Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 88 : Không Muốn Đồng Ý

Editor: Lông Cuối tuần, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết cùng đi xem phim. Lần này không có người khác cũng không có quỷ quấy rối, buổi hẹn hò vô cùng thuận lợi. Trong lúc xem phim, Thương Khuyết vẫn ôm ý niệm ‘không thể lần nào cũng để đối phương chủ động’ nên lần thứ hai nắm tay Dụ Tranh Độ. Xem xong phim, vẻ mặt Thương Khuyết rất vui vẻ, hào phóng mà tán dương: “Bộ phim này xem được đấy.” “Đúng là khá hay.” Dụ Tranh Độ gật đầu, “Nhưng đoạn nam chính nhất định phải tự mình đi cứu người thì không được hay cho lắm, loại chủ nghĩa cá nhân như thế dễ khiến người ta nổi nóng ghê…” “Hả?” Thương Khuyết mờ mịt nhìn cậu, “Có đoạn đó sao?” “Có mà.” Dụ Tranh Độ im lặng một chút, “Chẳng phải lúc sau vì vậy mà nữ chính bị bắt à?” Thương Khuyết nghiêm túc suy nghĩ rồi bỏ cuộc: “Tôi quên rồi.” Dụ Tranh Độ cạn lời nhìn hắn: “Vậy anh nói bộ phim này khá được là chỉ…” “Thì chính là được mà.” Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ, trong mắt không che giấu nổi sự vui vẻ, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói, “Bộ phim hay với chuyện tôi không nhớ nội dung có gì mâu thuẫn sao?” “Không có.” Dụ Tranh Độ thấy ý cười trong mắt hắn cũng nhịn không được mà cười, “Anh nói đúng, bộ phim thật sự khá hay.” “Không đúng, em nhớ rõ nội dung như thế.” Thương Khuyết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cau mày nhìn cậu, “Lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xem phim mà em thật sự nghiêm túc xem phim?” Dụ Tranh Độ: …Chứ không thì sao? Dụ Tranh Độ ngay lập tức phủ nhận: “Nói bậy, tôi làm gì có nghiêm túc xem chứ, tôi cũng quên hết nội dung rồi.” Thương Khuyết bị nghẹn, rốt cuộc mới nhận ra hình như mình bị bại lộ gì đó, hơi mất tự nhiên dời ánh mắt nhìn chỗ khác: “Ban nãy tôi có nghiêm túc xem phim.” Suy nghĩ một hồi rồi ngượng ngùng bổ sung: “Tôi cũng không phải không vui.” “Tôi biết mà.” Đôi mắt Dụ Tranh Độ không tự chủ cong lên, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Chúng ta đi ăn đi.” Cậu lấy điện thoại ra: “Để tôi xem xung quanh đây có quán gì ngon…” “Tôi đã tra qua rồi.” Tâm tình Thương Khuyết lại tốt lên, “Trong trung tâm thương mại này có một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, tôi đã đặt bàn trước rồi.” Dụ Tranh Độ đang lướt điện thoại thì khựng lại, bỗng dưng nhớ tới lúc cùng Thương Khuyết đi Đế Dương, lúc đó Thương Khuyết cũng hưng phấn tìm nhà hàng nổi tiếng dẫn cậu cùng đi ăn, khi đó cậu còn tưởng Thương Khuyết chỉ là muốn ăn thử quán nổi tiếng, còn gọi cả Khẩn Na La cùng ăn cơm. Chẳng trách lúc đó Thương Khuyết lại trông phiền muộn tới vậy. “Được.” Dụ Tranh Độ cất điện thoại vào túi, cười nói, “Nghe lời anh.” Nhà hàng Thương Khuyết chọn quả nhiên thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, đồ ăn thì mùi vị bình thường nhưng được ở chỗ view khá tốt. Cũng may trọng điểm của hai người không phải đặt ở đồ ăn, Thương Khuyết vừa ăn vừa mặc sức tưởng tượng buổi đi chơi lần sau: “Tôi cảm thấy như hôm nay rất tốt, sau này chúng ta có thể thường xuyên cùng đi chơi như thế này…” Dụ Tranh Độ không nhịn được mà cố ý chế nhạo hắn: “Không phải anh còn đang suy nghĩ sao? Lỡ anh không đồng ý thì sao thường xuyên cùng đi chơi chứ?” “À…” Thương Khuyết hơi do dự, hồi lâu sau đột nhiên nghĩ thông