Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!
Chương 46 : Phát Hành Hệ Thống Sổ Sinh Tử
Editor: Lông
Hệ thống sổ Sinh Tử của La Phong chia thành hai bộ phận, theo thứ tự là hệ thống dành cho nhân viên sử dụng cùng với bản cài đặt dành cho khách hàng.
Lần đăng nhập này chủ yếu là hệ thống dành cho nhân viên sử dụng.
Sau khi đăng nhập vào hệ thống, tổng bộ La Phong tổ chức một buổi tập huấn, Dụ Tranh Độ đảm nhận làm giảng viên hướng dẫn nhân viên các bộ ngành của La Phong cách sử dụng và công năng của hệ thống mới.
“Hệ thống phụ trợ* của chúng ta đã thiết lập tổng cộng sáu máy chủ có công suất lớn nhất hiện nay, giải quyết vấn đề dữ liệu bị đóng băng và sự cố khi chạy chương trình excel.” Vì để thể hiện sự chuyên nghiệp và tính nghiêm cẩn nên Dụ Tranh Độ mặc sơ mi, sắn tay áo gọn gàng, tuy tuổi tác của cậu còn trẻ thế nhưng từng câu từng chữ từ cậu vẫn khiến nhân viên La Phong cảm nhận được năng lực không thể nghi ngờ của cậu.
(*hệ thống phụ trợ(back-end): (phần lập trình trên server) gồm có các thành phần để xử lý các thông tin từ Front-end.
Thông thường ám chỉ tới việc tương tác với DBMS (hệ quản trị dữ liệu).
Ngoài ra còn có front-end là hệ thống các giao diện người dùng (GUI) và lập trình phía người dùng.)
“Năng lượng cung cấp cho máy chủ chính là từ Quỷ Vương đại nhân cùng tín ngưỡng nhân gian.
Hãy cho boss của chúng ta một tràng pháo tay để biểu thị lòng biết ơn nào” Dụ Tranh Độ vừa nói vừa vỗ tay.
Thương Khuyết dựa vào lưng ghế, hai chân vắt chéo, vẫn ưu nhã như thường, nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Để bảo đảm máy chủ không bị hỏng nên tôi quyết định sẽ ăn tất cả những con quỷ nào gây chuyện để bổ sung thể lực.”
Mọi người sợ hãi: “…Đại Vương nghĩ lại đi mà!”
Dụ Tranh Độ bất đắc dĩ nói: “…Lúc đang họp thì đừng đùa kiểu này chứ.”
Mọi người: “…!!!” Vậy mà CTO dám nói với boss như thế!
Thương Khuyết phẩy tay: “Được rồi, nghe lời cậu.”
Mọi người: “…!!!” Tại sao boss lại nghe lời CTO???
Lúc này Dụ Tranh Độ mới ung dung nói tiếp: “Trong tương lai, chúng ta sẽ suy xét phát triển Cloud Server cho La Phong để giải quyết nhân số tử vong tăng đột biến trong mùa đông giá rét cùng với thiên tai và tắc nghẽn dữ liệu hệ thống.”
“Đồng thời, tài nguyên của Cloud Server còn có thể dùng để xây dựng cơ sở mạng cho cõi âm, thúc đẩy giai đoạn hiện đại hóa của cõi âm.”
“Nhưng Cloud Server là kỹ thuật hiện đại, chúng ta cần phải tìm nhiều công ty ở dương gian để cùng hợp tác.” Dụ Tranh Độ quét mắt nhìn các đồng nghiệp, cuối cùng rơi xuống trên người Thương Khuyết, trong đôi mắt tràn đầy sự mong đợi với boss, “Chi phí để nghiên cứu thành phẩm rất cao nên mong mọi người vì công ty mà nỗ lực kiếm tiền.”
Thương Khuyết: “…”
Khóe miệng Thương Khuyết giật giật, yên lặng cầm điện thoại lên chụp ảnh selfie: “Đợi lát nữa tôi sẽ đăng bài lên weibo công ty.”
Quỷ khác: “…” Làm boss thật cực khổ!
“Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho mọi người về công năng và thao tác với hệ thống.” Dụ Tranh Độ cười cười, ấn sang trang PPT tiếng theo, “Đây chính là giao diện của toàn bộ hệ thống, mọi người chỉ cần tại khung tìm kiếm nhập họ tên cùng số ID của người chết là có thể nhanh chóng tìm được thông tin liên quan tới hai mươi đời.”
