Type: Mèo Cuối thu. Sau những cơn mưa phùn liên miên không dứt, cuối cùng bầy trời cũng quang mây lặng gió. Buổi chiều ánh nắng không quá gay gắt, không khí vơi đi chút hiu quạnh, lại nhiều thêm mấy phần ấm áp đoàn viên. Ăn xong bữa trưa ở nhà ăn phía dưới, Ôn Hành Chi vừa trở lại văn phòng thì đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh trầm tư trong giây lát rồi đứng dậy đi xuống tầng, lấy xe ra khỏi bãi đỗ mau chóng tới Bệnh viện nhi đồng ở gần nhà nhất. Sau khi đậu xe, anh vội bước vào sảnh lớn Bệnh viện. Bệnh viện luôn đông người qua lại, Ôn Hành Chi bước qua dòng người, vừa đi tới cửa phòng truyền dịch thì đã nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh truyền ra từ bên trong, anh nhíu mày đẩy cửa bước vào. Bây giờ trong phòng không có nhiều người, trừ bác sĩ và một người mẹ đang ôm con truyền dịch, cũng chỉ có hai mẹ con Ôn Viễn và Ôn Tiểu Nha. Khi anh bước vào bác sĩ và Ôn Viễn đều đang quay lưng về phía anh, chỉ có con gái Ôn Tiểu Nha đang khóc thút thít trên giường là nhìn thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay về phía anh, tội nghiệp gọi: “Cha ơi! Cha ơi!” Ôn Hành Chi vội bước tới ôm con gái lên, cau mày hỏi có chuyện gì, mới nhìn thấy khóe mắt Ôn Viễn cũng ửng đỏ. Cuối cùng, vẫn là vị bác sĩ hiền hậu kia mỉm cười kể lại cho anh: “Khi nãy lấy ven truyền dịch cho bé ấy, giờ đang đau nên mới khóc vậy đó.” Mấy hôm trước Ôn Tiểu Nha bị sốt trừng cơn, tới bệnh viện khám thì bác sĩ  nói là lượng bạch cầu trong máu hơi cao, sức đề kháng kém, phải truyền dịch mới được. Nhưng bạn nhỏ Ôn Tiểu Nha sợ đau, kiên quyết không chịu, Ôn Viễn dỗ dành mãi mới để y tá lấy ven. Bạn nhỏ chưa hiểu chuyện, quay mặt vào tường khóc tới tận bây giờ, Ôn Viễn xót con lại thấy cô bé khóc đến mức ấy, thế là cũng khóc theo. Ôn Hành Chi bật cười, lau nước mắt nhòe nhoẹt trên khuôn mặt con gái, lại vuốt vuốt bàn tay nhỏ xinh của cô bé, dỗ dành một lúc lâu thì cô bé mới ngừng khóc. Thấy vậy anh bèn nhờ y tá tới, để họ lấy ven truyền dịch cho con gái. Suốt quá trình cô bé luôn mở to mắt nhìn cha, chỉ khi kim truyền dịch đâm vào mạch máu, cô bé mới mếu máo như muốn khóc, kết quả là Ôn Hành Chi hôn lên má cô bé một cái khiến nước mắt của cô bé không trào ra, tới khi lấy ven truyền dịch xong thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ôn Viễn vẫn đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cho tới lúc Ôn Hành Chi vỗ về con gái, dỗ cô bé ngủ rồi thì mới ngồi xuống cạnh anh. Vừa thấy vết bầm lấy ven trên cổ tay con gái, sống mũi cô lại cay cay. Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu cô, buồn cười nói: “Nha Nha còn không khóc, sao em lại thua cả con gái thế?” Ôn Viễn không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi ngắm con gái cho tới khi truyền dịch xong. Trên đường về nhà bạn nhỏ Nha Nha tỉnh dậy, khuôn mặt hồng hào lên một chút nhưng vẫn hơi tiều tụy. Thế là suốt dọc đường, Ôn Hành Chi đều nghe thấy Ôn Viễn dỗ dành con gái chú ý tới mình, tuy nhiên bạn nhỏ Nha Nha vẫn cứ lạnh nhạt với cô. Anh không khỏi bật cười, nói: “Thôi, làm gì có ai dỗ trẻ con như thế.” Ôn Viễn uể oải nhìn anh: “Sao anh dỗ một cái là con bé ngoan liền?” Ôn Hành Chi hơi nhíu mày: “Chắc là vì anh có kinh nghiệm.” Trước đôi mắt mở to của cô, anh cười như có như không, “Hai mươi mấy năm trước, anh còn từng dỗ một cô bé khó chiều hơn cả Nha Nha.” Ôn Viễn hiểu ý anh ngay tức thì, ngại ngùng quay đầu đi, vừa vỗ nhẹ vào người con gái vừa nói: “Anh đừng lừa em, lúc đó anh vốn không ở nhà.” “Anh lừa em làm gì?” Ôn Hành Chi bật đèn xi nhan lái xe vào một con đường ngược hướng với đường về nhà, “Khi em vừa tới nhà họ Ôn, chỉ có anh và dì là quan tâm tới em thôi.” Lúc ấy chị dâu Kiều Vũ Phân – người luôn hiền hòa ưu nhã làm loạn suốt ba ngày ba đêm, giọng khàn tới gần như ngất đi, vì chuyện nhận nuôi Ôn Viễn mà nhà họ Ôn rối tinh rối mù. Khi đó Ôn Hành Chi đang nghỉ hè ở nhà, di động đổ chuông thế nào anh cũng chẳng quan tâm, nhưng cô bé con vừa được ôm về này lại khóc tới phát phiền, anh đành giúp dì Đường, khi ấy đang dưỡng bệnh trong nhà chăm sóc cô bé. Ôn Viễn thấy khó mà tin nổi: “Nếu em phiền phức đến thế thì sao anh còn kiên nhẫn mà chăm sóc em?” Ôn Hành Chi mỉm cười: “Có lẽ đúng như lời dì từng nói, dì ấy nói rằng...” Anh dừng lại một đoạn, cố ý liếc cô một cái rồi mới ung dung nói: “Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của em trông rất đáng yêu.” Mặt Ôn Viễn thoắt đỏ, vội ôm bạn nhỏ Nha Nha vào giữa hai người, ngăn lại tầm mắt của anh. Không bao lâu sau xe dừng ở một bãi đỗ xe nhỏ, Ôn Hành Chi bế con gái xuống xe trước, Ôn Viễn lấy đồ đạc ra rồi xuống xe, vừa thấy đã sửng sốt: “Sao anh lại lái xe đến cổng công viên.” Ôn Hành Chi dịu dàng đội mũ áo cho bạn nhỏ Nha Nha sau đó nói: “Hồi bé, khi em ốm thì thích nhất là được dẫn tới công viên chơi trò chơi, không biết cô nhóc này có giống em không.” Ôn Viễn nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi mỉm cười. Đúng như Ôn Hành Chi dự đoán, bạn nhỏ Nha Nha rất thích chơi trò chơi ở công viên. Ban đầu còn không buồn nhúc nhích, chẳng bao lâu sau đã không cần Ôn Hành Chi bế nữa, vươn tay định trèo lên cầu trượt. Ôn Hành Chi dùng ưu thế chiều cao, nâng tay đặt Nha Nha vào lối vào cầu trượt, Ôn Viễn ngồi xổm ở đường trượt ra, thấy Nha Nha lao về phía mình, vội lấy áo khoác mà Ôn Hành Chi cởi ra đưa cho cô, bao bọc lấy cô bé, hai mẹ con cùng cười vui vẻ. “Cha ơi! Cầu trượt!” Bạn nhỏ duỗi tay về phía cha muốn chơi thêm lần nữa, thế là anh bèn ôm lấy con gái, chơi hết lần này tới lần khác, cho tới khi trán lấm tấm mồ hôi. Bạn