Kim Jaejoong đứng bên cửa sổ, từ cao nhìn xuống thành phố Vienna xinh đẹp. Lúc mới tới đây, y vẫn còn có cảm giác không chân thật, dù sao mọi chuyện cũng đến quá nhanh. “Jae Jae, em nhìn cái gì vậy?” Một cơ thể nóng ẩm dán vào lưng Kim Jaejoong, từ sau ôm lấy eo y. Cái mũi không an phận cọ lên lỗ tai của y. “Không có gì, chỉ là bây giờ vẫn có chút không thể tin nổi đây là sự thật.” Kim Jaejoong thấy ngứa mà né ra. “Là thật, đều là thật. Em phải tin chồng của mình chứ.” Khuôn mặt Jung Yunho liền đuổi theo Kim Jaejoong, y né đến đâu thì hắn tiến đến đó. “Người như anh có thể tin à?” Kim Jaejoong liếc cái tên đầu sỏ gây ra chuyện. “Bây giờ sẽ khiến cho em hoàn toàn tin tưởng. Chúng ta động phòng đi~” Một tay Jung Yunho ôm lấy eo của Kim Jaejoong, một tay ôm lấy chân của y. Cứ như vậy bế đến trên giường, còn bản thân thì nằm đè lên. “Này! Này! Jung Yunho! Jung… Yunho! Anh nghe tôi nói đã.” “Chuyện gì?” Jung Yunho bị ngăn lại, tâm tình có chút khó chịu. “Tôi nói cho anh biết. Tôi… tôi… là lần đầu đấy! Tôi… tôi không biết gì hết!” Mặt Kim Jaejoong đỏ ửng, ấp úng nói. Sau đó cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Jung Yunho. “Một chút cũng không?” “Ừm, lý thuyết thì biết chút chút… thực hành… thì…” Đầu Kim Jaejoong càng lúc càng cúi thấp, thấp đến nỗi sắp dán lên ngực rồi. “Ha ha, thực hành thì không biết gì? Ha ha, vợ thật đáng yêu! Để chồng em dạy cho em.” Nhìn người dưới thân ngượng ngùng, Jung Yunho liền cảm thấy có một dòng nhiệt nóng bỏng chảy trong bụng. “Hừ, anh thì nhiều kinh nghiệm rồi! Jung Yunho, anh nói mau, anh đã ăn nằm với bao nhiêu người rồi? Hôm nay không nói rõ thì đừng có đụng vào tôi.” Kim Jaejoong nghe xong liền tức giận. “A… Trước kia cũng có nhiều… Sau này chỉ có mình em thôi.” Jung Yunho lập tức có chút kinh ngạc. Bị người ta bắt lấy điểm yếu rồi. “Hừ, bây giờ tôi cũng tìm con gái phá thân. Nếu không thiệt thòi cho tôi quá.” Kim Jaejoong thấy bộ dạng bối rối của Jung Yunho, liền muốn trêu chọc hắn. “Em dám làm thế, anh sẽ ôm em nhảy từ trên này xuống đó.” Jung Yunho đưa mặt đến gần Kim Jaejoong, giọng nói rất đáng sợ. “Ha ha, đồ ngốc!” Kim Jaejoong phì cười, kéo cổ hắn về phía mình, hôn lên một cái. “Jae Jae! Nếu anh không phải tổng giám đốc của tập đoàn Dong Bang, không phải đại ca của một bang, em có lấy anh không?” Jung Yunho thâm tình nhìn người trước mắt. “Còn hỏi cái đó làm gì? Không phải đã bị anh cướp đến đây rồi sao?” Tên này ngốc thật, còn ngây người ở đó à? “Vợ à, cho dù em vì tiền hay quyền của anh mới đồng ý kết hôn với anh, thì anh cũng muốn giữ em bên mình suốt đời.” “Jung Yunho! Anh rốt cuộc có chịu động phòng không?” Một đêm tình cảm mãnh liệt đi qua, Jung Yunho dịu dàng rửa sạch giúp Kim Jaejoong. Hai người cùng nằm trên giường, ngủ. Kim Jaejoong nghe tiếng hít thở đều đều bên tai. Chắc anh ta đang ngủ. Kim Jaejoong dùng một tay chống đầu, nhìn gương mặt khi ngủ của Jung Yunho, vươn tay còn lại, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt hắn. “Chồng em thật đẹp trai. Ha ha, Yunho, bánh bao ngốc. Nếu anh không phải tổng giám đốc của Dongbang, không phải đại ca của xã hội đen, không phải em cũng bị anh cướp về sao? Cho dù không có tiền, không có quyền, cái gì cũng không có… thì anh còn có em… Em cam chịu số phận. Đã nói đến tuổi này, củ cải trắng chờ heo lên ăn mà. Kim Jaejoong sẽ không rời xa anh đâu, mãi mãi không rời…” Nói xong, Kim Jaejoong hôn lên đôi môi khêu gợi của Jung Yunho. “Hóa ra vợ anh yêu anh như vậy? Chúng ta làm thêm một lần nữa đi! Lại đây~” Jung Yunho đột nhiên ôm cổ cậu vợ đang ‘xằng bậy’ trên cơ thể mình. Xoay người, đè lên cơ thể của y. “Jung… Jung Yunho! Anh chưa ngủ?” Kim Jaejoong kinh ngạc nhìn hắn. “Ngủ rồi thì làm sao nghe được lời sâu kín của vợ chứ. Jae Jae, em hôn trộm anh, anh phải đòi lại!” “Cút!” “Jae Jae, một lần nữa thôi.” “Một lần cái đầu anh ấy. Mau lăn khỏi người tôi.” Đêm xuân đáng giá ngàn vàng… PS: Đêm đầu tiên của YooSu, Ma tỷ sẽ miêu tả, mọi người hãy yên tâm! Chap sau YooSu của chúng ta come back nhé!