“Hai mươi đời?” Khang Tấn kinh hãi, “Vậy chẳng phải có thể tra được cả Tần Thủy Hoàng sao…”
“Đây chỉ là thời gian dài nhất mà hệ thống có thể ghi chép lại.” Dụ Tranh Độ giải thích, “Cũng không phải mỗi một âm hồn đều có thể tra được nhiều như vậy.
Trên lý thuyết mỗi âm hồn có thể tra được trong vòng hai trăm năm, cân nhắc đến một số âm hồn có số mạng tương đối ngắn, ví dụ như tuổi thọ của gà dù tới bảy, tám năm nhưng vì nguyên nhân mà ai cũng hiểu thì trên thực tế phần lớn gà đều chưa quá một tuổi đã được lên bàn ăn nên tính linh hoạt trong bản thiết kế ghi chép nhiều đời sẽ tăng lên.”
Dụ Tranh Độ dừng một chút, bổ sung: “Vì bảo vệ tính riêng tư của âm hồn nên nếu tra quá ba đời thì chúng tôi đã thêm mật mã kiểm tra, cần phải có pháp ấn của Quỷ Vương mới có thể kiểm tra.”
Đám đồng nghiệp ở dưới đều gật gù, chức năng này quả thật đã tiến bộ không ít so với sổ Sinh Tử bản cũ, việc ghi chép lại kiếp trước kiếp này của mỗi âm hồn càng hiệu quả hơn, lại thêm được bảo vệ riêng tư, tránh bị kẻ xấu lợi dụng tiết lộ.
Giới thiệu xong hệ thống sổ Sinh Tử là tới thời gian trả lời nghi vấn của nhân viên, Dụ Tranh Độ mới tiếp tục nói.
“Phần tiếp theo không có ở trong sổ Sinh Tử cũ.
Sau khi đoàn đội đã nghiêm túc nghiên cứu đã cho ra một chức năng mới.” Dụ Tranh Độ lật sang trang mới, “Chức năng kiến nghị đầu thai.”
“Mọi người đều biết sổ Sinh Tử áp dụng luật lệ cõi âm cùng với chức năng tính toán cũ, có lúc sẽ phát sinh một số vấn đề gây tranh luận, ví dụ như đầu thai thành gà hay vịt đều không có khác biệt trong giá trị công đức, như vậy câu hỏi mỗi âm hồn cuối cùng nên đầu thai thành gà hay là vịt khiến cho đồng nghiệp của chúng ta hoang mang, cần phải kiểm tra một lượng thông tin lớn của người chết khi còn sống mới có thể kết luận.”
Dụ Tranh Độ chỉ hướng Trịnh Diễn, “Vấn đề nan giải này đã được quản lý sản phẩm ưu tú của chúng ta, Trịnh Diễn giải quyết.
Trịnh Diễn thiết kế chức năng này có thể tự động nắm bắt lấy các điểm chính trong cuộc đời của người chết và căn cứ vào tính cân bằng của cuộc sống dương gian mà đưa ra kiến nghị.”
Các đồng nghiệp quỷ chuyển hướng nhìn Trịnh Diễn, vỗ tay ầm ầm, Khang Tấn bội phục mà nói rằng: “Trịnh Diễn, cậu nói xem tại sao cậu là một người còn sống sờ sờ mà có thể nghĩ được nhiều mưu ma chước quỷ như thế!”
Trịnh Diễn: “…” Tuy anh đã làm việc được một thời gian nhưng anh vẫn chưa quen cách nói chuyện của cõi âm.
Trịnh Diễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Kia, không phải năm nay có dịch cúm heo nghiêm trọng sao.
Tôi muốn nói là nếu như bây giờ số lượng người đầu thai thành heo quá nhiều thì đều là gánh nặng đối với cả dương gian và địa phủ.
Nếu như giữa các loài động vật không có giá trị công đức khác biệt nhiều thì nên đổi thành các loài khác tốt hơn, đồng dạng tôi cũng không khuyến khích đầu thai thành gia cầm vì cúm gia cầm đang hoành hành.