suốt, ngẩng đầu nhìn Dụ Tranh Độ, “Nếu em sốt ruột như thế thì có thể sớm nói với tôi, tôi có thể cho em đáp án sớm hơn.” Dụ Tranh Độ: “…” Có phải thiên phú của anh sếp chính là trộm đổi khái niệm không nhỉ… Sao biến thành cậu không thể chờ đợi rồi? Dụ Tranh Độ mỉm cười: “Không sao, tôi không vội.” “Ừ, không cần phải gấp.” Thương Khuyết ho nhẹ, mặt xoay sang nơi khác, “Tôi sẽ chờ em mà.” Đường nét gò má của Thương Khuyết rất sắc bén, mang theo vẻ lạnh lùng của những người bề trên nhưng lúc hắn nói chuyện giọng điệu lại rất bình tĩnh, tới mức khiến Dụ Tranh Độ cảm thấy ấm áp bất ngờ. Dụ Tranh Độ không chọc hắn nữa, trịnh trọng đáp: “Được.” Hai người tiếp tục ăn cơm, tùy ý nói chuyện phiếm. Lúc thường họ toàn bận rộn công tác cùng với giải quyết đủ loại chuyện bất ngờ, chưa từng có được cơ hội như hôm nay, chẳng vì gì cả mà cùng ngồi xuống tán gẫu với nhau. Lúc nói chuyện thế này mới phát hiện thì ra họ đã trải qua nhiều chuyện như thế. Càng hiếm thấy hơn là những chuyện bọn họ từng trải đều không phải là chuyện tốt nhưng kết quả lại không tệ. Dụ Tranh Độ bất giác ý thức được tuy cậu thường gặp những tình huống ngoài ý muốn nhưng đã lâu không cảm thấy căng thẳng nữa. Suy nghĩ kỹ mới thấy có lẽ là vì biết Thương Khuyết ở bên cạnh cậu đi. Chẳng biết từ khi nào mà đã hình thành sự tin tưởng vô điều kiện cùng ỷ lại như thế nhưng hiển nhiên là cảm xúc đó được tạo ra sớm hơn cậu nghĩ. “Tiểu Thương.” Dụ Tranh Độ đột nhiên gọi. Thương Khuyết nhìn sang. Dụ Tranh Độ cười cười: “Phải chờ tôi đấy.” “Sẽ luôn đợi em.” Trên mặt Thương Khuyết hơi cứng ngắc, cố gắng không nở nụ cười phá hoại hình tượng cao lãnh của mình, “Không chạy đâu.” Một bữa cơm ấm áp kết thúc, Dụ Tranh Độ xem thời gian, đang chuẩn bị tính tiền rời đi thì bỗng dưng từ bên cạnh nghe thấy tiếng quen thuộc của một cô gái: “Ấy, Tranh Độ, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây à.” Dụ Tranh Độ xoay đầu nhìn lại, là bạn học thời đại học Trương Thanh Thanh. Cô kéo tay một chàng trai, cười hì hì đi tới: “Đã lâu không gặp cậu.” “Đúng là đã khá lâu rồi.” Dụ Tranh Độ đứng dậy chào hỏi, nhìn chàng trai bên cạnh cô, “Hẹn hò với bạn trai?” “Đúng vậy, mới hẹn hò thôi, là đồng nghiệp của tớ.” Trương Thanh Thanh tự nhiên giới thiệu hai người, sau đó nhìn Thương Khuyết, bật thốt lên, “A, cậu cũng hẹn hò sao?” Chờ nói ra miệng mới ý thức hai người họ đều là nam, công khai trêu chọc không thích hợp lắm, Trương Thanh Thanh vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tớ đùa thôi.” “Không sao.” Dụ Tranh Độ vung tay, cũng thoải mái mà thừa nhận, “Đúng là hẹn hò thật.” Thương Khuyết vốn đang lo lắng Dụ Tranh Độ bối rối, không ngờ cậu lại thừa nhận như thế, trên mặt hiện lên vẻ cười đắc ý, cùng gật đầu: “Ừm.” Hai người quang minh chính đại như thế khiến Trương Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được mà trừng Dụ Tranh Độ: “Lúc đó khi mọi người nói chuyện này trong nhóm chat cậu còn chẳng thèm đáp một lời, tớ còn tưởng là tin tức bị sai chứ.” Dụ Tranh Độ cười không nói, có giải thích cũng rắc rối nên không cần phải giải thích nữa. Bạn trai Trương Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thì ra hai người là người yêu sao?” “Bây giờ còn chưa phải.” Thương Khuyết nghiêm túc đáp. Trương Thanh Thanh với bạn trai nghe mà ngu người, Trương Thanh Thanh ngơ ngác hỏi: “Bây giờ còn chưa phải là