nhỏ hớn hở vui mừng, còn muốn chơi trò chơi khá, Ôn Viễn bèn dẫn cô bé, cùng với hại mẹ con khác chơi hết các trò mà bé con có thể chơi trong công viên. Anh vẫn luôn đi theo hai người, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, khóe môi anh thoáng hiện nét cười, như thể anh vừa trở lại hơn hai mươi năm trước, anh dẫn Ôn Viễn mới ba, bốn tuổi tới công viên thành phố B chơi, chỉ để cô có thể vui cười trong lúc ốm bệnh. Khi ấy có lẽ anh cảm thấy việc này rất vô vị, nhưng giờ nhớ lại, anh lại nghĩ có một hồi ức như thế cũng là chuyện tốt. Ít nhất thì cũng chứng tỏ rằng trước khi anh đu học nước ngoài, anh vẫn luôn thương yêu Ôn Viễn, cho dù anh làm vậy là vì dì Đường ủy thác. “Ôn Hành Chi!” Tiếng gọi cách đây không xa khiến anh hồi hồn, thấy Ôn Viễn đang dẫn Ôn Tiểu Nha đi về phía anh, đôi chân ngắn cũn của con gái cố bước thật nhanh khiến Ôn Hành Chi bật cười, thong thả bước về phía trước, đưa bình sữa còn ấm trong tay ra, Ôn Viễn cầm lấy, ngồi xuống cho Nha Nha uống sữa. Cô bạn nhỏ vui đùa tới mức người đầm đìa mồ hôi, lúc này cũng thấy khát, hai tay be bé ôm bình sữa, tu liền một lúc hết nửa bình. Ôn Viễn vô cùng hài lòng, hôn cô bé một cái thật kêu. Ôn Hành Chi cúi người lau mồ hôi trên trán Nha Nha, lại nói với Ôn Viễn: “Sao anh lại thấy, em còn chơi vui hơn cả Nha Nha thế nhỉ?” “Không được à?” Cô ngẩng đầu ôm Nha Nha, hai khuôn mặt kề nhau vô cùng đáng yêu. Đúng lúc ấy Nha Nha cũng cười ngây ngô theo cô, miệng sắp ngoác tới tận mang tai. Anh mỉm cười cốc trán hai mẹ con, một lớn một nhỏ kia cũng không thèm để ý, uống nước xong liền tới chỗ bập bênh để chơi, ngồi xuống chơi còn không quên quay đầu vẫy tay với Ôn Hành Chi đang thong dong đi về phía họ. Ôn Hành Chi đứng gần đó, nhìn vợ và con gái, cảm nhận sự bình yên từ tận đáy lòng. Chơi tới gần sẩm tối, bạn nhỏ Nha Nha mới bất đắc dĩ theo cha mẹ về nhà, khi ăn xơm thì không còn mệt mỏi ủ ê như mấy hôm trước, ăn xong một bát cháo thịt xay rồi lại chơi với Ôn Viễn một lúc lâu. Ôn Hành Chi ngồi trên sofa phòng khác để xử lý công việc, đôi lúc ngẩng đầu nhắm nhìn hai mẹ con, sẽ thấy Ôn Viễn đang cầm sách, dịu dàng kể chuyện trước giờ đi ngủ cho Nha Nha. Cô bé con mở to đôi mắt đen láy, thấy tranh minh họa đẹp sẽ chỉ cho Ôn Viễn, không biết hai người nói những gì mà cười phá lên như vậy. Chẳng biết bao lâu sau căn phòng dần dần tĩnh lặng, anh quay đầu nhìn thấy Nha Nha đã thiếp đi trong lòng Ôn Viễn, một bàn tay nho nhỏ còn nắm lấy ngón tay Ôn Viễn, ngủ say sưa. Ôn Hành Chi day day ấn đường, nói: “Bế Nha Nha vào phòng đi ngủ thôi, em cũng vất vả suốt một ngày rồi, đi ngủ sớm một chút.” “Đợi thêm lúc nữa.” Ôn Viễn ôm cô bé, chầm chậm đong đưa, ánh mắt dịu dàng mà yêu ả. Ôn Hành Chi lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt cô, khi đang định mở lời thì Ôn Viễn chợt quay đầu hỏi anh: “Hồi bé em ngủ, trông có giống Nha Nha bây giờ không?” Ôn Hành Chi ngập ngừng trong giây lát, hơi nheo mắt, nhàn nhã tựa vào sofa: “Muốn nghe lời nói thật?”  “Đương nhiên rồi.” Anh mỉm cười, ngón tay vô thức xoa nhẹ lên bờ vai mềm mại của cô, nói với giọng trầm ấm: “Anh đã bảo rồi, em còn khó chiều hơn cả Nha Nha, dáng ngủ của em hồi bé không dễ thương như Nha Nha đâu.”  Ôn Viễn không tin nhưng không có chứng cứ nên không thể phản bác được, đành nhỏ giọng hỏi: “Thế anh nói xem, hồi bé em có ưu điểm nào?” “Em chẳng có ưu điểm nào hết.” Ôn Viễn xấu hổ vô cùng, gần như thẹn quá hóa giận: “Nếu em chẳng có ưu điểm nào thì sao khi ấy anh lại thích em?” Ôn Hành Chi càng cười vui hơn: “Có lẽ vì anh không nỡ trao một phiền phức lớn như vậy vào tay người khác, nên đành phải đích thân chịu trách nhiệm mà thôi.” Ôn Viễn giận dữ, định cắn anh một cái, tìm mãi mà không ra nơi để cắn, cô đành bực bội nói: “Đêm nay anh ngủ ở thư phòng đi!” Dứt lời liền ôm con gái đi vào phòng ngủ, không thèm nhìn anh. Ôn tiên sinh bị bỏ lại một mình trên sofa cũng không tức giận, đôi mắt vẫn thấp thoáng ánh sáng dịu dàng. Thực ra Ôn Hành Chi cũng không thể hiểu nổi vấn đề này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra đáp án, nên đành thôi. Chuyện tình cảm luôn luôn như vậy, trước khi nhận ra tình yêu đang tới gần, chắc chắn nhưng cảm xúc itnh tế, kỳ diệu ấy còn đang ẩn mình ở một góc nào đó nơi sâu thẳm tâm hồn, chờ cơ hội này nảy mầm sinh sôi, tựa như mùa đông năm ấy, trên đỉnh Tước Lĩnh. Khi đó Ôn Viễn say rượu, không biết là vô tình hay cố ý mà hôn anh một thoáng. Giây phút ấy anh bỗng cảm thấy kỳ lạ vô cùng, rất lâu sau anh mới biết, cảm xúc ấy gọi là rung động.  Nghĩ tới đây, Ôn Hành Chi cực kỳ hoài niệm cảm xúc ấy, thế là anh bèn đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nha Nha đã ngủ say trên giường nhỏ của cô bé, Ôn Viễn cũng đang nhắm mắt, gật gù mà vẫn không quên vỗ về thân thể nhỏ bé của con gái. Ôn Hành Chi bước thật nhẹ, kéo chăn lên cho con gái, cúi người chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ điềm tĩnh rất đáng yêu của cô bé, sau đó bế bổng Ôn Viễn lên. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Viễn giật mình, thấy là anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng oán trách: “Anh là gì thế?” “Đi ngủ với anh.” “Nhưng em không ngủ ở thư phòng đâu.” “Vậy thì vào phòng tắm?” Ôn Viễn còn định nói nữa, tiếc là ai đó đã đi trước cô một bước, cúi đầu ngăn lại những lời ấy bằng một nụ hôn. Thế là cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, hết thảy lời muốn nói đều tan vào trong nụ hôn ấy, hoán thành những lời dịu dàng mật ngọt trong giây phút triền miên thân mật. Bình lặng như buổi tối hôm nay, yên tĩnh, mà tươi đẹp.