Nên tôi muốn hệ thống của chúng ta có thể căn cứ vào dữ liệu của nhân gian và tình trạng sinh thái trước mắt để đề cử các kết quả đầu thai hợp lý hơn.
Nhân viên La Phong có người nghe hiểu có người không nhưng ai ai cũng lộ biểu cảm nghe chưa thẩm thấu kịp.
Trần Dương Lịch dựng thẳng ngón tay cái: “Không ngờ tới cõi âm chúng ta còn có thể cống hiến vì hệ sinh thái của dương gian, tôi rất kính nể cậu.”
“Đúng vậy.” Dụ Tranh Độ làm mặt ngầu, “Âm dương cân bằng mới thật sự là cân bằng.”
Trịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhắn tin cho Ngụy Tiêu: [Ngụy tổng, cảm ơn ngài đã hướng dẫn.
Chức năng mới do tôi thiết kế đã được công ty chính thức đưa vào sử dụng.]
Ngụy Tiêu: [Không có gì, không ngờ tới quý công ty lại quan tâm tới hệ sinh thái như vậy.
Thực sự là một doanh nghiệp có ý thức trách nhiệm xã hội cao.
Cậu nhóc cũng cố gắng lên.]
Trịnh Diễn: [Vâng.]
Anh hơi đổ mồ hôi, mà anh cũng chẳng dám nói chi tiết với Ngụy Tiêu, chỉ nghĩ vào một ngày nào đó ở tương lai chờ tới khi Ngụy Tiêu đi tới địa phủ, nhìn thấy chức năng này rồi không biết sẽ có tâm tình gì nhỉ…
Có thể nói, lần ra mắt của hệ thống sổ Sinh Tử này đã nâng cao hiệu suất toàn bộ công tác La Phong, giải quyết hữu hiệu một số vấn đề quản lý gây khó khăn cho địa phủ từ lâu.
Công tác thử nghiệm hệ thống đã được các nhân viên tại chức của La Phong như Khang Tấn hoàn thành.
Mặt khác, bởi vì hệ thống sổ Sinh Tử rất quan trọng, nó liên quan tới sự ổn định và cân bằng của toàn bộ địa phủ nên việc đăng ký rất nghiêm ngặt, ngoại trừ nhân viên các bộ ngành sổ Sinh Tử thì ngay cả nhân viên của La Phong hay đồng nghiệp phát triển chương trình cũng không được phép sử dụng để kiểm tra.
Toàn bộ dữ liệu hệ thống đều được đóng dấu bởi pháp ấn Quỷ Vương Thương Khuyết, chưa qua sự cho phép của Thương Khuyết thì dù là lập trình viên dương gian hay là quỷ hồn cõi âm thì đều không thể đánh cắp hay thay đổi bất kỳ dữ liệu của server nào.
…
Sau khi huấn luyện sử dụng hệ thống sổ Sinh Tử thì Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết lại cùng nhau mở cuộc họp nho nhỏ.
“Dựa theo lịch trình thì khoảng đầu tháng 9 là khách hàng có thể bắt đầu sử dụng bản chính thức rồi.” Dụ Tranh Độ đưa tới một bản biểu đồ Gantt* trước mặt Thương Khuyết.
(*biểu đồ Gantt: Sơ đồ ngang Gantt, còn gọi là Sơ đồ Gantt hay biểu đồ Gantt, (tiếng Anh là: Gantt chart), là một dạng thể hiện tiến độ dự án cổ điển nhất, được Henry Gantt phát minh ra vào năm 1910.)
Bản hệ thống phụ trợ do nhân viên sử dụng thử đã kết thúc, tiếp theo chỉ cần tiếp tục gỡ bug và update là được.
Mà app dành cho quần chúng địa phủ vẫn còn trong quá trình phát triển.
Cậu nhấn mạnh, “Đó là dưới điều kiện lý tưởng.”
Thương Khuyết nghe ra hàm ý bên trong, hỏi: “Hiện giờ có khó khăn gì sao?”
“Chúng ta đang phát triển mảng ứng dụng di dộng nhưng lại không có nhân viên ưu tú.” Dụ Tranh Độ khoát tay áo nói.