sao?” “Chính là ý trên mặt chữ.” Dụ Tranh Độ không tính giải thích quá nhiều với người ngoài, chỉ đáp qua loa, “Còn chưa chính thức xác định, không tính là người yêu.” Trương Thanh Thanh nghe mà cái hiểu cái không nhưng cũng không tiện hỏi quá nhiều, còn bạn trai cô thì ngốc ngốc xoa đầu nói: “À, thì ra không phải là người yêu.” Trương Thanh Thanh: “…” Thẳng nam giải thích là chí mạng nhất. Hai bên đều tới hẹn hò nên không có tán gẫu quá nhiều, Trương Thanh Thanh cùng bạn trai bắt chuyện mấy câu rồi về bàn của mình, kết quả vừa đi được mấy bước thì có hai cô gái cách đó không xa xô đẩy nhau hướng tới chỗ bọn Dụ Tranh Độ. “Hai anh đẹp trai ơi, xin chào.” Một cô gái mặt đỏ bừng nhìn Dụ Tranh Độ, “Có thể nhờ các anh giúp tụi em một chuyện không?” Dụ Tranh Độ không hiểu: “Chuyện gì?” Cô gái cùng bạn mình liếc nhìn nhau rồi mới ngượng ngùng mở miệng: “Là vầy, hôm nay nhà hàng có tổ chức hoạt động chỉ cần cặp người yêu ở trước cửa chụp hình lưu niệm là có thể nhận được ưu đãi giảm giá và có thể tham gia bốc thăm trúng thưởng nên tụi em nghĩ…” Dụ Tranh Độ vừa nghe đã hiểu, từ nhỏ tới lớn cậu đã trải qua đủ kiểu xin làm quen rồi, hai cô gái này chắc muốn cậu với Thương Khuyết giả làm người yêu với các cô đi chụp ảnh chung sau đó tiện thể add Wechat làm quen. Cũng may Dụ Tranh Độ độc thân bằng thực lực hai mươi mấy năm, trong nháy mắt đã nghĩ xong lý do từ chối, đang định mở miệng thì nghe thấy giọng của Thương Khuyết vang lên: “Người yêu chụp ảnh có thể nhận thưởng?” Cô gái kia thấy hắn có vẻ hứng thú, vẻ ngượng ngùng trên mặt nhất thời bị nụ cười thay thế: “Đúng vậy, ở ngay đằng trước cửa ấy.” “Vậy chúng ta đi chụp ảnh chung đi.” Thương Khuyết kéo tay Dụ Tranh Độ đi về phía cửa, không quên quay đầu nói cảm ơn với hai cô gái, “Cảm ơn đã nói cho chúng tôi biết.” Hai cô gái: “…???” Dụ Tranh Độ không còn gì để nói. Hay lắm, cậu thì ế nhờ thực lực, Thương Khuyết thì ế nhờ thiên phú, theo góc độ nào đó thì hai người cũng xứng đôi đấy. Trương Thanh Thanh với bạn trai mới đi được hai bước: “…” Bạn trai cô hoang mang hỏi: “Không phải vừa nãy anh ta nói không phải người yêu sao? Tại sao còn tham gia hoạt động người yêu chụp ảnh?” … Ngày đi làm, Dụ Tranh Độ theo thường lệ tới văn phòng Thương Khuyết dưỡng thai cho Bội Kỳ. Mấy ngày nay tâm trạng của Thương Khuyết khá tốt, cùng cậu ngồi xổm trước ổ trứng ngỗng đọc thơ cho Bội Kỳ: “Ngỗng ngỗng ngỗng, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba*.” (*thơ vịnh ngỗng của thi nhân nhà Đường – Lạc Tân Vương làm khi mới ba tuổi. Dịch nghĩa sơ lược: Ngỗng ngỗng ngỗng, Mặt hướng trời xanh, một đám ngỗng vươn cao cổ hát vang trời xanh, Lông chim như tuyết trắng dập dờn trên mặt nước xanh biếc, Đôi chân màu đỏ thoăn thoắt đạp như mái chèo rẽ sóng.) Đọc thơ xong, hắn không khỏi cảm khái: “Đáng tiếc bể bơi trong thành phố không cho ngỗng vào, nếu không Bội Kỳ nhất định có thể trở thành quán quân bơi lội nhí.” Dụ Tranh Độ trầm ngâm: “Giải quán quân đó thì không cần phải cãi rồi.” Đang nói, Lục Linh Tê tiến vào, nói: “Sếp, lúc trước anh có nói cho mọi người được nghỉ. Sắp tới ngày đó rồi, tôi tới xác nhận lại có thật là cho nghỉ phải không ạ?” Thương Khuyết liếc nhìn Dụ Tranh Độ, ho nhẹ: “Ừ, chắc chắn.” “Quá tốt rồi, tôi đi nói lại với mọi người.” Lục Linh Tê vui vẻ lùi ra ngoài. Lúc này Thương Khuyết mới chuyển hướng sang Dụ Tranh Độ, chậm