“Jaejoong, cậu lái xe đi, tôi ôm em ấy, nếu không giữa đường xóc nảy, tôi sợ chân em ấy lại càng đau.” “Ừ, biết rồi.” Tài xế Kim thầm nghĩ: Nhìn xem, tôi đã tạo cơ hội cho cậu, sao cậu cứ làm phiền tôi để nói chuyện yêu đương vậy? Chờ tôi đến Đại Kim Quy, xem tôi xử cậu sao! Viện trưởng Park bế bảo bối của hắn đặt vào chỗ ngồi phía sau xe, động tác nhẹ nhàng như nâng báu vật, sau đó hắn cũng bước vào, thấy đã ngồi vững, liền đưa tay ôm lấy cậu bạn nhỏ. “Chú Park, cháu… có thể tự ngồi… không cần… không cần chú…” Cậu bạn nhỏ vừa nãy được viện trưởng Park bế, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên, hoàn toàn quên mất phải gào khóc lên khi thấy chú Park thân mến chủ động đến ôm mình. “Tự ngồi cái gì? Cậu bạn nhỏ Kim Junsu! Bây giờ em là bệnh nhân, anh là bác sĩ, anh đương nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc em.” Park Yuchun có chút tức giận, vừa ôm vật nhỏ đặt lên đùi, vừa quở trách. Bác sĩ Kim đang khởi động xe, nhìn qua kính chiếu hậu, trừng ông chủ của y: Bệnh nhân? Bác sĩ? Đừng có nói như thế chứ? Có bệnh nhân nào ngồi trên đùi bác sĩ để khám bệnh không? “Em nhìn xem, khóc đến mặt đỏ lên rồi, có biết anh… a… ba mẹ em sẽ lo lắng không? Sao em có thể làm người lớn bận tâm như thế chứ?” Tuy là trách cứ, nhưng giọng nói của Park Yuchun vẫn rất dịu dàng. “Cháu… cháu… vì Hyun Hae… ngáng chân cháu… cháu… mới ngã… cháu… cháu… xin lỗi…” Vật nhỏ trong lòng Park Yuchun cúi đầu, nghiêm túc giải thích. Kim Jaejoong nghĩ: Ba mẹ sẽ lo lắng. Park Yuchun! Chỉ là tôi không muốn vạch trần cậu thôi! Cậu là ba mẹ nó sao? Sao có thể trách thằng bé nhà chúng tôi chứ? Su Su, em cũng thật là, nghe cậu  ta nói thế, sao em không nói lại? Em là đứa nhỏ nhà cậu ta à? Em họ Kim hay họ Park? “Ngẩng đầu lên đi. Anh không có mắng em, chỉ đau lòng thôi, em biết lúc anh nghe em bị thương, anh đã lo lắng thế nào không? Lần sau không được thế nữa.” Viện trưởng Park không ngại bẩn mà đưa tay lau nước mắt nước mũi trên mặt bảo bối. “Sẽ không đâu! Sẽ không có chuyện đó nữa ạ! Cháu sẽ không bao giờ khiến anh Jae Jae lo lắng nữa.” Đầu của cậu nhóc lắc liên lục. Kim Jaejoong: Đúng là đứa nhỏ nhà mình, còn biết không để anh lo lắng nữa. Park Yuchun, bây giờ tâm trạng sao hả? Ha ha. Park Yuchun thiếu chút nữa là ngất xỉu, không ngờ hắn đã nói như thế, vậy mà đợi thật lâu, vật nhỏ này lại bảo không để Kim Jaejoong lo lắng nữa. Thế còn hắn? Còn hắn thì sao? “Chuyện đó… cháu hứa… sau này cũng không làm chú Park… lo lắng nữa… Chú Park, chú còn giận Su Su sao?” Đôi mắt nòng nọc đỏ bừng nhìn ánh mắt giận dữ của Park Yuchun. Đứa nhỏ này, ai kêu nó ngốc chứ? Nói ra được lời này đương nhiên