Ngôn ngữ sử dụng cho máy tính và điện thoại là hai ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau, mặc dù Dụ Tranh Độ sẽ phát triển nhiều loại ngôn ngữ nhưng chủ lực bên hệ thống phụ trợ đã do cậu gánh, phát triển ứng dụng di dộng cậu cũng tham gia một ít, tuy cậu có chuyên nghiệp tới cỡ nào thì vẫn sẽ bị phân tâm, không thể nào toàn lực chú ý hết được.
Tuy Thương Khuyết không biết viết mã nhưng nghe vẫn hiểu, nghe vậy thì nói: “Vậy lại tuyển một người phụ trách app di động?”
“Tuyển thì nhất định phải tuyển rồi.” Dụ Tranh Độ ưu sầu, “Nhưng muốn tìm một người nhân tài lãnh đạo chúng ta phát triển app di động thì quá khó.”
Thương Khuyết: “…”
Hắn nhìn biểu tình của Dụ Tranh Độ, tuy đối phương không nói ra nhưng hắn có thể đọc rõ ràng trong mắt Dụ Tranh Độ ánh lên chữ ‘nghèo’!
Đây không phải chỉ đơn thuần là vấn đề có trả nổi lương hay không, khách hàng sổ Sinh Tử có quan hệ tới trật tự địa phủ, yêu cầu cho người phát triển cũng hà khắc hơn bất kỳ app dương gian nào.
Người có thể gánh vác trách nhiệm này ngoại trừ có kỹ thuật mạnh thì còn có năng lực quản lý nữa.
Người như vậy trước mắt chỉ mới xuất hiện trong Tân Tinh, lương một năm đã tới con số trăm vạn.
Thương Khuyết suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không cậu tuyển chọn trong những người phụ trách của công ty lớn, chọn được người thì chúng ta phái người đi câu hồn.”
Chờ đối phương làm quỷ thì bọn họ có thể muốn làm gì thì làm rồi.
“Bình tĩnh.” Dụ Tranh Độ đè tay hắn, “Chúng ta là công ty chính quy, hy vọng anh luôn ghi nhớ tuân thủ luật pháp.”
Thương Khuyết tiếc nuối mà nói rằng: “Thực sự chủ nghĩa xã hội trói buộc với quỷ nhiều lắm.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Thương Khuyết suy nghĩ một chút rồi cảm khái: “Nhưng so với yêu quái thì tốt hơn chút, ít nhất không có yêu cầu thành quỷ sau khi lập quốc.”
Dụ Tranh Độ: “…Anh nói đúng.”
Hai người thảo luận một lúc rồi quyết định tuyển dụng người phụ trách ứng dụng điện thoại.
Nói xong chuyện chính, Dụ Tranh Độ mới nói tới chuyện riêng: “Đúng rồi, tôi muốn xin nghỉ thứ hai để tham gia hội nghị thượng đỉnh công nghệ.”
Thương Khuyết nghi hoặc: “Hội nghị thượng đỉnh công nghệ?”
Dụ Tranh Độ gật đầu, ngành công nghệ kỹ thuật mới sẽ thỉnh thoảng mở hội nghị giao lưu các ngành nghề kỹ thuật, thảo luận các kỹ thuật tiên tiến nhất, trao đổi tài nguyên,… chỉ là không giống bên tổ chức, khách tham dự hoặc hàm kim lượng..
Hội nghị mà cậu nhắc tới là hội nghị giao lưu kỹ thuật hàng đầu Phù Thành, được Tân Tinh và Song Giác tổ chức, hàng năm đều có những người đứng đầu trong nước cùng các nhà lãnh đạo tham dự, thu hút sự chú ý của nhiều bộ ngành.
Năm nay vì Tân Tinh chuẩn bị phòng thực nghiệm mới nên rất tích cực tìm kiếm nhân tài, danh sách khách mời cũng đã sớm được truyền ra ngoài.
Tiêu Sơn Lam của phòng thực nghiệm Tân Tinh, Ngụy Tiêu của khoa học kỹ thuật Song Giác, một trong những nhân vật hàng đầu của ngành công nghệ thông minh – Thôi Kiến Lan của khoa học kỹ thuật Thừa Phong cũng có mặt.
Ngoài ra còn có một cái tên khiến người ta vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy đó là điều dĩ nhiên, trước đây phục vụ cho ngành khoa học hàng đầu nước Mỹ – Triệu Nhược Lạp, vừa mới từ chức trở về nước.
