Editor: Lông Lần đầu tiên La Phong tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang cho CEO cuối cùng được Thương Khuyết kết thúc bằng màn thiên vị rất quang minh chính đại. Triệu Nhược Lạp vốn tự tin đầy mình chuẩn bị lấy được giải nhất ai ngờ lại không bại bởi kỹ thuật mà bại bởi ‘quy tắc ngầm’, không chỉ vậy chương trình gian lận mà cô viết vượt quá thẩm mỹ cho phép nên bị trượt. Đồng nghiệp công ty không dám ý kiến ý cò với sếp tổng nên chỉ có thể điên cuồng nhắn tin riêng cho Dụ Tranh Độ. [Tên kia, mi đã cho sếp tổng chơi thuốc gì vậy hả?] [Cậu chỉ cho sếp mặc một bộ âu phục bình thường cùng đôi giày cũng bình thường nốt mà cũng đạt được quán quân?!!] [Trả tui gấp đôi tích điểm đây!] Dụ Tranh Độ rất bình tĩnh, nhắn một tin giống nhau cho mọi người: [Cô/cậu/anh/chú đi nói với sếp ấy.] Chỉ giây sau mọi người đều yên tĩnh. Bên đó không trêu chọc nổi! Thương Khuyết đơn phương tuyên bố kết thúc chiến tranh lạnh, sau đó ra vẻ Dụ Tranh Độ có thể tiếp tục tự do ra vào phòng làm việc của hắn như trước. Dụ Tranh Độ: …Nói thật thì trong lúc chiến tranh lạnh cậu thấy số lần mình vào phòng Thương Khuyết cũng chẳng giảm mấy. Đương nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất vui vẻ, thời gian dưỡng thai càng không thể giảm. Mấy ngày sau, trong lúc Dụ Tranh Độ đang viết mã code, Lục Linh Tê tới tìm cậu nói đồng nghiệp tổng bộ La Phong nói với cô hy vọng có thể giống công ty dương gian thỉnh thoảng tổ chức hoạt động tập thể. Lúc này Dụ Tranh Độ mới nhớ tới từ khi cậu tới La Phong tới nay ngoại trừ du hội lễ quỷ thì hình như công ty chưa từng có hoạt động tập thể nào. Lúc trước là vì quy mô công ty nhỏ, đều là quỷ nên cậu không để trong lòng. Bây giờ ngẫm lại, quỷ cũng có nhu cầu xã giao mà, lại thêm mấy ngày trước Thương Khuyết tức giận với cuộc thi phối đồ cho Quỷ vương khiến tinh thần mọi người bị căng thẳng trong thời gian dài, hiện giờ cho mọi người thả lỏng một chút cũng là điều nên làm. Dụ Tranh Độ nói: “Được, chị sắp xếp đi.” Lục Linh Tê do dự rồi mới nói nguyên nhân cô tìm cậu: “Mọi người nói không muốn tiếp tục vui chơi ở mấy chỗ như nghĩa trang hay ngoại ô nữa, muốn đi khu vui chơi của dương gian.” Dụ Tranh Độ chần chừ: “Điều này hình như trái quy định mà?” Lục Linh Tê ủ rũ: “Đúng vậy, sau khi Minh giới sụp đổ, chúng tôi làm việc ở nhân gian nên nhiều hạn chế lắm, làm gì cũng không dám duỗi thẳng tay chân.” Dụ Tranh Độ cũng hiểu rõ ý mọi người, vì không được ảnh hưởng tới trật tự dương gian, phạm vi hoạt động của nhóm âm hồn khá hẹp, cũng không thể sử dụng thiết bị giải trí của dương gian, cuộc sống hằng ngày xác thực tương đối khô khan. Cậu suy nghĩ rồi nói: “Vầy đi, chúng ta bao rạp chiếu phim một buổi để mọi người cùng xem.” Đôi mắt Lục Linh Tê sáng lên: “Chủ ý này hay.” Bao cả rạp xem phim thì có thể khống chế thời gian và địa điểm vào lúc