Editor: Lông Dụ Tranh Độ được Thương Khuyết ‘đồng ý’ chấn động tới mức không nói nên lời, ngây ngốc nhìn hắn. Đèn đường hắt lên khuôn mặt Thương Khuyết khiến đường nét trên gương mặt hắn hiện rõ trong mắt cậu, vẻ mặt hắn không ngăn được ý cười, khóe miệng càng không khống chế được mà nhếch cao, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Em nên sớm nói cho anh biết là em thích anh, thực ra…” Đôi mắt sâu hun hút của hắn yên lặng ngắm Dụ Tranh Độ, đôi con ngươi màu đen chưa từng phản chiếu bất cứ thứ gì bỗng in rõ hình bóng của Dụ Tranh Độ, hắn trịnh trọng nói: “Anh cũng thích em.” …Không thể không nói, cái từ ‘cũng’ này thật vi diệu. Dụ Tranh Độ lại không tự chủ được mà cong mắt lên, giữa lông mày đều là vui sướng không hề che giấu, sau đó cũng nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em rất thích anh.” Khi cậu nói ra lời ấy, xung quanh như lập tức yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng ngừng chuyển động, cả thế giới chỉ còn dư lại hai đôi mắt chỉ có hình dáng của nhau. Thương Khuyết xưa nay luôn ngạo mạn kiêu căng, lúc này lại hơi luống cuống tay chân, hồi lâu sau mới không chắc chắn lắm hỏi Dụ Tranh Độ: “Vậy chúng ta như thế này có tính là hẹn hò không?” Dụ Tranh Độ không nhịn được mà cười khẽ: “Anh có muốn hẹn hò với em không?” Thương Khuyết không hề do dự: “Muốn.” Dụ Tranh Độ: “Vậy thì đúng rồi.” Cùng lúc đó, bảng đèn LED ở xa xa thay đổi, chứng minh một ngày mới đã đến. Dụ Tranh Độ đột nhiên nhớ ra, lấy điện thoại nhìn thời gian, quả nhiên là ngày mà app quy hoạch nhân sinh báo trước cậu và Thương Khuyết chính thức xác định quan hệ yêu đương. Dụ Tranh Độ cảm thán: “Công năng dự đoán mệnh của hệ thống chúng ta chuẩn ghê.” “Nó dám không chuẩn!” Thương Khuyết hơi hất cằm lên, trong giọng nói mang theo tia đắc ý. Dụ Tranh Độ bật cười: “Ừ, nó không dám.” Gió đêm khẽ thổi qua, ngũ quan thanh tú của cậu được ánh đèn đường chiếu rõ hơn, trong lòng Thương Khuyết nhảy lên, một phát nắm được tay cậu: “Anh có chút vui vẻ.” Dụ Tranh Độ nhíu mày: “Có chút?” “Ừm.” Thương Khuyết thận trọng gật đầu rồi do dự bổ sung, “Lớn hơn một chút.” Lần này Dụ Tranh Độ không nhịn nổi mà trực tiếp bật cười, sau đó dưới thần sắc ảo não của Thương Khuyết mà nghiêm túc nói: “Nhưng em rất vui.” Sắc mặt Thương Khuyết lập tức sáng lên, nói: “Thật ra anh cũng rất vui.” Tay nắm lấy tay Dụ Tranh Độ hơi dùng sức, trong giọng nói mang theo sự thăm dò: “Nhân gian xác định quan hệ có phải cần làm một số nghi thức đặc biệt?” Dụ Tranh Độ: “Ví dụ?” Thương Khuyết bỗng nhiên được thông suốt, kéo Dụ Tranh Độ lại ôm vào trong ngực, hai tay vòng lấy cậu: “Anh có chút muốn hôn em.” “Lớn hơn một chút…” “Nhưng thật ra là đặc biệt muốn hôn em.” Hắn không chờ Dụ Tranh Độ trả lời mà tự mình đính chính lại lời nói của mình, sau đó hơi cúi đầu, hôn lên đuôi tóc của Dụ Tranh Độ. Dụ Tranh Độ ôm lấy hắn. Thương Khuyết ngẩng đầu lên, nâng mặt Dụ Tranh Độ lên, lần thứ hai hôn cậu. … Nhóm nhỏ công ty La Phong (không có sếp) Khang Tấn: [Haha, ngày mai không cần đi làm. Anh em đừng có ngủ, tới mộ của tui nhảy disco đi.] Nhân viên giáp: [Ông nói chậm quá, hai ngày trước tôi mới đốt xe mới. Nhân dịp được nghỉ, lấy xe ra để tập rồi.] Nhân viên ất: [Tôi có thể đi, khà khà, thuận tiện mang đồ cúng thời thượng tới cho ông.] Khang Tấn: [Đồ cúng thời thượng là gì sao tôi không biết?] Nhân viên ất: [Bộ thuốc chống rụng tóc.] Khang Tấn: […] Trịnh Diễn: […Lúc mấy người thảo luận hoạt động của quỷ có thể nào âm thầm trò chuyện không. Người sống chúng tôi rất sợ hãi đó.] Khang Tấn: [Có gì đâu mà sợ chứ, cậu không hiểu được nghỉ là gì sao? Tôi cho cậu địa chỉ mộ của tôi, tới chơi.] Trịnh Diễn: [Không được không được.] Trịnh Diễn: [Tuy được nghỉ rất vui nhưng không biết vì sao công ty chúng ta lại được nghỉ.] Trịnh Diễn: [Điều này khiến tôi cảm thấy không yên tâm lắm.] Triệu Nhược Lạp: [Với nhiều năm kinh nghiệm làm công cho tư bản, trên thế giới này không có sếp nào vô duyên vô cớ cho nghỉ.] Triệu Nhược Lạp: [Trừ phi hắn không phải người.] Khang Tấn: [Nhưng sếp tổng của chúng ta quả thực không phải là người mà…] Triệu Nhược Lạp: [Có lý đấy nhưng chưa đủ thuyết phục.] Lục Linh Tê: [Giờ chúng ta có thể @Dụ Tranh Độ để hỏi, cậu ấy là người có khả năng biết được chân tướng nhất.] Triệu Nhược Lạp: [@Dụ Tranh Độ.] Trịnh Diễn: [@Dụ Tranh Độ] Những người khác: [@Dụ Tranh Độ] Một lát sau, Dụ Tranh Độ rốt cuộc xông ra. Dụ Tranh Độ: [À thì là do sếp thoát ế.] Lời cậu vừa dứt, cả đám toàn là: [!!!!!!!!!!!!] Nhân viên giáp: [Cái gì? Sếp thoát ế?!!!] Nhân viên ất: [Thật hay giả?] Khang Tấn: [Hahaha, đừng có đùa. Toàn âm phủ có ai mà không biết sếp tổng là quỷ độc thân ngàn năm, từng tuổi này mà ngay cả tay của ma nữ còn chưa nắm thì sao mà thoát ế? Phình bụng cười to.jpg] Khang Tấn mới nói xong, trong nhóm lớn của công ty đột nhiên nhảy ra tin nhắn. Thương Khuyết: [Tôi thoát ế, mỉm cười.jpg] Nhóm nhỏ trong nháy mắt yên ắng lạ thường. Một phút sau, nhóm nhỏ lần thứ hai nhảy tin nhắn. Khang Tấn: [Đù móe đù móe đù móe!!!] Khang Tấn: [Sếp thật sự thoát ế???] Khang Tấn: [Thoát ế với ai cơ?] Dụ Tranh Độ: [À thì với tôi.] Khang Tấn: [Đừng có đùa, tới lúc nào rồi chứ, nghiêm túc lên!] Triệu Nhược Lạp: […Sao tôi có cảm giác tin nhắn của sếp trong nhóm lớn có liên quan tới nhóm nhỏ chúng ta vậy?] Cô vừa mới nhắn xong, nhóm lớn lần thứ hai nhảy tin nhắn. Thương Khuyết: [Đúng, tôi nhìn tin nhắn của mấy người.] Nhóm nhỏ: [………………] Triệu Nhược Lạp: [@Dụ Tranh Độ, có phải là cậu bán đứng tụi tôi không?] Dụ Tranh Độ: [Đúng.] Khang Tấn: [!!!Sao cậu có thể đối xử với chúng tôi như thế?] Dụ Tranh Độ: [À thì vô tình…] Khang Tấn: [Vô tình cái gì?] Dụ Tranh Độ: [Hiện giờ sếp