viện trưởng Park nào dám giận nữa. Trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp thôi. Kim Jaejoong: Kim Junsu! Em đúng là thằng nhóc không có tiền đồ! Mới đánh chưa được hai phút đã xoa rồi. “Được rồi. Bảo bối, không cần nói nữa! Anh Yuchun không giận, bây giờ ngủ một chút đi, lát nữa sẽ đến nơi.” Kim Jaejoong: Viện trưởng! Ngài đừng làm tôi mắc ói chứ. Lúc bác sĩ Kim lái xe vào bãi đỗ ở bệnh viện, cậu bạn nhỏ đã dựa vào người viện trưởng Park ngủ mất tiêu rồi. Muốn gọi cậu nhóc dậy, nhưng lại không nỡ, viện trưởng Park cứ ôm như vậy, nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ngủ. Bây giờ hắn thật muốn hôn thằng bé một cái. “Khụ khụ… Su Su a! Dậy thôi! Chúng ta tới rồi.” Kim Jaejoong thấy viện trưởng Park đang có ý xấu, liền lên tiếng. Xem ra y phải chú ý nhiều rồi. “Ưm~ không muốn~” Kim Junsu cọ cọ lên ‘cái giường’ thoải mái. Cảm giác hơi thở nóng phả vào lỗ tai mình, cơ thể cậu nhóc thì không ngừng ma sát vào cơ thể hắn, Park Yuchun thật sự sắp chịu không nổi rồi, lúc này hắn mới chịu đánh thức đứa nhỏ “Bảo bối ~ Su Su ~ Cậu nhóc ngoan, dậy thôi! Chúng ta chữa cái chân, rồi anh lại ôm em ngủ. Mau dậy đi, ngoan nào!” “Này! Park Yuchun! Cậu còn muốn cho người ta sống không hả? Su Su! Dậy mau, xuống xe ngay cho anh.” Bác sĩ Kim thật sự không chịu nổi hai người này rồi, tự mình đi lay thằng nhóc dậy. Nhưng kêu cả nửa ngày, Kim Junsu mới chịu khôi phục ý thức, Park Yuchun liền bế cậu nhóc vào cửa bệnh viện. Các y tá thấy thế lại túm tụm bàn tán “Nhìn kìa! Đó không phải là viện trưởng sao?” “Không thể nào? Đứa nhỏ viện trưởng bế là ai vậy? Không phải con của viện trưởng chứ? A… viện trưởng của tôi!” “Cô bị sao vậy? Viện trưởng làm sao mà có con lớn thế được?” Một y tá nam xen vào “Tôi thấy chắc là vợ của viện trưởng đấy.” Bỗng các cô y tá im bặt, sau đó lại đồng thanh nói “Biến đi!” Ngay lúc mọi người còn thì thầm to nhỏ thì viện trưởng Park và bác sĩ Kim đã đem đứa nhỏ đến văn phòng viện trưởng rồi. Viện trưởng Park đặt đứa nhỏ lên chiếc giường lớn trong phòng làm việc, tháo nốt chiếc giày còn lại, đắp chăn cho cậu bạn nhỏ, sờ sờ khuôn mặt của Kim Junsu “Bảo bối, lát nữa có thể sẽ hơi đau, em cố chịu một chút, anh hứa chỉ một lúc sẽ qua thôi.” Vật nhỏ ngoan ngoãn gật đầu “Nhưng… chú Park…để cháu ngồi trên ghế đi, cơ thể cháu toàn mồ hôi, bây giờ người cũng hôi quá, giường chú sạch vậy, cháu sẽ làm dơ mất.” Kim Junsu xoắn góc áo của mình, ngượng ngùng nói. “Anh đâu chê em bẩn! Đừng nghĩ lung tung nữa, anh đi lấy thuốc, ngoan ngoãn nằm đây đi.” Giọng điệu Park Yuchun như ra lệnh, nhưng thật ra là xuất phát từ cưng chiều trong đáy lòng. “Vậy… vậy đợi cháu khỏe