người sống nghỉ ngơi, nếu như Dụ Tranh Độ đặt vào lúc nửa đêm thì căn bản không hề ảnh hưởng tới trật tự dương gian. Lục Linh Tê nhanh trí: “Tôi thấy trên tin tức nói gần đây bộ phim mới có doanh thu phòng vé không tốt, bên nhà sản xuất tự bỏ tiền mua rất nhiều ‘rạp chiếu ma*’, chúng ta đúng lúc có thể đi tới những rạp chiếu ma đó.” (*rạp chiếu ma (u linh tràng): dùng để chỉ hiện tượng gian lận mở rạp chiếu vào lúc nửa đêm và đều kín chỗ nhằm tăng doanh thu phòng vé.) Dụ Tranh Độ hơi cạn lời nhìn cô: “Chị đúng là thiên tài tiết kiệm tiền.” Lục Linh Tê khiêm tốn nói: “Không dám nhận, dù sao thì ma cũng là quỷ mà.” Dụ Tranh Độ đỡ trán: “Loại rạp chiếu ma kiểu đó chỉ là khóa phòng chiếu phim lại thôi, có khi rạp sẽ không chiếu phim đâu. Không cần quá tiết kiệm, cứ bao một phòng là được.” “CTO thật quyết đoán.” Lục Linh Tê dựng ngón tay cái, thương lượng hỏi, “Nếu vậy thì việc tổ chức hoạt động này sẽ do cậu đứng ra bàn với sếp tổng được không?” Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn cô: “Nếu chuyện này cũng tới tay tôi thì công ty còn cần giám đốc nhân sự như chị làm gì?” Lục Linh Tê nói vô cùng thuyết phục: “Ngay cả chuyện cậu dám lấy sếp để làm game thay quần áo mà sếp vẫn còn tha thứ cho cậu thì chuyện này nếu do cậu nói chắc chắn sếp sẽ không từ chối.” Dụ Tranh Độ: “…” Cậu không còn lời nào để phản bác. Dụ Tranh Độ suy nghĩ rồi đứng dậy gõ cửa phòng làm việc Thương Khuyết. Âm nhạc dưỡng thai cho Bội Kỳ đã được đổi từ Mozart sang Beethoven, Thương Khuyết ngẩng đầu hỏi cậu: “Chuyện gì?” Dụ Tranh Độ thuật lại chuyện Lục Linh Tê muốn tổ chức buổi xem phim cho công ty cho hắn nghe, thuận miệng nói: “Muốn cùng anh đi xem phim.” Cơ thể Thương Khuyết hơi ngửa ra sau, trên mặt hiện lên vẻ thận trọng: “Tôi còn chưa nghĩ xong có nên đồng ý với em không mà hiện giờ đã bắt đầu hẹn hò rồi, có phải quá quá nhanh không?” Dụ Tranh Độ: “…” Sếp à, lúc anh nói những lời đó thì có thể nào đừng lộ cái vẻ mừng thầm kia không? Cậu trấn định nói: “Là hoạt động tập thể công ty.” Thương Khuyết: “…” Sắc mặt của Thương Khuyết trầm xuống rõ ràng, tiện tay tiếp nhận bản kế hoạch do Dụ Tranh Độ đưa tới, giọng điệu lạnh nhạt: “Khi không tự nhiên tổ chức hoạt động tập thể…” Dụ Tranh Độ cười cười: “Nếu như sếp có thời gian thì tôi còn muốn mời sếp đi xem phim riêng.” Khóe miệng Thương Khuyết cong lên: “Đồng ý.” Hắn trả lời quá nhanh, chờ nói ra miệng mới phản ứng được, ngẩng đầu nhìn lên thấy Dụ Tranh Độ cười tủm tỉm nhìn hắn, Thương Khuyết vội vã nghiêm mặt, nói bổ sung: “Ý tôi là tôi đồng ý hoạt động tập thể, còn việc đi riêng với em thì còn phải suy nghĩ lại.” “Vậy sao…” Dụ Tranh Độ kéo dài thanh âm nói, “Nếu như sếp bận quá thì thôi vậy.” “May là hai ngày nay không bận lắm.” Thương Khuyết lật thời gian biểu của mình, nghiêm túc nhìn rồi làm bộ đắn đo suy nghĩ, “…Đầu tiên em cứ để trống