Phỉ Nhiên đạp cậu nhóc mấy cái ý bảo nhích sang bên cạnh, Thích Nhược Cốc chỉ ai ui chứ nhất định không nhích, Thư Hạ nháy mắt với Thích Phỉ Nhiên, kiêu ngạo ý nói, hãy nhìn xem, em chính là được mọi người yêu mến như thế đấy. Khó khăn lắm mới thoát khỏi Thích Nhược Cốc, Thư Hạ cầm cốc sữa nóng đứng trước cửa sổ ngắm tuyết cùng Thích Phỉ Nhiên. Thích Phỉ Nhiên hỏi cậu một năm qua thu hoạch được điều gì, Thư Hạ nói luyên thuyên, lúc thì thu được hai cân rưỡi thịt, lúc thì thu được một đám bạn xấu, đến cuối cùng mới dán vào tai Thích Phỉ Nhiên nói nhỏ. “Thu hoạch lớn nhất chính là thu được một anh người yêu cực kì tốt.” Anh người yêu cực kì tốt đỏ bừng cả tai. Cố Hồng Vân trộm kéo Thư Hạ qua, Thư Hạ cười hi hi nói “Dì à, cơm tối nay ăn ngon lắm.” Cố Hồng Vân nhét cho cậu một bao lì xì “Thích là tốt. Tuyết lớn quá, vốn định giữ các con lại nhưng sợ Thích Phỉ Nhiên không chịu.” Thư Hạ gật đầu, không cần nghĩ cũng biết Thích Phỉ Nhiên sẽ nói như thế nào. Cố Hồng Vân vỗ vai Thư Hạ “Có thể bắt Thích Phỉ Nhiên về nhà ăn bữa cơm dì đã thấy đủ lắm rồi, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên cả nhà được cùng nhau ăn chung một bữa, cảm ơn con, Tiểu Hạ.” Thư Hạ ngại ngùng gãi đầu, sau đó thật tâm nói “Dì, chúng con mới là người nên cảm ơn dì.” Cố Hồng Vân cười không nói. Tuyết rơi nhỏ dần, hai người lái xe về, Cố Hồng Vân lôi Thích Nhược Cốc đi tiễn hai người, dặn dò đi đường cẩn thận. Thư Hạ thò đầu ra khỏi cửa xe vẫy tay với họ, lúc nhìn thoáng qua ban công, còn có một vị lão nhân đang đứng đó. Cậu kéo Thích Phỉ Nhiên, chỉ chỉ, Thích Phỉ Nhiên không nói gì, chỉ chúc Cố Hồng Vân năm mới vui vẻ, sau đó liền rời đi. Thích Phỉ Nhiên lái xe rất chậm, mắt thấy sắp qua mười hai giờ, Thư Hạ lấy điện thoại ra xem chương trình giao thừa, cùng người dẫn chương trình đếm ngược, tiếng đồng hồ vang lên đúng lúc đèn đỏ, xe dừng lại, Thư Hạ liền nhào lên người Thích Phỉ Nhiên, hôn một cái thật mạnh, sau đó cười híp mắt chúc “Năm mới vui vẻ, công thành danh toại, vạn sự như ý!” Thích Phỉ Nhiên cũng cười đáp lại “Năm mới vui vẻ.” Về đến nhà, Thư Hạ hưng phấn đến không ngủ nổi, cậu sờ túi áo thì đột nhiên thấy cái bao lì xì kia, lúc mở ra thì thấy có hai bao, một bao viết mẹ, một bao viết cha. Thích Phỉ Nhiên đang đánh răng trong nhà vệ sinh, Thư Hạ nghĩ nghĩ, lấy bao lì xì nhét xuống gối đầu Thích Phỉ Nhiên, sau đó đi đến nhà vệ sinh, từ phía sau ôm lấy anh. “Sao vậy?” Thư Hạ lắc đầu “Không sao, tự nhiên muốn ôm anh một cái thôi.” “Ngủ sớm đi, mai còn về nhà.” Thư Hạ cọ cọ lưng anh “Ừ, về nhà.” Tết âm lịch năm ấy, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, đêm có tuyết rơi, sáng thức dậy vừa kéo rèm đã thấy bên ngoài là một mảng trắng sáng lóa mắt. Thư Hạ và Thích Phỉ Nhiên cùng nhau về nhà họ Thư, trong khu chung cư vừa đốt pháo, mặt đất hãy còn những mảnh vụn giấy hồng, nhìn qua rất có hương vị của năm mới. Thư Diệu Chi và mẹ Thư Hạ đã nấu xong cơm từ sớm, chờ hai người đến, Thư Hạ ngồi trong phòng khách xem ti vi với mẹ, Thư Diệu Chi và Thích Phỉ Nhiên thì ra ngoài ban công hút thuốc. “Công ty của chú cũng chuẩn bị ổn nhiều rồi, có lẽ năm sau sẽ khai trương.” Thư Diệu Chi nói “Thư Hạ thế nào? Chú nghe nói nó muốn mở phòng làm việc riêng?” “Đây là ý của con, nhưng Thư Hạ cảm thấy mình còn chưa có đủ kinh nghiệm nên vẫn đang do dự.” “Vậy nó định làm gì?” Thích Phỉ Nhiên nói “Cậu ấy muốn đến phòng làm việc của Lạc Thụy làm một thời gian trước, sau đó mới mở phòng làm việc riêng, con thấy thế cũng ổn.” Thư Diệu Chi vui vẻ ra mặt “Lớn được chút rồi. À, phải rồi, tiền chú nợ con…” “Chú, người một nhà, chuyện này không cần tính toán đâu.” “Vẫn phải tính chứ.” Thư Diệu Chi lắc đầu, cười nói “Thôi, vào ăn cơm, mẹ nấu cơm đấy, mùi vị cũng không tệ đâu.” Còn chưa hút thuốc xong, nên Thích Phỉ Nhiên đứng lại ngoài ban công một lúc. Trong túi áo anh là bao lì xì được đặt dưới gối đầu. Tiếng Thư Hạ ồn ào chạy theo Thư Diệu Chi đòi tiền lì xì vọng ra đến tận chỗ anh. Thư Diệu Chi mắng cậu vài câu, Thư Hạ nhao nhao lên, đòi Thích Phỉ Nhiên và mẹ đến làm chỗ dựa cho mình. Cái bộ dạng nghịch ngợm này đúng thật là đáng yêu. Thích Phỉ Nhiên quay người sang chỗ khác, cả thành phố chìm đắm trong không khí vui mừng của năm mới, ánh nắng tươi sáng chiếu lên sự hòa thuận vui vẻ. Thời tiết thật đẹp!