lên… cháu giặt chăn nệm cho chú nha.” Cậu nhóc vẫn không hết ngại ngùng, nói. Viện trưởng Park nghĩ thầm: Để em rót nước cho anh, anh còn không nỡ, huống chi để em giặt chăn nệm. Lúc đó chắc tim anh vỡ mất. Xoa đầu vật nhỏ, Park Yuchun liền đứng dậy, đi lấy thuốc mỡ và băng gạc. Thừa lúc Park Yuchun đi lấy dụng cụ, bác sĩ Kim mới đến bên cạnh Kim Junsu “Su Su, chân còn đau không? Anh đau lòng lắm đấy, em còn không quan tâm mà đá banh như vậy, anh sẽ méc với mẹ em đó, cho dì mắng em một trận, để em nhớ đời.” “Anh Jae Jae~ Em biết anh là người thương em nhất mà, anh đừng nói với mẹ! Nếu không em sẽ bị mẹ mắng chết đó! Anh~ Anh cũng không muốn thấy bộ dạng thảm thương của em mà.” Vật nhỏ liền nhõng nhẽo với Kim Jaejoong. “Haiz, ai bảo anh lúc nào cũng bại trong tay em chứ. Mà Su Su, em cảm thấy chú Park của em thế nào?” “Chú Park? Ưm…” Kim Junsu tự hỏi bản thân, một lúc mới lên tiếng “Chú Park là người tốt, đẹp trai, tốt bụng, làm cho người ta thấy ấm áp… Nói chung là tốt lắm ạ. Ha ha.” Nói xong, mặt Kim Junsu bất giác đỏ lên. Kim Jaejoong nghĩ trong lòng: Đẹp trai? Cũng coi như dễ nhìn. Tốt bụng? Cái này là giả nhân giả nghĩa. Cảm giác ấm áp? Cái này là tên đó có mưu đồ quấy rối em đấy. Nhìn xem, biểu tình thẹn thùng của Junsu, đúng là đến thời kỳ phát xuân rồi. Chỉ cần mình kích động thêm. Park Yuchun! Cậu phải thưởng thêm tiền cho tôi đấy. “Đúng vậy! Chú Park của em cũng là người không tệ. Nhưng mà… nhưng… khụ! Thôi anh không nói đâu.” Park Yuchun! Tôi không thể dối lòng được. “Nhưng gì ạ? Anh Jae Jae, nói cho em biết đi! Nói cho em đi mà~~” Kim Jaejoong nói lấp lửng kiểu này, khiến cho cậu nhóc sốt ruột đến mặt đều đỏ bừng lên. “Em muốn biết thật à?” Bác sĩ Kim nhếch lông mày, vật nhỏ gật đầu “Park Yuchun vốn không tệ, chỉ là rất hay trêu ghẹo con gái, cậu ta có rất nhiều người theo đuổi. Ngoại trừ mấy cô gái chưa chồng, còn cả mấy cô vợ trẻ của người khác nữa. Nói chung họ toàn là mỹ nữ cả. Haiz, Su Su cũng thấy mà, đôi mắt đào hoa đó, ai mà không đổ được.” Không phải em cũng thế sao? Vật nhỏ! “A, hóa ra là vậy… Ha ha.” Mặt cậu nhóc lập tức giảm xuống vài độ, cúi đầu, đau lòng: Hóa ra chú Park là người như vậy. Có nhiều người thích chú ấy vậy, nhất định là chú ấy có người yêu rồi. Vậy sao còn đối tốt với mình? Còn gọi mình là bảo bối? Hừ! Chú Park là người xấu! Cứ đi nháy mắt quyến rũ người khác! Kim Jaejoong nghĩ: Mục đích đạt được rồi! Có trò hay xem đây! Tục ngữ nói, yêu mà quá thuận lợi sẽ không bền được, tôi đang giúp hai người tạo ra biến cố mới có thể nhanh đến bên nhau đấy. “Jaejoong, hai người đang nói gì thế?” Đúng lúc này, viện trưởng Park đem dụng cụ y tế đã