Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời

Chương 139 : Hình như Bánh Bao Mềm là người rất thân thiện

Chờ ba người đi đến gần, người mặc đồ thể dục màu xanh lên tiếng trước: “Thầy ơi, Hạ Thương Chu đến rồi kìa!” Ngay sau đó người mặc đồ thể dục màu vàng cũng lên miệng: “Lục Bản Lai cũng đến rồi!” Lại một tràng cười vang lên. Chờ ba người nhập đội, xung quanh Thời Dao lập tức ồn ào lên. “Trời ạ, không ngờ chúng ta học thể dục cùng Lâm Gia Ca.” “Bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ rất thích giờ thể dục.” “Người đâu mà đẹp trai quá, xem ra còn cao hơn cả trong hình nữa.” Lại một tiếng còi vang lên, điểm danh xong thầy giáo bảo mọi người yên lặng. “Được rồi, làm nóng trước, mọi người xếp thành hàng, chạy ba vòng quanh sân thể dục.” Tiếng than vang lên hết đợt này đến đợt khác, tất cả mọi người đều không tình nguyện chút nào hết. “Nhanh lên một chút!” - Thầy thể dục lại thổi còi. Mọi người lúc này mới xếp thành những hàng méo xệch, uể oải ỉu xìu chạy vòng quanh sân thể dục. Đại khái là do đến thời kỳ ‘mệt mỏi’, Thời Dao chạy xong một vòng, liền có chút khó chịu, khi cô chạy đến nửa vòng thứ hai, thật sự chịu không nổi, liền dừng lại, đi chầm chậm. Sau khi chạy qua bục sân khấu, Thời Dao lúc này mới nhìn thấy, bên kia có mấy nam sinh năm ba đã chạy xong rồi, dựa vào vách tường, hoặc ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện phiếm. Lâm Gia Ca đứng ở góc khuất, nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ, anh lười nhác dựa vào bục sân khấu, nghiêng đầu, nghe người mặc áo thể dục màu vàng nói chuyện. Người mặc áo thể dục màu xanh cũng ở đó, anh ta ngồi xổm kế bên người mặc áo vàng. Cũng không biết người mặc áo vàng nói gì, người mặc áo xanh nói tiếp một câu, sau đó bị người mặc áo vàng đá một cái. Lâm Gia Ca thấy như vậy liền bật cười một chút. Khi Thời Dao đi qua bục sân khấu, có hai nữ sinh năm ba không chạy bộ, tay xách theo mấy bình nước đi về phía Lâm Gia Ca và mấy nam sinh kia. Họ đưa nước cho những nam sinh đó. Bọn họ không từ chối, cười hì hì nhận lấy.  Chỉ khi đưa đến Lâm Gia Ca, anh giống như là không thấy bình nước được đưa tới, không biểu hiện gì ra mặt, chỉ quay đầu tiếp tục nói chuyện với người mặc áo màu vàng. Đang nói chuyện, anh còn nâng tay lên, lau lau mồ hôi đầy trên trán do mới vừa chạy xong. Một loạt động tác, vô cùng khí khái, trẻ trung. Thời Dao đi qua bục sân khấu, đi đến trước một đoạn gần chỗ của thầy thể dục. Bên cạnh thầy thể dục là một nữ sinh, không biết hai người đang nói gì. Nhưng Thời Dao nhận ra nữ sinh kia, đó là Tần Y Nhiên. So với bộ dạng xinh đẹp trước kia ở trường học, lúc này cô ta có chút tiều tụy hơn. Dù cô ta đã trang điểm rất đậm, nhưng lại không che được đôi mắt sưng đỏ kia. Chắc là tối hôm qua đã khóc suốt một đêm rồi nhỉ? Thời Dao đang suy nghĩ thì thấy Tần Y Nhiên cười với thầy thể dục, chuẩn bị rời đi, chỉ là cô ta chưa nhấc chân lên thì đã ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Dao. Thời Dao không trốn tránh tầm mắt Tần Y Nhiên, thoải mái đối mặt với cô ta. Đến khi Tần Y Nhiên nhận thua rời khỏi, Thời Dao mới cất bước, đi về phía thầy thể dục. Thầy thể dục nói: “Sao vậy? Không chạy nổi nữa à?” Thời Dao gật đầu: “Em có chút không khỏe.” Lão sư chỉ một chỗ râm mát bên cạnh: “Không khỏe thì nghỉ ngơi một lát đi.” Thời Dao: “Cảm ơn thầy.” Tần Y Nhiên đã đi được một đoạn, nghe được mấy câu này liền ngừng bước chân, không quay đầu lại, sau đó bước nhanh hơn rời đi. Thời Dao vừa ngồi xổm xuống, thì ngay sau đó Lâm Gia Ca đang dựa vào bục sân khấu liền nhìn về phía cô.