Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa
Chương 2 : Năm tháng đơn thuần (2)
Edit: Beyours07
Beta: Thố Lạt
4,
Đường Tiểu Niên nhìn Hạ Sơ đạp chiếc xe đạp mới rời khỏi cửa hàng chụp ảnh, cậu do dự một lát rồi đi vào cửa hàng chụp ảnh.
Úy Trì ngồi ở trên sofa, đang cầm miếng da huơu lau ống kính máy ảnh, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn ra phía cửa.
"Chụp ảnh à?"
"Ừ." Giọng Đường Tiểu Niên có chút khàn, "Ông chủ, tôi muốn hỏi thăm chút, di ảnh (*) thì phải chụp cỡ bao nhiêu?”
(*) ảnh thờ ấy mà
Úy Trì có chút khó hiểu nhìn nam sinh mặc đồng phục hai màu trắng xanh vẻ mặt tươi cười này, nói: “Đặt ở trên bia mộ thì dùng loại 1 inch hoặc 2 inch, đặt ở linh đường thì 12 hoặc 14 inch.”
"À..., vậy tôi chụp hai loại 12 và 14 inch mỗi loại 1 tấm.”
Úy Trì đứng lên, nói: "Được." Bởi vì buổi chiều chị Hướng xin nghỉ, nên anh đi vào phòng chụp bật đèn lên. Từ trước đến nay anh không hay nói chuyện cùng khách hàng, càng đừng nói tới chuyện hỏi thăm người ta, trừ khi là tình huống đặc biệt, ví dụ như cô nữ sinh kia.
Đường Tiểu Niên đi vào phòng chụp, chỉ chỉ chiếc ghế dưới ánh đèn: "Ngồi kia đúng không?"
"Ừ."
Đường Tiểu Niên vài bước bước tới, vừa ngồi xuống, cậu cởi bỏ đồng phục bên ngoài, bên trong là chiếc áo T-shirt trắng tinh, cậu tiện tay vứt đồng phục xuống bên chân.
Úy Trì đang muốn cúi đầu chụp, Đường Tiểu Niên lại đột nhiên mở miệng nói: "Ông chủ, anh có thể nói cho tôi biết d/d lqd được không, cô gái vừa tới chụp ảnh, một năm tới của cô ấy thế nào?”
Úy Trì ngẩng đầu, "Cậu nói cái gì?"
Đường Tiểu Niên lộ ra hàm răng trắng bóng, "Chẳng phải anh có thể nhìn được sao? Tương lai của cô ấy?"
"Làm sao cậu biết, tôi có thể nhìn thấy tương lai của cô ấy?" Giọng Úy Trì như thường.
Đường Tiểu Niên thật chút ngoài ý muốn, cậu cho rằng vấn đề của cậu sẽ bị né tránh, hoặc là trực tiếp bị mắng là cậu nói linh tinh. Nhưng mà không, cậu còn bị hỏi ngược là làm sao biết, điều này coi như là thừa nhận anh ta có thể đoán trước được tương lai? Lần này đổi lại là Đường Tiểu Niên có chút chần chờ, bởi vì tới giờ, chính cậu vẫn bán tín bán nghi - - trên đời này thực sự có người có thể đoán trước tương lai hay sao?
"Hai ba năm trước đi, tôi tới cửa hàng của anh định chụp ảnh, trong cửa hàng không có ai, tôi tìm quanh, nghe được lời anh nói với người trong phòng chụp ảnh, anh bảo người ta đừng đi ra gần bờ sông, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Người nọ nói anh nói lung tung. Anh nói những gì anh nói đều là sự thật. Bà ấy sẽ chết đuối trong vòng một năm tới. Lúc ấy anh nói anh có thể nhìn thấy một năm tương lai của con người. Người phụ nữ kia mắng anh bị bệnh thần kinh. Lúc ấy tôi cũng nghĩ như vậy, nên không chụp ảnh mà bỏ đi. Tôi vừa mới đi ra, đã nhìn thấy người phụ nữ kia cũng hùng hùng hổ hổ đi ra từ cửa hàng của anh. Nửa năm sau, tôi thấy trên báo, còn có Đài truyền hình Thượng Hải đều đưa tin người phụ nữ kia bị người ta cướp giật đẩy xuống hạ lưu sông Trường Giang chết đuối. Đây là trùng hợp, hay là thật sự anh có năng lực đoán trước tương lai?"
Úy Trì không nói gì, lúc ấy trong cửa hàng chụp ảnh, trừ khách hàng, chỉ có một mình anh, chị Hướng cũng mới tới hai năm trước. Không nghĩ rằng sẽ có người vô ý nghe thấy, thật là sơ suất.