chuẩn bị đầy đủ vào. “Không có gì. Cậu mau kiểm tra chân cho Su Su đi, nó sưng lên quá. Tôi phải đi làm việc đây. Su Su, phải nghe lời đấy.” Bác sĩ Kim làm như không có gì xảy ra, rời khỏi văn phòng viện trưởng. “Nào, bảo bối, bây giờ chúng ta lau chân trước, sau đó bôi thuốc.” Viện trưởng Park lấy một cái khăn ấm, đi đến bên chân cậu bạn nhỏ, cẩn thận lau “Em xem, sưng thế này, may là không gãy xương, nếu mà gãy sẽ phiền lắm đó. Sau này phải chú ý, có vui đến cỡ nào cũng không được làm mình bị thương!” Cầm tuýp thuốc mỡ, thoa nhẹ lên chỗ sưng, sau đó lấy băng gạc quấn lại. Suốt quá trình bôi thuốc, cậu bạn nhỏ Kim Junsu còn không thèm ngẩng đầu lên, đừng nói là nhìn viện trưởng Park: Chú Park, cần gì tốt với cháu vậy? Có phải ai chú cũng đối tốt thế không? Chắc là vậy rồi. Như vậy mới có nhiều người thích chứ. Nghĩ đến chú Park của mình sẽ dịu dàng khám bệnh cho mấy cô gái khác, Kim Junsu lại cảm thấy khó chịu, hốc mắt ngày càng cay “Anh Jae Jae đâu ạ?” Vật nhỏ cúi đầu hỏi. “Jaejoong đi kiểm tra rồi! Lát nữa sẽ quay lại.” Đã tan ca rồi, có gì mà kiểm tra. Ha ha “Cháu muốn về nhà, muốn anh Jae Jae đưa cháu về nhà, hoặc kêu Hyuk Jae tới đón cháu cũng được.” Cậu bạn nhỏ bắt đầu kiếm điện thoại của mình. “Em cứ nghỉ ngơi ở đây chút đi, vừa nãy trên xe không phải vẫn còn muốn ngủ sao? Ngủ thêm một lúc, tỉnh dậy, anh đưa em về.” Viện trưởng Park cũng không để ý tâm tình của cậu nhóc, tiếp tục dọn dụng cụ. “Không muốn. Cháu phải về nhà! Bây giờ phải về ngay! Anh Jae Jae đâu rồi? Cháu muốn về nhà.” Vật nhỏ cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, tuy bình thường cậu nhóc thích khóc là sẽ khóc liền, nhưng lần này Kim Junsu không muốn Park Yuchun xem thường mình. “Bảo bối? Em sao vậy? Đau lắm à?” Kéo vật nhỏ vào trong ngực, Park Yuchun cảm thấy kỳ quái, không phải lúc nãy còn tốt sao, nhìn biểu tình này, chắc là đang ấm ức lắm… Bị làm sao vậy? “Cháu không sao, cháu muốn về, cảm ơn chú Park… cảm ơn chú đã chữa bệnh cho cháu, sau này không phiền chú nữa, về muộn, sẽ bị mẹ mắng mất.” “Bảo bối, rốt cuộc em sao vậy? Vừa nãy vẫn còn tốt mà… Sao lại nói thế?” Park Yuchun thật sự không hiểu cậu nhóc có ý gì. Sao lại không làm phiền hắn nữa? Vậy có phải là không muốn gặp lại hắn không? Này so với việc bảo hắn chết đi còn đáng sợ hơn. “Chú Park, đừng gọi cháu là bảo bối nữa, gọi tên cháu đi, gọi là Kim Junsu hoặc học sinh Kim đều được.” Cậu bạn nhỏ đẩy Park Yuchun ra, cố giữ khoảng cách với hắn. Không đúng! Nãy rõ ràng còn tốt, nhất định là ai nói gì với bảo bối rồi. Hừ~ Ngoại trừ Kim Jaejoong thì còn ai nữa. Bác sĩ Kim! Cậu đúng là không làm tôi ‘thất vọng’ mà! Kéo cậu bạn nhỏ vào trong ngực lại, Park Yuchun lên tiếng “Bảo bối, nói cho anh biết, anh Jae Jae của em nói với em cái gì?” “Đã bảo đừng gọi cháu là bảo bối mà! Gọi tên ấy!” Cậu bạn nhỏ giãy giụa trong ngực viện trưởng. “Anh không muốn, anh cứ gọi em là bảo bối đấy, ngoan nào, bảo bối, mau nói cho anh biết, Jaejoong nói cái gì với em.” Viện trưởng Park xấu tính nói. “Anh ấy… nói… có rất nhiều cô gái thích chú, họ đều… rất… đẹp.” Cuối cùng cậu nhóc cũng thành thật nói ra, làm cho Park Yuchun cũng hiểu đại khái. Kim Jaejoong! Không giúp tôi thì thôi, còn tìm thêm chuyện! Bảo bối hiểu lầm rồi, tôi sẽ trừ lương cậu cho biết. Ôm vật nhỏ đặt lên đùi, cánh tay ôm chặt cậu nhóc giữ trong lồng ngực: Anh xem em muốn giãy thế nào! Xem em còn dám không muốn gặp anh nữa không! Em có trốn cũng không được đâu. Hừ! “Đừng nghe cậu ta nói! Có phải em nghĩ ai anh cũng gọi là bảo bối không?” Viện trưởng cố nén giận, nói. “Dạ.” Cậu nhóc gật đầu lia lịa, gật đến gần mười cái, làm cho mặt viện trưởng Park càng lúc càng đen đi. Đứa nhỏ này thật là… “Haiz, em đúng là một thằng nhóc đơn thuần, anh Jae Jae của em nói gì em đều tin, còn anh nói cái gì em cũng không tin sao?” Học sinh Kim Junsu quay mặt đi, không nhìn hắn. “Vật nhỏ, không phải ai anh cũng đối tốt vậy đâu! Em phải tin anh, thật sự có rất nhiều người thích anh, nhưng anh không thích mấy người đó! Nhiều năm qua anh chưa quen ai cả, em nói xem, có phải anh tội nghiệp lắm không?” “Hứ~ Có nhiều người thích chú vậy, chú còn thấy chưa đủ sao?” Vật nhỏ bĩu môi, mắt nhìn viện trưởng, suy nghĩ. “Chưa đủ! Bởi vì người anh thích chưa có nói thích anh.” Viện trưởng Park kéo đầu Kim Junsu dựa vào hõm vai mình. “Nhưng chú có người thích rồi. Cho nên sau này càng không thể gọi cháu là bảo bối được. Chú không sợ người đó càng không thích chú sao?” Chú thích người khác rồi, sao lại đối tốt với cháu chứ? “Chú Park… có phải chú… xem cháu là trẻ con không? Vì vậy chú mới đối tốt với cháu?” Vật nhỏ dựa vào ngực Park Yuchun, sợ hãi hỏi. “Bảo bối, anh hỏi em, khi Jaejoong nói có rất nhiều người thích anh, em có cảm giác gì?” “Dạ? Ưm… Cháu… cháu thấy buồn… nghĩ đến chú Park cũng đối tốt với người khác như cháu, cháu thấy khó chịu lắm! Không muốn… chú đối tốt với người khác như vậy… Cháu… cháu… là đứa nhỏ xấu… Ô ô ô…” “Không sao, không sao, đừng khóc! Anh Yuchun mới là người xấu! Bảo bối, em có thích anh không?” “Dạ, thích.” Cậu nhóc cúi đầu thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa. “Vậy anh làm bạn trai của em có được không?” Park Yuchun nâng mặt Kim Junsu lên, để cậu nhóc đối mặt với mình. “Có… có…lợi gì không?” Học sinh Kim Junsu lâu lâu mới khôn được một