rãi nói: “Ờm, lúc đó không cần quá long trọng đâu, quan trọng là ở tấm lòng.” Dụ Tranh Độ bật cười: “Ồ.” Thương Khuyết khựng lại, hỏi: “Có cần tôi chuẩn bị gì không?” Dụ Tranh Độ không khỏi hỏi lại: “Anh muốn chuẩn bị cái gì?” “Tôi xem các cách tỏ tình ở trên mạng.” Thương Khuyết nói, “Nếu cần thiết thì tôi có thể giúp em chọn địa điểm…” Dụ Tranh Độ: “…” Sao ngay cả cách tỏ tình mà anh cũng xem giúp tôi vậy? “Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Dụ Tranh Độ đỡ trán mỉm cười, “Tôi đi làm việc đây.” Dụ Tranh Độ rời khỏi phòng một lúc lâu mà Thương Khuyết vẫn còn nghiêm túc suy nghĩ địa điểm thích hợp đến khi tiếng tin nhắn Wechat truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Thương Khuyết giương mắt nhìn, là điện thoại của Dụ Tranh Độ quên mang đi. Hắn muốn lấy điện thoại để trả lại cho Dụ Tranh Độ nhưng vừa mới cầm trên tay thì trên màn hình nhảy ra mấy cái thông báo. Tần Việt Kiến: [Mà chuyện của bạn nam thích cậu rốt cuộc là ai vậy?] Tần Việt Kiến: [Cậu thẳng thắn nói với người ta chuyện cậu không thích nam chưa?] Tần Việt Kiến: [Thẳng nam từ chối đồng tính luyến ái thật khiến người ta lo lắng.] Tần Việt Kiến: [Vẫn là bạn tốt, thật là tội lỗi.] Tần Việt Kiến: [Không thì cậu dứt khoát đi theo người ta đi.] Thương Khuyết nhìn mấy tin nhắn, không tự chủ nhớ ra gì đó, trên mặt dần hiện lên vẻ khó tin nổi. Một lát sau, cửa phòng làm việc lần thứ hai bị gõ, Dụ Tranh Độ đi vào: “Sếp, có phải tôi để quên điện thoại trong phòng anh không?” “Đúng vậy.” Thương Khuyết ngẩng đầu, chỉ chỉ di động trên bàn làm việc, trên mặt hiện vẻ mờ mịt, “Mới nãy Tần Việt Kiến nhắn tin cho em, tôi lỡ đọc rồi.” “Ồ, không sao.” Dụ Tranh Độ nói, sau đó cầm điện thoại lên xem, “…” Thương Khuyết thẫn thờ hỏi: “Cậu ta nói người bạn nam kia… là chỉ tôi sao?” Dụ Tranh Độ không ngờ tới chuyện đó vào lúc này lại bị lộ ra, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vẻ mặt của Thương Khuyết tựa như không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với cậu. Trong lòng Dụ Tranh Độ bỗng cảm thấy khó chịu, than một tiếng: “Đúng thế.” Sắc mặt Thương Khuyết khó có thể dùng lời diễn tả được: “Lẽ nào… là tôi hiểu lầm?” Dụ Tranh Độ gật đầu nói: “Đúng thế.” Thương Khuyết: “Cho nên… thực ra em không muốn tỏ tình với tôi?” Dụ Tranh Độ dở khóc dở cười: “Tôi chưa từng nói qua tôi sẽ tỏ tình mà.” Thương Khuyết không thốt ra được lời nào. Cuối cùng hắn không thể không nhớ lại những chuyện trước kia. Sau đó hắn không thể không thừa nhận… Dụ Tranh Độ thật sự chưa từng nói sẽ tỏ tình với hắn. Những chuyện mà hắn từng tự cho là đúng lập tức có lời giải thích hoàn toàn mới. Mỗi một biểu hiện bên ngoài của Dụ Tranh Độ rồi hình ảnh muốn nói lại thôi của cậu. Tất cả từ ban ban đầu đã không giống như hắn tưởng tượng. Phát hiện kinh người này khiến Thương Khuyết sợ hãi đến biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn Dụ Tranh Độ. “Nhưng mà…” Dụ Tranh Độ cũng nhìn hắn, dịu dàng an ủi hắn, “Tôi không nghĩ có chuyện gì to tát đâu, sau này tôi đã suy nghĩ kỹ…” “Không sao cả.” Thương Khuyết cứng đờ nghiêng đầu đi, cố gắng bày ra vẻ mặt dửng dưng, “Đúng lúc ngay từ đầu tôi cũng không có ý định đồng ý.” Dụ Tranh Độ: “…” Nếu không phải dáng vẻ Thương Khuyết miễn cưỡng như thế thì suýt nữa cậu tin thật rồi! … Tiểu Quỳ: Tôi không có định đồng ý. *quật cường* Tranh Độ: …À thế à. ….