"Nếu thật sự là tôi có thể đoán được, cậu muốn biết điều gì?" Úy Trì thuận tay tắt ánh đèn flash hơi chói mắt, mở đèn ánh sáng trắng, trong phòng tối hẳn đi.
Biểu tình của Đường Tiểu Niên phức tạp, có chút không tưởng tượng nổi, có chút vui sướng, có chút bi thương.
Cậu chậm rãi nói: "Cô ấy sống có tốt không? Có thi đỗ đại học như mong muốn không? Có ai ở bên cạnh cô ấy không?”
"Không." Úy Trì nói, "Cô ấy không đi học đại học."
Đường Tiểu Niên giật mình, "Cái gì? Cô ấy không thi được đại học? Không thể nào." Thành tích của Hạ Sơ không kém.
"Cô ấy là bạn học của cậu à?" Úy Trì hỏi.
"Cô ấy không thể nào không đi học đại học." Đường Tiểu Niên trừng mắt nhìn chằm chằm Úy Trì.
"Vì sao cậu muốn biết nàng một năm tới của cô ấy đã xảy ra cái gì?" Úy Trì vẫn một mực hỏi vấn đề của mình.
Biểu cảm của Đường Tiểu Niên yên tĩnh trở lại, "Anh trả lời tôi trước, vì sao cô ấy không đi học đại học?"
Úy Trì đặt máy ảnh ở trên ngăn tủ bên tường, dựa vào tường, im lặng một hồi rồi nói: "Bởi vì cô ấy xảy ra chút chuyện.”
"Cho nên, cô ấy phải học lại?"
"Cậu muốn giúp cô ấy tránh được chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Làm sao tránh được?" Đường Tiểu Niên không chút ngập ngừng.
"Chờ các cậu thi tốt nghiệp xong, lại tới tìm tôi đi."
Đường Tiểu Niên nghĩ thầm, sau khi thi xong tốt nghiệp? Vậy nói cách khác, việc ngoài ý muốn của Hạ Sơ không phải là vì cuộc thi rồi không đi học đại học. Vậy thì vì cái gì?
Cậu thấy ông chủ dường như không có nói thêm nữa, đối với chuyện mình để ý, cậu luôn vội vàng, nhưng lúc này lại không vội được, cậu không thể không ép chính mình bình tĩnh, đừng nóng vội.
Úy Trì cầm lấy máy ảnh, một lần nữa đi mở chụp ảnh đèn, anh đi tới trước mặt Đường Tiểu Niên, ấn nút chụp, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Niên.
Đường Tiểu Niên đã trở lại vẻ mặt không chút biểu cảm, ông chủ có chút bất ngờ, cậu cười nói: "Về việc vì sao tôi muốn biết trước tương lai một năm tới của cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì, tôi đoán là anh đã biết. Quả nhiên, ngươi có thể đoán được tương lai."
5,
Ba năm trước đây (Mùa đông năm 2013), thành phố A.
Bầu trời chuyển sang màu trắng, Úy Trì đón gió đi tới, đêm qua tuyết rơi nhiều, khiến cho con đường núi vốn khó đi càng d/đ LQĐ khó bước thêm nửa bước. Đi tiếp thêm khoảng 100 mét nữa, cuối cùng thấy được chút màu đỏ mơ hồ phía trước.
Anh nhanh chóng bước đến gần, phát hiện một chiếc balo vải jeans bị tuyết chôn vùi hơn nửa, còn có một chiếc máy ảnh, với dây đeo màu đỏ.
Anh mở ra máy ảnh, nhìn thấy tấm hình cuối cùng Úy Lam chụp - - là tấm ảnh chụp chung của em gái anh với một cô gái xa lạ.
6,
Úy Trì lại mơ thấy ánh lửa như máu, giật mình tỉnh lại. Anh nhìn điện thoại, mới ba giờ sáng.
Anh biết mình không ngủ thêm được, ngồi dậy đi sang thư phòng, xem thư còn chưa xem xong trên bàn, trên giá sách của anh bày đầy sách về thiên văn, vật lý, tâm lý, quỷ thần loạn lực, văn học các loại.
Như thường ngày, tám giờ Úy Trì tới cửa hàng chụp ảnh, bởi vì nơi ở cách cửa hàng không xa, trừ khi trời mưa, anh đều đi bộ. Anh đang định cửa hàng hay ăn mua bữa sáng thì nhìn thấy một chiếc xe lái ra từ trong khu chung cư phía trước... Mà người phụ nữ ngồi ở ghế phụ bên tay lái, anh vừa liếc mắt là nhận ra được. Anh muốn chạy theo, nhưng trên đường liên tục có xe qua lại khiến cho anh không thể không ngừng lại. Đợi tới khi anh nhìn lại , xe kia đã chạy tới đầu đường, rẽ và biến mất.