lần. “Đương nhiên là có rồi! Nếu anh là bạn trai của em, anh có thể cưng chiều em, yêu thương em gấp trăm lần so với bây giờ.” “Vậy có thể giúp cháu rời xa ba mẹ không?” “Hả?” “Không được ạ? Vậy cháu không cần chú đâu.” Vật nhỏ thất vọng, bĩu môi. “Được, đương nhiên là được rồi. Chẳng những rời xa ba mẹ, còn có thể dạy học cho em, làm bài tập hộ em.” Park Yuchun ngẫm trong lòng: Vật nhỏ thật khó dụ mà! Không hiểu trong đầu nghĩ cái gì nữa? Ba mẹ vợ! Con xin lỗi! Ba mẹ vẫn nên mở lòng đi, lúc tụi con về đừng đánh là được rồi. “Vậy… chú có nấu ăn được không?” Nghe câu trả lời của Park Yuchun, Kim Junsu đắc ý ngẩng đầu lên. “A…” Nấu cơm ư? Không đâu. “Không nấu được ạ? Anh Jae Jae nấu ăn rất ngon, cháu muốn anh Jae Jae làm bạn trai cơ.” “Nhà anh có mấy đầu bếp, để họ làm có được không? Nếu bảo bối thích anh nấu, anh sẽ đi học.” “Chụt! Chú Park nói là phải giữ lời đấy.” Vật nhỏ cảm thấy hắn có thành ý, lập tức rộng lượng hôn vào mặt Park Yuchun. Trong nháy mắt, viện trưởng Park liền hóa đá. “Bảo bối, bảo bối của anh. Em biết anh vui thế nào không? Bảo bối của anh…” Kéo bảo bối ôm chặt vào trong lồng ngực, hít sâu mùi trên người Kim Junsu, mùi mồ hôi xen lẫn ngọt ngào. Bác sĩ Kim đứng ở ngoài cửa, chịu không nổi mới lên tiếng “Su Su, em thế nào rồi?” “Kim Jaejoong! Cậu nên sửa tật xấu không gõ cửa trước khi vào phòng đi.” Quấy rầy chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh chết đấy. Bác sĩ Kim khinh thường nhìn: Không sửa đấy! Cho cậu tức chết. “Su Su, anh đưa em về nhà!” Vòng qua Park Yuchun, Kim Jaejoong ôm lấy cậu bạn nhỏ. “Anh~ Em có thể qua chỗ anh không? Em… không muốn về nhà… sẽ bị mẹ mắng đó.” Kim Junsu biết về nhà sẽ nhận hậu quả gì, mẹ mà bắt đầu thì ba với anh Jae Jae cũng không ngăn được. “Nhưng sớm muộn dì cũng biết! Em giấu không được lâu đâu, cậu bạn nhỏ Kim Junsu!” “Em mặc kệ! Em không về nhà đâu! Anh Jae Jae, anh phải thương em chứ. Không lẽ anh nhìn em nhảy vào hố lửa.” Ánh mắt cậu nhóc đầy ai oán, không biết đã đem cái nhà mình thành cái gì. “Jaejoong, hay để Junsu ở nhà tôi vài ngày đi.” Hai người nhìn nhau, trao đổi: Bác sĩ Kim: Cậu nghĩ tôi với Junsu dốt lắm à? Mang về nhà thì nhảy vô hố lửa, còn mang qua nhà cậu không phải vô chuồng sói sao? Đừng có giả bộ hiền lành. Viện trưởng Park: Tôi có ý gì đâu. Bác sĩ Kim: Hứ! Lời này Su Su cũng không tin được! Cậu nghĩ tôi mù à? “Su Su, lại đây! Anh bế em về nhà anh. Trước mắt sẽ không nói với dì, hôm nay em cũng mệt rồi, ngủ một giấc đã.” Nói xong liền bế cậu bạn nhỏ lên. Haiz, tuy giờ đã là của người ta rồi. “Jaejoong, tôi đưa hai người về.” PS: Sao giống em Su tính kế với anh Park quá=)) _________________