cuối tuần đi, tôi sẽ cân nhắc xem có được không.” Dụ Tranh Độ chỉ cười không nói. Cậu biết sếp nói cân nhắc hơn nửa chỉ là đang suy nghĩ nên sắp xếp thời gian thế nào thôi. … Hoạt động tập thể công ty La Phong được thông qua, toàn bộ quỷ trong công ty đều rất hưng phấn. Nhóm âm hồn đã lâu không được coi phim màn ảnh rộng nên vô cùng mong đợi. Tới tối hôm đó, một đám quỷ được Lục Linh Tê quản lý xông tới ào ạt như thủy triều tới rạp chiếu phim. Triệu Nhược Lạp vì phải chăm sóc người già trong nhà nên không có đi. Lục Linh Tê nghĩ tới việc người sống thức quá khuya sẽ mệt mỏi nên báo cho Trịnh Diễn không cần đi nhưng đúng lúc bộ phim mà công ty bao trùng hợp là bộ Trịnh Diễn muốn xem, hơn nữa thanh niên hiện đại không sợ thức đêm, cuối cùng Trịnh Diễn vẫn mạnh mẽ cùng đi. Trước khi xuất phát còn không quên mang gương bát quái cùng chuỗi hạt bồ đề. Dụ Tranh Độ nhìn Trịnh Diễn vừa đi vừa lộ một bên chuỗi hạt, không nhịn được mà nói: “Mang đạo cụ đuổi quỷ đi cùng với một đám quỷ xem phim, anh thấy thích hợp sao?” “Hơn nửa đêm ra ngoài, lỡ đụng phải quỷ khác thì sao?” Trịnh Diễn nghiêm túc nói, “Tôi chỉ là đề phòng vạn nhất.” Dụ Tranh Độ nhìn nhân viên La Phong xung quanh, cũng nghiêm túc trả lời anh: “Tôi nghĩ nếu có con quỷ khác hẳn cũng không dám xuất hiện.” Chờ đến khi tới rạp chiếu phim lại phát hiện đến xem phim không chỉ có một đám quỷ bọn họ mà còn khá nhiều người sống tới. Dụ Tranh Độ xem lịch chiếu mới nhớ ngày mai là thứ sáu, đúng lúc có một bộ phim mới chiếu, nửa đêm là lần đầu bộ phim đó công chiếu. Lục Linh Tê thấy thế thì do dự, Dụ Tranh Độ vung tay: “Phòng chiếu tách riêng với nhau mà, không sao đâu. Chị nhắc nhở mọi người đừng đi lung tung dọa người khác là được.” Lục Linh Tê gật đầu, bắt đầu làm công tác tổ chức nhân viên, Dụ Tranh Độ làm đại diện đi giao thiệp với nhân viên rạp chiếu phim. Nhân viên nhìn cậu với Thương Khuyết, Trịnh Diễn ở sau thì kinh ngạc: “Chỉ ba người các anh mà bao hết phòng sao?” Nếu bao phòng nhỏ thì không nói nhưng họ bao là phòng lớn nhất rạp, hơn nữa còn đặt nước và bỏng ngô ở mỗi ghế nữa. Nhân viên còn tưởng là đặt cho công ty rồi lại nghi ngờ công ty gì lại đi coi phim vào nửa đêm đây. Ai ngờ chỉ có ba người đàn ông. Nếu là một nam mang hai nữ hoặc một nữ hai nam còn hợp lý hơn! Mặt Dụ Tranh Độ không biến sắc: “Rảnh tiền mà.” Nhân viên: “…” Nhân viên xác nhận cho Dụ Tranh Độ xong, suy nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “Đúng rồi, gần đây thiết bị của chúng tôi có một số trục trặc nhưng không có ảnh hưởng nhiều. Lát nữa khi các anh xem phim nếu có gì bất thường thì có thể gọi chúng tôi.” Dụ Tranh Độ hỏi: “Tình huống thế nào?” Nhân viên do dự rồi mới đáp qua loa: “Không phải chuyện gì lớn đâu ạ, chỉ là hệ thống của chúng tôi bị nhiễm virus nên mấy ngày nay lúc chiếu nửa đêm được một nửa đột nhiên bị chiếu