Triệu Mạc Ly ngồi trên ghế lái phụ nói với Hàn Kính đang lái xe: "Ngày đầu tiên đến bệnh viện lớn làm việc, có chút căng thẳng."
"Chuyện điên rồ như bỏ nhà ra đi em còn làm được, còn có thể căng thẳng sao?"
Mạc Ly bi thương trần thuật: "Chẳng phải là em có tam quan (*) không hợp với người ba yêu quý của em, bị áp bức có chút bất đắc dĩ thôi. Lúc còn đi nhà trẻ, mẹ em dẫn em đi xem Hồ thiên nga. Em chỉ thấy cái váy trắng đó đẹp, muốn học múa, ba em không cho, bắt em học Piano; sau đó em muốn học vẽ, về sau làm phim hoạt hình, ông cũng không cho, nói là không tương lai. Sao lại là không có tương lai rồi ? Phim hoạt hình của Trung Quốc chúng ta luôn luôn ở bậc trung, chỉ cần không từ bỏ, một ngày nào đó có thể làm được những tác phẩm nổi tiếng toàn bộ thế giới; về sau nữa em muốn học y, ông lại sống chết muốn em học kinh tế, lần này em cương quyết chống lại đăng ký trường y; chờ khi em chật vật tốt nghiệp rồi, định làm lương y, ông lại lên tiếng để em về nhà kết hôn sinh con. Em không muốn có một cuộc hôn nhân không có tình yêu, lại càng không muốn sinh con cho người mình không yêu. Em không muốn để cuộc đời mình trôi qua vừa buồn tẻ vừa đáng buồn. Ván cờ cuộc đời mình em muốn tự mình chơi, cho dù sau này không bằng ông, cho dù sau cùng không thắng, ít nhất em được vui sướng trong quá trình đó.
(*) Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Hàn Kính nhìn cô bạn thanh mai trúc mã lộ ra sự anh khí cùng kiên định giữa hai hàng lông mày, mỉm cười nói: "Anh còn tưởng rằng lần này ba em gọi em trở về, em cũng trở về, tưởng định làm con gái hiếu thảo cơ đấy.”
"Em nào có bất hiếu? Đi ra bên ngoài, nhìn thấy đồ thực phẩm chức năng có lợi cho bệnh cao huyết áp đều mua về gửi cho lão nhân gia người. Quà sinh nhật ông năm nào em cũng không quên. Tết năm nào em cũng về ăn tết. Em kính trọng ông, nhưng không ủng một số quan niệm của ông, em hiếu thuận, nhưng không định hy sinh bản thân vì đại cục" Mạc Ly đáng thương tội nghiệp nói, "Em trở về, chỉ vì nhớ món bánh bao hấp và bánh trôi nấu rượu của nơi này thôi."
Sau khi Triệu Mạc Ly đến bệnh viện, tới báo danh ở khoa u bướu. Chủ nhiệm khoa dẫn cô đi giới thiệu với các đồng nghiệp trong phòng, rồi ai bận chuyện của người nấy.
Triệu Mạc Ly ở bên ngoài hơn ba năm, nửa trước năm cô làm việc ở các nơi trong nước, về sau, cô chọn một thành phố nhỏ bản thân cô vừa ý , thuê phòng, vào làm việc tại một bệnh viện loại B.
Tuy bây giờ thay đổi bệnh viện, nhưng đơn mà không đổi thuốc, Triệu Mạc Ly học tập, làm trợ thủ cho các tiền bối, lễ phép khiêm tốn, mới một buổi sáng, cô đã có mối quan hệ hữu hảo với các đồng nghiệp cùng khoa.
Giữa trưa, Triệu Mạc Ly ăn cơm cùng đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp hỏi cô vì sao muốn học y.
Mạc Ly nghĩ nghĩ, nói: "Vì trách nhiệm."
Đồng nghiệp nữ nói: "Vĩ đại. Tôi là vì trước đây xem một bộ phim truyền hình, tên là “Đều là do thiên sứ chọc họa”. Về sau lớn rồi, nội dung phim kia cũng quên gần hết, nhưng mà vẫn luôn mong muốn được làm thầy thuốc như cũ.”
Mạc Ly nói cực kỳ văn hoa: "Thế giới khách quan bên ngoài chỉ là lưu lại trong lòng bạn một hạt giống, kết quả, hạt giống tự mình mọc thành cây. Đây là một câu nói không biết trước kia tôi đã đọc được ở đâu, miêu tả rất chính xác hoàn cảnh này của cậu."
