Lúc Thanh Tâm thức giấc cũng đã hơn 10 giờ. Cũng may hôm nay là chủ nhật cô không phải đi làm nên cô có thể thoải mái ngủ nướng như vậy. Dưới tác dụng của rượu ,
Thanh Tâm ngủ rất say, không mộng mị nhưng cơ thể vẫn cảm thấy hơi ê ẩm, đầu vẫn còn hơi choáng. Lồm cồm bò dậy, Thanh Tâm lê thân thể mệt mỏi vào nhà tắm.
Nhồm nhoàm vừa ăn bánh mì vừa uống sữa, Thanh Tâm mở máy tính xem tài liệu trợ lý Chu gửi. Lòng bất giác hồi hộp khi mở danh sách cuộc gặp riêng của Tổng giám đốc. Không như cô nghĩ, số lượng tình nhân của anh có vẻ khá ít, lịch gặp cũng không thường xuyên. Trong danh sách chỉ vỏn vẹn ba cái tên, lịch gặp cứ 1 tháng một lần và lần nào cũng rơi vào ngày 15 hàng tháng. Cô bất giác đưa mắt nhìn lên lịch để bàn, như vậy theo thông lệ ngày mai anh sẽ có lịch gặp mặt với một trong ba cô gái. Trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, cố gắng bắt tay vào công việc, Thanh Tâm tập trung sắp xếp lịch hẹn cho anh.
Tiếng điện thoại reo vang giúp Thanh Tâm có ý niệm về thời gian. Cô đưa tay xoa hai mắt rồi vươn tay lấy điện thoại lên. Một số điện thoại lạ, Thanh Tâm mở máy nhỏ giọng nói: “ Alo ai đấy ạ?”. Tiếng cười vui vẻ của người đàn ông bên kia làm Thanh Tâm thoáng nghi hoặc.
- Bảo bối em không nhận ra giọng chồng em sao?
Thanh Tâm mỉm cười, làm giọng lạnh lung: “ Xin lỗi, anh nhầm số rồi ạ.”- nói rồi định cúp máy.
- Ấy đừng cúp máy, không đùa nữa. Tâm Tâm, trưa nay rảnh không, Mặc thiếu mời cậu ăn cơm.
Sau hai tiếng làm việc, Thanh Tâm cũng bắt đầu cảm thấy đói. Cô vui vẻ nhận lời, hỏi địa chỉ nhà hàng rồi nhanh chóng đi thay quần áo.
Trưa chủ nhật khá vắng vẻ, Thanh Tâm mặc một chiếc áo len trắng cao cổ kết hợp cùng chân váy dạ màu hồng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác da trông vô cùng trẻ trung. Lúc cô bước vào nhà hàng thu hút rất nhiều
ánh mắt, Vũ Luân trợn mắt ngăn chặn cái nhìn thòm thèm của những người đàn ông trong quán. Mái tóc xoăn dài của cô được cột lại một cách tùy ý. Khuôn mặt không trang điểm vẫn rất xinh đẹp. Vũ Luân yêu thương nhìn người con gái trước mắt. Mới một tháng không gặp cô, anh phát hiện anh nhớ cô phát điên. Nhanh chóng gọi cho cô một cốc cacao nóng, Mặc Luân chăm chú ngắm cô, mọi nhất cử nhất động của cô đều rơi vào tầm mắt anh.
Thanh Tâm bất giác ngẩng lên, bốn mắt chạm nhau, cô mỉm cười tinh nghịch hỏi: “ Sao nhìn tớ chằm chằm vậy? Trên mặt tớ dính cái gì sao?”- Nói rồi cô đưa tay lên sờ mặt. Anh mỉm cười lắc đầu, dịu dàng kéo tay cô xuống, hơi ấm của tay anh làm cho cô thoáng ngại ngùng rụt tay về.
- Không, chỉ là mấy tháng nay bận quá không liên lạc với cậu được nên nhớ thôi.
Cậu muốn ăn gì? À ở đây có món há cảo ngon lắm đấy.
- Ừ được đấy, lâu rồi mình cũng chưa ăn. Quán này cũng có bánh tiramisu, tí nữa chúng mình ăn đi.- Cô thân mật nhoài người ra, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nói vừa chỉ vào thực đơn.
Phải công nhận cô rất ưng ý với nhà hàng này. Tất cả các đồ dùng trong đây đều làm bằng gỗ tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh quán, cô bỗng nhận ra một bóng dáng thân thuộc. Anh ăn mặc đơn giản hơn ngày thường, chiếc áo len trắng kết hợp với chiếc quần âu màu be, chân đi giầy tây và áo khoác dạ vắt tùy ý trên thành ghế. Nhưng… anh không đến đây một mình.
Nhật Thiên đưa mắt nhìn người con gái đối diện. Một cô gái khá trẻ trung và xinh đẹp. Cô mang nét đẹp tiêu chuẩn của những tiểu thư nhà quyền quý.
Nếu không phải hôm nay anh bị mẹ anh lừa bước chân vào nhà hàng này thì có đánh chết anh cũng không chấp nhận đi gặp mặt. Lại chán nản nhìn cốc cà phê trước mắt, mùi hương của cô gái này quá đậm, khuôn mặt cũng trang điểm vô cùng tỉ mỉ nhưng đứng trước vẻ đẹp hoàn hảo ấy anh lại cảm thấy cực kì khó chịu.
- Nhật Thiên anh có đang nghe em nói không? – Giọng nữ ngọt lịm kéo anh về thực tại.
- Xin lỗi, tôi không chú ý. Cô vừa nói gì vậy. – Anh thờ ơ hỏi cho lấy lệ.
Trong cả cuộc hẹn, thời gian anh nhìn vào điện thoại còn nhiều hơn thời gian nhìn vào cô gái đối diện. Sao Nghĩa Tử mãi không gọi vậy, anh đã nhắn tin cầu cứu rồi mà
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
48 chương
33 chương
91 chương