một đoạn phim khác nhưng không quá dài, chỉ có một phút, không ảnh hưởng tới thời gian xem phim của các anh đâu.” Dụ Tranh Độ theo bản năng cảm thấy lời giải thích của nhân viên có chỗ không hợp lý nhưng đó là chuyện của rạp chiếu phim, đối với họ không có gì ảnh hưởng là được nên cậu chỉ cười cười, nói: “Được.” Tiến vào trong phòng, mọi người tự giác nhường chỗ đẹp nhất cho Thương Khuyết nhưng Thương Khuyết lại không ngồi mà kéo Dụ Tranh Độ ngồi trong góc hàng sau cùng. Các đồng nghiệp khác rất cảm động: “Không ngờ sếp lại tốt như thế, lại nhường vị trí tốt cho mọi người, còn mình thì ngồi ngoài cùng.” Thương Khuyết lười nghe, kéo Dụ Tranh Độ ngồi xuống, đắc ý nhìn cậu: “Ngồi ở đây thì khi em muốn ghé sát lại gần tôi cũng không bị nhòm ngó.” Dụ Tranh Độ: “…” Tuy sếp chưa bao giờ hẹn hò nhưng mấy chi tiết nhỏ nhỏ hẹn hò thế này sếp lại am hiểu phết. Nhân viên rạp chiếu: …Ba người đàn ông bao cả phòng mà sao hai người thì chạy ra góc ngồi để lại một người ở giữa? Lần này La Phong đặt bộ phim hài kịch, bởi vì trong phòng toàn là đồng nghiệp nên mọi người thả lỏng hơn nhiều, không giống lúc thường tới rạp chiếu phim phải để ý nhiều thứ. Mọi người vừa xem vừa nhỏ giọng tán gẫu, công ty lại chuẩn bị xong bỏng ngô và đồ uống nên không khí rất nhẹ nhàng thoải mái. Thương Khuyết chống một bên má, vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim, tâm tình lại không tốt lắm. Chỉ chốc lát sau Dụ Tranh Độ đã phát hiện hắn không tập trung, dùng cánh tay cọ cọ rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, không vui?” Thương Khuyết nghiêng đầu nhìn cậu, nhỏ giọng đáp: “Tôi đã nghĩ cuối tuần này sẽ dẫn em đi xem phim bộ đó, ai ngờ Linh Tê lại bao bộ phim này rồi, kế hoạch hỏng hết.” Dụ Tranh Độ bật cười: “Không phải anh còn đang suy nghĩ à? Sao xem phim gì cũng chuẩn bị xong rồi vậy?” Mặt Thương Khuyết không biến sắc: “Tôi chỉ là phòng bị trước.” Dụ Tranh Độ lấy điện thoại ra, chỉnh độ sáng màn hình tối lại: “Không sao, chúng ta chọn lại.” Lúc này trong mắt Thương Khuyết mới lộ ra chút ý cười, đầu nghiêng qua: “Được, chúng ta chọn bộ khác.” Đầu hai người dựa vào nhau, Thương Khuyết có thể cảm nhận được hơi thở của Dụ Tranh Độ, khóe miệng hắn không tự chủ mà lộ ra ý cười, suy nghĩ một lúc rồi đưa bịch bỏng ngô lớn đưa tới: “Tôi chia bỏng ngô của tôi cho em ăn này.” Dụ Tranh Độ nhìn bịch bỏng ngô kia, không thể không nhắc nhở Thương Khuyết: “Sếp à, bỏng ngô chúng ta chuẩn bị đều là cho hai người ăn.” Thương Khuyết không chịu thua: “Không ai dám chia bỏng ngô với tôi.” Dụ Tranh Độ: “…” Sếp nói đúng. Cùng lúc đó, nhân viên vào trong kiểm tra nhìn hai người ở cùng một chỗ rồi lại nhìn một mình Trịnh Diễn ở giữa, ánh mắt tràn đầy thông cảm: Chó FA, thảm. Thương Khuyết bốc một miếng đưa cho Dụ Tranh Độ: “Ăn đi.” Dụ Tranh Độ đang đọc nhận xét bộ phim trên điện thoại nên không ngẩng đầu lên, chỉ nghiêng đầu cắn bỏng ngô Thương Khuyết đưa tới. Trên mặt Thương Khuyết lộ ra nụ cười khó thấy, chính mình cũng tự ăn một miếng, ở trong lòng thầm nói bỏng ngô rạp chiếu phim này ngọt thật. Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng hét của một nhóm người. Cách âm của rạp chiếu phim vốn rất tốt nhưng tiếng kêu thật sự quá lớn nên đã truyền tới phòng của bọn họ. Tuy thanh âm tới tai họ đã bị giảm âm lượng đi nhiều nhưng vẫn có thể nghe ra được tiếng hét đó thê thảm tới mức nào khiến quỷ trong phòng quay đầu lại, không hiểu gì nhìn nhau. Trực giác Dụ Tranh Độ cảm giác không đúng, đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài xem xem.” Thương Khuyết đang vui vẻ ăn bỏng ngô, bị cắt ngang như thế khiến sắc mặt hắn trầm xuống: “Tôi đi cùng em.” Hai người cùng ra hành lang bên ngoài thì thấy mấy cô gái tới xem phim đang đứng lau nước mắt, bên cạnh còn có mấy nhân viên an ủi họ: “Không sao đâu, chỉ là một đoạn phim mà thôi, đâu phải thật…” Một cô gái bị dọa chết khiếp nói: “Tôi sợ muốn chết mấy mấy người còn không dừng chiếu phim sao?” Nhân viên bất đắc dĩ: “Chúng tôi đã cho người sửa chữa, hơn nữa lúc trước còn nhắc nhở mọi người sẽ xảy ra chuyện này…” Cô gái tức giận mắng: “Nhưng các người không có nói là loại phim đó!” Dụ Tranh Độ nhíu mày, tiến lên hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?” Trùng hợp là nhân viên kia đúng lúc là người tiếp đón Dụ Tranh Độ, vừa thấy cậu thì trên mặt lộ ra áy náy, nói: “Ầy, chính là chuyện lúc trước tôi nói cho anh lại xuất hiện, lúc họ xem phim bỗng xuất hiện một đoạn phim khác…” Dụ Tranh Độ nhìn mấy cô gái run cầm cập kia, hỏi: “Vậy rốt cuộc là phim gì?” Ánh mắt nhân viên lấp lóe: “Phim kinh dị.” Dụ Tranh Độ: “…” Nhân viên: “Chúng tôi cũng hết cách rồi. Bên kỹ thuật sắp xếp kiểm tra mấy ngày nhưng không có kết quả. Rạp chiếu phim lớn thế này nên chúng tôi không thể vì chút trục trặc mà không mở cửa được…” Vẻ mặt Dụ Tranh Độ nghiêm lại: “Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra?” Nhân viên không gạt nữa mà kể lại đàng hoàng. Thì ra là từ mấy ngày trước, mấy bộ phim chiếu vào lúc tối tối mới được một nửa là lại đột nhiên xuất hiện một đoạn phim khủng bố, tần suất không cao nhưng một buổi tối có thể xuất hiện tới 2 3 lần, có khi cũng không có xuất hiện, thời gian không dài chỉ tầm nửa phút nhưng vì là phim kinh dị nên ảnh hưởng rất nhiều. Rạp chiếu phim nói với bên ngoài là thiết bị gặp trục trặc, bên trong cũng dựa theo hướng này mà sắp xếp kiểm tra. Chỉ là tra xét mấy ngày vẫn không tra ra được nguyên nhân sự cố, đoạn phim kia xuất hiện rất bất thường, rạp chiếu phim khó lòng phòng bị lại không thể không kinh doanh nên chỉ có thể kiên trì tiếp tục. Dụ Tranh Độ nghe xong liền cảm thấy sai sai: “Thật sự các anh cho rằng đó là do thiết bị gặp trục trặc?” Lúc này quản