đang ở bên cạnh tôi… đọc được.] Cả đám lần thứ hai yên ắng lạ thường, một lát sau. Triệu Nhược Lạp: [Tới giờ này rồi mà cậu với sếp vẫn còn ở cùng nhau?] Nhóm lớn. Thương Khuyết: [Bởi vì chúng tôi ở cùng một chỗ.] Thương Khuyết: [@Khang Tấn, quỷ độc thân ngàn năm?] Khang Tấn: [Sếp à, tháng này em lại phải nộp cho công ty bao nhiêu tiền? QAQ] … Hôm sau ngày liên hoan lớp, bạn học cùng lớp ở trên diễn đàn đại học Phù Thành làm rõ lời đồn, không chỉ vậy còn đồng thời đưa Ngô Thạc Kiến ra ánh sáng là anti fan nổi tiếng thích bịa đặt chuyện Dụ Tranh Độ nhất, cũng đưa ra chứng cứ liên quan. Bài post đó đương nhiên gây ra sóng gió trên diễn đàn. Có chứng cứ ở đó, Ngô Thạc Kiến không thể chối cãi, người người hô đánh, nghe đâu còn có người tức giận nặc danh báo cáo đến đơn vị gã đang làm việc, cho rằng một người nhỏ nhen như thế không nên tiếp tục hành nghề luật. Tuy nói như thế nhưng vẫn có người nghi ngờ chuyện của Dụ Tranh Độ, cho là mấy chứng cứ kia chỉ chứng minh Ngô Thạc Kiến là anti fan cố ý hướng về phía Dụ Tranh Độ chứ không hoàn toàn nói rõ nội dung là giả. Thành tựu của Dụ Tranh Độ quá sáng, luôn có người không phục, bởi vậy nên chẳng có gì lạ khi bài post bịa đặt vẫn có nhiều người tin tới vậy. Nhưng những điều đó chẳng diễn ra lâu vì rất nhanh sau đó trên diễn đàn lại có người đăng bài mới tin tức trong giới săn đầu người. Lúc đó mọi người mới biết thì ra trong giới kỹ thuật có nhiều công ty đang đào Dụ Tranh Độ như vậy, hơn nữa giá cả còn cao hơn những gì mọi người suy đoán. Bạn học ở đại học Phù Thành ít nhiều gì đều biết tới mấy nơi săn người, tin tức tương tự không khó hỏi thăm nên nhanh chóng có những người khác đứng ra chứng minh là thật. Bởi thế nên lời đồn chưa đánh đã tan. Mà độ thảo luận của Dụ Tranh Độ chẳng yên tĩnh được lâu bởi vì ID mới nổi tiếng của diễn đàn @ngày hôm nay làm Âu thần giả làm sếp của Dụ Tranh Độ login mắng tất cả những bài nghi ngờ Dụ Tranh Độ, phong cách sửu nhi trước sau như một khiến người không biết là fan hay là anti. Kỳ lạ chính là trước đây khi ID đó xuất hiện, các bạn học của Dụ Tranh Độ sẽ xông lên giáo dục hắn, yêu cầu hắn không được dùng thân phận của CEO kêu gọi anti cho Dụ Tranh Độ nữa. Nhưng chuyện lần này lại lặn hoàn toàn hoặc là nói chuyện bình thường với ID đó, còn giúp ID lên tiếng nữa. Thực sự khiến sinh viên đại học Phù Thành hoang mang. … Ngày nghỉ thần bí mong đợi đã lâu vậy mà lại vì Quỷ vương thoát ế, tin tức này khiến hết thảy nhân viên La Phong quay cuồng trong mê man. Cuối cùng, buổi concert nhảy disco trên mộ của Khang Tấn trở nên yên tĩnh, không nhảy, không nói, vị đi tập xe nghe đâu còn suýt xảy ra tai nạn. Ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, ngày đi làm trở lại, mọi người vẫn chưa bình tĩnh lại. Dụ Tranh Độ vừa vào công ty đã phát hiện toàn bộ văn phòng vẫn rơi vào trầm mặc như trước. Dụ Tranh Độ cười nói: “Mọi người đâu cần phải kinh ngạc như thế.” Vẻ mặt Khang Tấn hoảng hốt, dựa vào bàn mới có thể nói chuyện: “Đó là Quỷ vương, Quỷ vương La Phong Sơn độc thân ngàn năm…” Dụ Tranh Độ im lặng, hỏi: “Vậy không phải mọi người nên cảm thấy vui vẻ sao? Nam thanh niên lớn tuổi độc thân cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề của mình rồi.” Mọi người: “…” Hắn giống với nam thanh niên lớn tuổi độc thân bình thường à? Khang Tấn yếu ớt nhìn cậu, trong đôi mắt mơ hồ có tia lên án nhưng không dám quá rõ ràng: “Nhưng tại sao lại cùng với cậu…” Dụ Tranh Độ hơi im lặng: “Kỳ lạ lắm sao?” “Được rồi, làm việc nào.” Lục Linh Tê cắt ngang lời họ, sau đó nhìn Dụ Tranh Độ, “Tiểu Dụ, tới phòng họp đi. Tôi có chuyện muốn nói cho cậu.” Dụ Tranh Độ cùng Lục Linh Tê tiến vào phòng, Lục Linh Tê nghiêm nghị nhìn cậu. Cậu kỳ lạ hỏi: “Chuyện gì?” Lục Linh Tê nhìn cậu: “Cậu thật sự đang quen với sếp?” Dụ Tranh Độ gật đầu, trực giác cảm thấy tâm tình của cô không đúng: “Làm sao vậy?” Lục Linh Tê trầm ngâm mới mở miệng nói: “Vậy hai người tính khi nào chia tay?” Dụ Tranh Độ thoáng nhướn mày: “Sao chị lại hỏi vấn đề đó?” “Tôi nghiêm túc đấy.” Lục Linh Tê vung tay, biểu cảm của cô nhìn cậu rất phức tạp, “Cậu làm việc ở công ty lâu như vậy rồi, không thể nào không biết ‘nhân quỷ thù đồ*’ chứ?” (*nhân quỷ thù đồ: người và quỷ không chung đường) Dụ Tranh Độ hơi khựng lại, bốn từ ‘nhân quỷ thù đồ’ này đương nhiên là cậu biết. Cậu dựa lưng vào ghế, cười nói: “Tôi đã từng nghĩ qua.” Đoản mệnh, giảm thọ đối với cậu mà nói đều có thể vượt qua. “Không chỉ có vậy.” Lục Linh Tê nói. Nhân quỷ thù đồ không chỉ là vấn đề giảm thọ, cái gọi là âm dương khác biệt là hai thế giới khác nhau, chuyện liên quan hoàn toàn không phải đơn giản như sống và chết. Lục Linh Tê lo lắng vô cùng: “Cậu không biết những chuyện này là bình thường nhưng sao sếp lại cảm tính như thế?” Dụ Tranh Độ cười nói: “Đây chẳng phải là nhà cũ dễ cháy sao, độc thân cả ngàn năm thì kích động là chuyện bình thường mà?” Lục Linh Tê hơi nghẹn: “Cậu còn tâm tình đùa giỡn sao?” Dụ Tranh Độ: “Bởi vì mới hẹn hò nên tâm trạng rất tốt.” Lục Linh Tê: “…Cậu không quan tâm bản thân sao?” Dụ Tranh Độ cười cười, an ủi cô: “Tôi sẽ xử lý tốt, chị yên tâm đi.” Đang nói, cửa phòng mở ra, Thương Khuyết mò vào, nhìn Dụ Tranh Độ: “Thì ra em đang ở đây.” Dụ Tranh Độ cười nói: “Đang họp với quản lý Lục.” “Sao mới sáng sớm đã bận rồi.” Thương Khuyết nhíu mày, “Khi nào họp xong?” “Họp xong rồi.” Dụ Tranh Độ đứng lên, “Anh có chuyện gì à?” Thương Khuyết: “Muốn tìm em cùng đi thăm Bội Kỳ.” Dụ Tranh Độ: “Được.” Thương Khuyết vui vẻ bổ sung: “Nhanh lên nói cho Bội Kỳ biết bé không phải ngỗng mồ côi ba.” Lục Linh Tê ở sau: “…” Chờ đã, sếp viết nội dung vở kịch gì vậy? … Bội Kỳ: Quạc! Nội dung vở kích ba ba rất hay..