"Ha ha, đúng vậy. Tuy làm thầy thuốc cực kỳ cực khổ, mệt chết đi được, nhưng cảm giác cứu sống người khác vẫn luôn tốt đẹp."
Mạc Ly yên lặng giơ ngón cái, người đồng nghiệp này mới thật là vĩ đại.
Mạc Ly nghĩ đến bản thân, thật ra cô có vẻ có mong muốn làm người sản xuất phim hoạt hình. Nhưng bởi vì khi cô đang học trung học, sức khỏe mẹ cô càng lúc càng kém, cô quyết định đăng ký học khoa y.
Kết quả không đợi cô tốt nghiệp đại học, mẹ cô đã đi rồi.
Buổi chiều, sau khi Triệu Mạc Ly đi theo tiền bối kiểm tra phòng xong, đang định về văn phòng, nhìn thấy một bà lão ngồi ở tận cuối hành lang, vẻ mặt mê mang.
Cô đang định qua đi hỏi thăm tình hình thì nhìn thấy một nam sinh cầm theo bệnh án đi từ văn phòng chủ nhiệm ra. Mạc Ly nhìn anh ta nâng bà dậy, bởi vì chiều cao của anh ta cao hơn so với bà rất nhiều, cho nên khi nói chuyện cùng bà cụ, anh ta hơi hơi khom người, cúi đầu.
Khi bọn họ đi qua bên người cô, Mạc Ly nghe thấy nam sinh cười nói: "Bà nội, con thực không sao.”
7,
Kỳ thi vào tốt nghiệp tới đúng hạn. Ngày 7-8 tháng 6, thời tiết Thượng Hải sáng sủa, cũng không nóng, coi như thời tiết tốt.
Thi xong môn Tiếng Anh cuối cùng, Hạ Sơ đi ra khỏi trường thi, bạn học cùng phòng thi ngồi cùng bàn với cô cũng nhanh chóng đi ra, đi đến bên người cô, "Làm bài thế nào?"
Hạ Sơ gật đầu, "Cũng tạm, cậu thì sao?”
"Cảm giác cũng OK." Bạn học cùng bàn kéo cánh tay cô, "Cuối cùng cũng được giải phóng, Hạ Sơ Bảo Bảo, đi, chúng ta đi quẩy đi!"
"Chờ chút." Lúc bạn học cùng bàn nói chuyện, Hạ Sơ nhìn chằm chằm vào phòng thi cách vách , không bao lâu sau, cô thấy Đường Tiểu Niên đi tới.
Lúc này người đến người đi bàn luận ầm ĩ, Hạ Sơ cùng bạn ngồi cùng bàn đứng dưới tàng cây, nhìn thấy Đường Tiểu Niên đi tới càng ngày càng gần, tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh, hai tay đặt trước bụng theo bản năng, phối hợp hít sâu.
Đường Tiểu Niên : "Luyện công?"
"..." Hạ Sơ ấp úng nói, "Khi nào thì cậu rảnh? Chúng ta hẹn một ngày gặp mặt được không? Tớ có việc muốn nói với cậu.”
Người bạn ngồi cùng bàn vẫn luôn cảm thấy Hạ Sơ yêu đơn phương rất ngốc ngếch, leo núi nào không leo, lại leo vào ngọn núi lửa khó mà đoán trước được này.
Đường Tiểu Niên nhìn chằm chằm Hạ Sơ một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, "Được. Hôm nay mình có việc, vài ngày sau hẹn cậu." Sau đó cậu đưa tay sờ vào đôi má hồng hồng của cô: “Cậu đi chơi với bạn trước đi.”
Hạ Sơ ngây ngốc, một lúc lâu sau mới trả lời: "À...."
Đường Tiểu Niên vừa đi, bạn học ngồi cùng bàn không còn gì để nói: "Đấy là cậu ta chiếm tiện nghi của cậu, sờ soạng mặt cậu cả buổi."
"Nói bậy!" Hạ Sơ thẹn thùng nói, "Phải nói là, cuối cùng mình cũng để cho cậu ấy chiếm tiện nghi rồi."
Bạn ngồi cùng bàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu cũng đúng là làm mình nở mày nở mặt!”
Cô nghĩ tới rất nhiều cách biểu đạt tâm ý của mình với cậu, câu nói "Tớ thích cậu" ẩn dấu trong lòng cô đã lâu, đợi thời cơ toàn bộ chín muồi, mới nói với cậu ấy.
Tệ nhất chính là yêu đơn phương, nhưng mà cô tình nguyện.
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
123 chương
37 chương
78 chương
74 chương
170 chương
8 chương