Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em
Chương 29
Buổi sáng công ty rất bận rộn, Thích Phỉ Nhiên đi ra ngoài, Thư Hạ vẫn một lòng chuyên tâm làm việc, đến tận mười rưỡi mới có thời gian rảnh. Cậu lôi điện thoại ra nghịch, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Thụy, nên Thư Hạ gọi lại “Tối qua mới gặp, hôm nay đã nhớ tôi rồi sao~”
“Nhớ cái đầu cậu, không biết xấu hổ! Định tìm Thích Phỉ Nhiên bàn chuyện làm ăn mà không thấy anh ta nghe điện thoại của tôi, anh ta có ở cạnh cậu không? Bảo anh ta nghe hộ với!”
“Không, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, anh ấy dùng hai máy, có thể mang có một cái, đợi chút tôi gửi số cho cậu.”
“Thời điểm mấu chốt cũng giúp được việc phết nhỉ.” Lạc Thụy khen một câu, Thư Hạ đắc ý “Đương nhiên!”
“À, cậu biết chưa, đêm qua Tần Tiêu xảy ra tai nạn giao thông đấy.”
“Tai nạn giao thông?” Thư Hạ sợ hãi, rất nhanh đã nhớ tới cuộc gọi tối qua “Lúc nào?”
“Cụ thể thì tôi không biết, sáng nay cậu ta không đi làm tôi đi hỏi ông chủ thì thấy bảo khoảng hai ba giờ sáng, nghiêm trọng lắm, tôi định tan làm đi thăm.”
Ở quầy tiếp tân, Lưu Như Ý đang ăn vụng một cái bánh kem hạt dẻ, thấy Thư Hạ hấp tấp chạy ra thì gọi với theo “Đi đâu vậy?”
Thư Hạ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn “Anh đến bệnh viện thành phố, nếu Thích Phỉ Nhiên quay lại công ty, em nói với anh ấy một tiếng, anh sẽ về ngay.”
Nói xong liền nhanh chóng chạy đi. Chưa bao lâu sau, Thích Phỉ Nhiên quay lại, Lưu Như Ý nói cho anh biết “Thư Hạ vừa ra ngoài, anh ấy nói đến bệnh viện thành phố, sẽ về ngay.”
Thích Phỉ Nhiên nhíu mày “Bệnh viện thành phố?”
“Hình như có chỗ nào khó chịu ấy.” Vừa thấy Thích Phỉ Nhiên đổi sắc mặt, Như Ý cho là anh đang khiển trách Thư Hạ tội đi làm không tập trung, lập tức nghĩ cách giải thích thay “Vừa nãy thấy mặt anh ấy trắng bệch.”
Thích Phỉ Nhiên quay người đi ngay, gọi điện cho Thư Hạ mấy lần mà không ai nghe máy.
Thư Hạ chạy đến bệnh viện, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng trong lòng tràn ngập chuyện Tần Tiêu xảy ra tai nạn, nên không nghĩ được nhiều. Hỏi thăm phòng bệnh của Tần Tiêu xong thì lảo đảo đi tìm, sau vô số lần đẩy cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được phòng anh.
Tần Tiêu không nghĩ cậu sẽ tới, tay còn đang gãi đầu, có vẻ rất đau, lại nhìn thấy Thư Hạ thì ngạc nhiên “Thư Hạ, sao em lại đến đây?”
“Em nghe nói anh bị tai nạn rất nghiêm trọng.” Thư Hạ đặt giỏ trái cây mình mua lên tủ đầu giường, sau đó mím môi, nhìn kĩ trên dưới Tần Tiêu. Đùi anh bó thạch cao, đầu quấn băng trắng, trên mặt cũng có vài vết thương, hoàn toàn là một bộ dạng của người bị hại trong cuộc tai nạn kia.
“Không nghiêm trọng lắm, anh bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”
Quấn như một cái xác ướp mà còn kêu không sao?
“Xin lỗi.”
“Em xin lỗi gì chứ? Cũng đâu phải em đâm phải anh đâu.”
“Không phải tại anh gọi điện cho em sao.”
Thư Hạ xoắn xoắn ngón tay, giống như mỗi lần phạm lỗi trước đây, cúi đầu, không dám nhìn Tần Tiêu, giọng nói khờ khạo thành thật, khiến cho anh không đành lòng trách cứ, huống chi, chuyện này còn chẳng liên quan đến cậu.
“Cứ tưởng là chết rồi, nên muốn gọi điện cho em, nói mấy lời anh chưa kịp nói.”
Tim đập bịch bịch, Thư Hạ cắn môi, hôm qua cậu mơ ngủ, Tần Tiêu lại thều thào, cậu cũng không nghe rõ anh nói gì. Cậu chỉ cảm thấy phiền, cho nên thái độ cực kì không tốt. Giờ nghĩ lại, nếu như mình sắp chết, gọi điện cho người khác mà bị đối phương tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn đau lòng lắm.
Nghĩ tới đây, Thư Hạ lại nói một câu xin lỗi.
Tần Tiêu cười cười “Không sao, em đến đây ngồi đi.”
Thư Hạ đi đến cạnh giường anh, kê ghế ngồi xuống “Anh ăn táo không, em gọt cho anh.”
“Anh muốn ăn quýt, em lấy cho anh đi.”
Thư Hạ đưa cho anh “Lục Nghiêu đâu, sao cậu ấy không tới?”
“Cậu ấy đi công tác rồi, không biết chuyện tai nạn, anh không nói cho cậu ấy biết.”
“Vậy anh đừng nói với cậu ấy không cậu ấy lại lo.”
Tần Tiêu nhìn cậu, cười vô cùng dịu dàng “Cảm giác như em thay đổi rồi, nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì.”
