Hà Điền Điền: “A, Dao Dao, cậu còn chưa trả thù đã sao?” Giang Nguyệt: “Đúng đó Dao Dao, cậu làm như vậy chắc cô ta cũng đã mệt mỏi lắm rồi!” - Cô ta mệt hay khỏe cũng không phải là chuyện của mình, nhưng cô ta chọc mình, nói mình khó coi xấu xí, còn nói hình của mình có thể dùng để trừ tà, mình không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, nhưng nếu đấu thì phải giải quyết tất cả mọi chuyện cho rõ ràng, dây dưa kéo dài không phải là phong cách của mình. Thời Dao nói xong, liền cầm gương trên bàn lên, sửa sang lại đầu tóc, đứng lên, nhìn quanh phòng một vòng, sau đó tìm nơi có ánh sáng, quay lại nói với Lãnh Ôn: “Ôn Ôn, cậu chụp cho mình một tấm hình đi!” Hà Điền Điền còn đang chưa hiểu ý của Thời Dao: “Chụp hình làm gì?” - Đương nhiên là đăng lên diễn đàn rồi! - Thời Dao nói như đây là chuyện hiển nhiên. Giang Nguyệt hiểu ý, liền nói: “Đúng đó Dao Dao, cậu phải chụp một tấm hình thật đẹp thì mới có thể phản bác lại những câu nói kia của Tần Y Nhiên được! Nhưng mà... cậu không nghĩ nên trang điểm một chút, sau đó tìm một cái váy thật đẹp mặc sao? - Không cần đâu… Thời Dao khoác tay một cái, cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi và quần bò trên người mình: “Như vầy cũng đã rất tốt rồi, trang điểm thay quần áo... thà mình lấy hơi sức đi ăn lòng bò hung khói còn sướng hơn.” Dừng một chút, Thời Dao còn nói: “Hơn nữa, Tần Y Nhiên không đáng để mình phải vẽ quá nhiều trò.” - Cũng đúng, đối phó với con người càng có nhiều hình ảnh toàn là qua xử lý photoshop thì phải dùng hình thật mặt mộc mới có sức sát thương lớn! - Hà Điền Điền rất đồng ý với suy nghĩ của Thời Dao. Giang Nguyệt: “Vậy còn chần chừ gì nữa, mau chụp cho Dao Dao một tấm đi! - - - Tối qua, sau khi Lâm Gia Ca đăng tin tức lên diễn đàn xong, anh cũng không tài nào ngủ được. Anh không biết tại sao tâm tình của mình lại tệ như vậy, có chút tức giận, lại có chút đau lòng, cô có bị tổn thương bởi những lời nói đó không? Có phải cô sẽ rất khổ sở, có phải cô cũng mất ngủ không? Loại tâm tình hỗn loạn này cứ quanh quẩn trong lòng anh cả đêm, đến năm giờ sáng, anh mới hoàn hồn, cử động thân thể cứng ngắt, đứng dậy khỏi ghế. Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu vẫn còn đang vùi mặt trong gối, ngủ như heo… Lâm Gia Ca đi vào nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài liền lên giường nằm, tròn mắt nhìn trần nhà, nghĩ đến những câu nói khiến cô tổn thương vô số lần, sau đó mới không chịu nổi mà chìm vào giấc ngủ hỗn loạn. Lúc anh tỉnh lại đã là buổi trưa. Anh bò xuống giường, vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó vừa cầm khăn mặt vừa mở máy tính, lên diễn đàn của trường. Tin tức mà anh đăng đứng thứ nhất.  Thứ hai là tin tức mà Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố đăng, tiêu đề là: “Mắt thẩm mỹ của Lâm Gia Ca thật khiến người ta khó mà chấp nhận được.” Anh bấm vào, nhìn thấy tất cả những hình ảnh bên trong là Tần Y Nhiên quốc sắc thiên hương có một không hai, xinh đẹp tuyệt trần, còn Thời Dao thì xấu đến nỗi khó coi khó nhìn. Đùa gì thế? Bánh Bao Mềm của anh xấu? Tần Y Nhiên đẹp? Mấy người này hình như không biết hai chữ ‘xinh đẹp’ viết như thế nào thì phải! Hình của Tần Y Nhiên chắc phải dùng mười mấy cái phần mềm chỉnh sửa ảnh mới ra được như vậy, e rằng người thật ngoài đời cũng không sánh bằng đầu ngón chân của Bánh Bao Mềm nhà anh! Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố này tại sao lại cứ tâng bốc Tần Y Nhiên mà công kích Bánh Bao mềm? Rốt cuộc người này là ai?