lý rạp chiếu phim cũng tới, đúng lúc nghe thấy Dụ Tranh Độ hỏi khiến sắc mặt quản lý không tốt chút nào: “Ý của cậu là sao?” Dụ Tranh Độ không giận, chỉ từ tốn nói: “Nếu như là virus thì tình huống xuất hiện càng phải bất thường hơn, vì sao chỉ có ở buổi tối?” Cậu vừa nói xong khiến vẻ mặt nhân viên bên cạnh trắng bệch, thanh âm cũng run run: “Thật ra, thật ra chúng tôi cũng cảm thấy…” Quản lý rạp chiếu phim vội quát bảo ngưng lại: “Ít nói chút đi, toàn nói bậy nói bạ không!” Dụ Tranh Đọ không bỏ nét chột dạ trong mắt quản lý, định tiếp tục nói bỗng nhiên từ bên trong phòng họ bao truyền tới tiếng thét rung động trời đất: “Aaaaaaaaa, có quỷ!!!” Là giọng của Trịnh Diễn. Biểu cảm Dụ Tranh Độ nghiêm lại, nhân viên cũng lo lắng vỗ đầu: “Trời, nhất định là phòng các anh cũng xuất hiện.” Mấy người vội vã đẩy cửa đi vào. Phòng La Phong bao chính là phòng lớn nhất rạp, bọn họ vừa vào cửa thì thấy trên màn ảnh rộng không còn hình ảnh phim hài ban đầu mà thay vào đó là hình ảnh màu trắng đen âm trầm. Ở giữa màn hình, một cô gái để xõa tóc như ma nữ Sadako đang cúi đầu gọt táo, cô mặc chiếc đầm trắng dài tới mắt cá chân, tóc dài như thác nước rũ xuống trước mắt che hết cả khuôn mặt cô. Hai bàn tay cô xám trắng tiều tụy, móng tay lại tô một màu đỏ tươi, tay cầm con dao nhỏ từ từ gọt vỏ táo, vừa gọt vừa thì thẩm hỏi: “Các người… có muốn ăn táo không?” “Táo ta gọt… ăn rất ngon đấy.” Nhân viên nghe thấy cô nói liền vội vã nói với Dụ Tranh Độ: “Trời ơi, các anh mau nhắm mắt lại. Cô ta gọt xong táo sẽ vén hết tóc lên đấy.” Dụ Tranh Độ lại không nghe lời nhân viên mà khoanh tay lại, cùng Thương Khuyết bình tĩnh nhìn màn hình. Bọn họ đã nhìn ra rạp chiếu phim này không phải là do thiết bị có vấn đề. Trên màn hình phim kinh dị rõ ràng là một ma nữ chân chính. Ma nữ gọt xong vỏ táo, ả chậm rãi duỗi tay về phía trước: “Tới đây, ăn táo…” Nhân viên lo lắng: “Các anh mau nhắm mắt đi, cô ta vén tóc lên rất đáng sợ đó. Hơn nữa bộ phim kinh dị này còn có hiệu ứng 3D, cô ta sẽ nhét táo vào trong miệng các anh.” Thế nhưng không còn kịp nữa rồi, ma nữ phát ra tiếng cười âm trầm, vén tóc hai bên lên lộ ra làn da tái nhợt, máu thịt trộn lẫn với nhau, mơ hồ có thể thấy được cơ thịt thối rữa, hai mắt lớn tới mức khủng bố, âm thanh càng khiến người ta thét gào: “Ăn táo đi…” Nhân viên: “Các anh đừng có hét, tôi nhắc trước rồi đó!” Một giây sau, động tác của ma nữ khựng lại. Từ góc nhìn của ả, trước mặt không phải là nhóm người bình thường. Mà là một phòng toàn quỷ. Lúc này, tất cả đều đang hưng trí vắt chéo hai chân, vẻ mặt không đổi nhìn ả. Ma nữ: “…” “Aaaaaaa, nhiều quỷ vãi!” Ma nữ ném táo đi, giơ con dao trước mặt rít gào, “Cộng hòa xã hội chủ nghĩa, độc lập tự do hạnh phúc…!” Nhân viên: “…???” Dụ Tranh Độ: “…” Ma nữ này học giá trị quan chủ nghĩa xã hội tốt ghê! … Ma nữ: Xã hội chủ nghĩa phù hộ tui!.