Mức độ nổi tiếng của danh sách này ở trên Internet chẳng thua gì đội hình toàn ảnh đế, ảnh hậu trong giới giải trí cả.
Trong thời gian ngắn mà các nhân sĩ trong nghề tranh nhau mà chạy, chỉ cần người có chút thực lực và quan hệ đều giành giật lấy tấm vé mời tham dự, yêu cầu phát thư mời năm nay cũng khó khăn hơn những năm trước.
Dụ Tranh Độ có thể lấy được một chỗ vẫn là do Tiêu Sơn Lam đặc biệt lấy cho cậu.
Thương Khuyết vốn không nghĩ gì nhưng vừa nghe đến thư mời của Dụ Tranh Độ là do Tiêu Sơn Lam lấy thì lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhíu mày nói: “Phòng thực nghiệm còn chưa hết mơ tưởng muốn đoạt lấy cậu?”
Dụ Tranh Độ phảng phất có thể nhìn ra bốn từ trong ánh mắt của hắn: Nhắc! Nhở! Thành! Gà!
Cậu vội vàng nói: “Lan vô tội, đừng ghim anh ấy.”
Thương Khuyết ‘haha’ hai tiếng: “Đã ghim.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Xem ra phải khuyên Tiêu Sơn Lam làm việc thiện nhiều lên mới được.
Thương Khuyết suy nghĩ một chút: “Tôi tham gia với cậu.”
Dụ Tranh Độ khó khăn nói: “…Tôi chỉ có một thư mời.”
Danh sách năm nay thật sự rất khó lấy, Dụ Tranh Độ lại chẳng phải nhân viên của Tân Tinh, Tiêu Sơn Lam có thể lấy cho cậu một thư mời đã là tốt lắm rồi, hiển nhiên không thể nhờ anh ấy thêm một người nữa.
Thương Khuyết sầm mặt viết viết trong sổ ghi chú nhỏ: “Cố ý chia rẽ chúng ta.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu nước mắt chảy ròng ròng muốn ra ngoài, đúng lúc Trịnh Diễn gõ cửa tiến vào, nói: “Boss, boss, ngày mai tôi muốn xin phép nghỉ một ngày.”
Tâm tình Thương Khuyết đang khó chịu, nghe vậy hừ một tiếng: “Có chuyện gì?”
Trịnh Diễn: “Trong nhà có chút chuyện gọi tôi về một chuyến.”
Dụ Tranh Độ lập tức lo lắng: “Sẽ không phải là gọi anh về trở lại kế thừa sự nghiệp chứ?”
Trịnh Diễn gãi đầu: “Không phải, nhà tôi đã từ bỏ việc này rồi, chỉ là mấy chú bác bàng chi tới đây muốn mở cuộc họp gia tộc.”
Dụ Tranh Độ ‘ồ’ một tiếng, không tiện tìm hiểu sâu việc tư của người khác, chỉ nói: “Được, hiện giờ công việc không bận nhiều lắm nên cho anh nghỉ hai ngày cùng với mấy ngày cuối tuần để thư giãn một chút.”
Trịnh Diễn mặt khổ não: “Ầy, chắc không thư giãn nổi.”
Dụ Tranh Độ nhíu mày: “Sao lại thế?”
Trịnh Diễn thở dài: “Cha tôi nói mấy vị chú bác bàng chi biết tôi không có thiên phú tu đạo cũng không có ý định tiếp tục làm đạo sĩ nên đặc biệt tới để chuẩn bị phân chia pháp khí tổ tông nhà chúng tôi lưu giữ.”
Khóe miệng Dụ Tranh Độ giật giật: “Còn có việc này sao?”
Trịnh Diễn: “Thực sự có loại việc này xảy ra.”
Đây giống như là thế gia không người nối nghiệp sẽ phát sinh một đám thân thích tranh đoạt gia sản, chuyện thường như ở phường thôi.
Trịnh Diễn bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng hết cách, đúng là tôi không có thiên phú.”
“Sao anh lại không có thiên phú?” Dụ Tranh Độ không đồng ý, “Chờ sau này mấy người chú bác của anh luân hồi thử đi, có phải là cũng dùng tới chức năng sản phẩm mà anh thiết kế đúng không?”
Trịnh Diễn: “…Ồ.”
Nghe cũng có lý..
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
47 chương
4 chương