Thư Hạ không đáp.
“Anh cũng coi như từ cõi chết trở về rồi.” Tần Tiêu cười, thở dài một hơi “Hôm qua nghĩ mấy chuyện, cảm thấy anh vẫn nợ em một câu xin lỗi.”
“Em nhất định rất hận anh.”
Hận, không chắc, nhưng trách thì đã từng. Lúc mới về nước, mỗi ngày đều suy sụp, nhưng giờ nhớ lại, cũng không quá khó khăn.
“Thư Hạ, mẹ anh mất rồi.”
Thư Hạ ngẩng đầu lên, Tần Tiêu nói tiếp “Em đi không lâu thì bà liền mất, mẹ anh sức khỏe vốn dĩ đã yếu, cha anh nói, bà là bị anh làm cho tức chết…”
“Sao anh không nói với em?”
Hai mắt Thư Hạ đỏ ửng, trong trí nhớ của cậu, mẹ Tần Tiêu là một người phụ nữ cực kì dịu dàng. Quan hệ giữa dì và mẹ vô cùng tốt. Mẹ cậu tính tình kiêu căng nên không có bạn bè thân thiết, chỉ có mỗi mẹ của Tần Tiêu mới bao dung được bà, loại bao dung này còn bao lê cả Thư Hạ, khiến cậu lúc còn nhỏ vẫn luôn ồn ào với cha nói muốn đổi mẹ với Tần Tiêu.
“Không thể nói cho em được, em ở nước ngoài, nói ra không được, mỗi ngày đều có nhiều chuyện không vui như vậy, anh không nói được.”
Thư Hạ không nhịn nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tần Tiêu đưa tay lau nước mắt cho cậu “Anh đến thăm em, tiền vé máy bay phải tích rất lâu, lúc tìm chỗ em ở cũng khó khăn.”
“Em không biết.” Thư Hạ dụi mắt “Em cứ như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.”
“Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Em có tiết buổi sáng, nhưng dậy muộn, nên phải liều mạng chạy đến trường. Trường của em đẹp lắm, người Trung Quốc cũng nhiều, em học vẫn ngốc như thế, giống y như trước đây. Lúc chiều về nhà, em lại cùng người bạn Hàn Quốc cùng phòng kia đi siêu thị, mua bánh mì, bánh mì ấy nhìn qua rất khô, em có lẽ không thích ăn.”
“Sau hôm đó, anh không liên lạc với em nữa.” Tần Tiêu cũng hồng hồng con mắt “Thư Hạ, mỗi ngày em đều nói với anh em ở nước ngoài buồn như thế nào, không tốt như thế nào, nhưng anh thật sự rất hâm mộ em, ít nhất, em sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt chỉ trích em khác thường từ mọi người xung quanh. Họ cho rằng anh chính là tội nhân, anh cùng người ta yêu đương đồng tính, khiến cho mẹ anh tức chết. Chính anh cũng cảm thấy như vậy, mẹ anh là do anh hại chết. Mỗi lần anh nói chuyện với em, loại cảm giác này càng mạnh mẽ. Cho nên, anh không thể giống như trước đây, bởi vì thích mà ở cạnh em không lo sợ.”
Thư Hạ khóc không nói lên lời, Tần Tiêu đưa cho cậu cốc nước.
“Cho nên, anh quyết định không ở bên cạnh em nữa, tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng, anh không thể ở cạnh em nữa.”
Thư Hạ ấn ngực, kìm nén tâm trạng của mình, lát sau mới nghẹn giọng nói “Em biết, em hiểu, em không trách anh.”
“Anh nghe Lạc Thụy nói em với Thích Phỉ Nhiên đã ở bên nhau, chúc mừng hai người.”
Thư Hạ gật đầu “Anh với Lục Nghiêu…”
“Anh với cậu ấy, đều là những người có quá khứ, nên nói từ góc độ nào đó, cũng rất thích hợp.”
Thư Hạ cười, nhưng rất nhanh nước mắt đã lại trào ra, cậu khóc rất nhiều, không biết vì sao mình lại buồn, thế nhưng vẫn không ngừng được.
Cậu vừa khóc vừa ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện là nơi đã quen với đau khổ bất hạnh, khóc chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Thư Hạ ra đến cửa bệnh viện, thấy phía trước có chiếc xe quen thuộc. Cậu nghi ngờ dụi mắt, phát hiện là thật, liền chậm rãi đi tới. Mở cửa xe, Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trong xe hút thuốc.
Thư Hạ lau nước mắt “Anh đến rồi à?”
Thích Phỉ Nhiên ôm lấy cậu, Thư Hạ ngồi lên đùi anh, đột nhiên nước mắt lại trào ra. Cậu ở trước mặt Tần Tiêu vẫn cố đè nén không khóc ra thành tiếng, lúc này đến trước mặt Thích Phỉ Nhiên, không để ý nữa mà khóc òa lên.
Thích Phỉ Nhiên vỗ nhẹ lưng cậu, Thư Hạ giống như nghe thấy tiếng anh thở dài.
Tần Tiêu nhìn táo trên tủ đầu giường, mắt không nhịn được cảm thấy cay.
Trước lúc Thư Hạ đến, anh đã mơ, mơ thấy Thư Hạ năm mười bảy tuổi đến tìm anh. Hai người ngồi trước cửa sổ đọc sách, anh đang ngủ, Thư Hạ chớp chớp mắt, một lát đọc sách, một lát lại nhìn anh.
Anh cũng mơ thấy Thư Hạ đến nắm tay mình, không buông ra nữa….
Lảm nhảm: Thương anh Tiêu, nhưng có nhiều thứ bỏ qua rồi thì không thể lấy lại được nữa:(((((((((((
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
1108 chương
71 chương
137 chương