Edit: Mều Chương 34: Liên thủ đòi tiền Đỗ Tiên bị Dụ Tranh Độ nói cho tỉnh ngộ, lúc này mới ý thức được thai nhi trong bụng của Cao Uẩn chính là đứa con của Lưu Ninh An, cảm xúc đang phồng lên bỗng chốc như bong bóng xì hơi, cách cái bụng khóc "huhuhu": "Lưu Ninh An là tên bại họa, em không muốn gọi gã là cha." Dụ Tranh Độ lắc đầu thở dài: "Còn không phải sao, Lưu Ninh An là lão già chết tiệt. Nếu em sinh ra, thù còn chưa báo đã phải tôn con rùa đó làm cha, chẳng có tí lời nào cả." Đỗ Tiên học một biết mười, tức giận nói: "Em cũng không muốn người phụ nữ này là mẹ, cô ta quá ngu!" Mọi người: "..." Hình như cưng ban nãy cũng không khác đâu nha. Dụ Tranh Độ vỗ đùi tán thành: "Đúng vậy, loại mẹ thế này thật sự không tốt." Đỗ Tiên hu hu nửa ngày mới ủy khuất nói: "Vậy em không nên sinh ra." Thương Khuyết ở bên cạnh tận mắt thấy toàn bộ quá trình: "..." Đỗ Tiên tìm được cơ hội phụ thân đã không dễ dàng, trong quá khứ phàm là Đỗ Tiên bám vào người thành công nếu không đồng quy vu tận thì không rời khỏi thân thể thai nhi, quỷ con nửa quỷ nửa người có được sức mạnh và ưu thế mà âm hồn bình thường không có, cho nên trở thành quỷ con chính là giấc mộng của mỗi Đỗ Tiên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đỗ Tiên chủ động từ chối được sinh ra... Logic của lập trình viên nào cũng mạnh như vậy sao? Ba người Trần gia không biết chuyện từ bỏ cơ hội trở thành quỷ con đối với Đỗ Tiên là chuyện khó khăn như thế nào nên không bị bất ngờ. Đối với bọn họ mà nói, hình ảnh Dụ Tranh Độ ngồi xếp bằng trên sàn nhà dễ dàng tán gẫu với Quỷ Tiên càng kích thích hơn. Đây chẳng lẽ chính là tố chất cơ bản của nhân viên công ty trừ tà hiện đại? Dụ Tranh Độ thấy Đỗ Tiên bị thuyết phục, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu như vậy thì em mau đi ra đây đi, chúng ta cùng đi tìm Lưu Ninh An báo thù." Đỗ Tiên cách bụng "huhuhu" vài tiếng mới mang theo giọng nức nở nói: "Em, em không biết đi ra ngoài bằng cách nào..." Dụ Tranh Độ: "..." Những người khác: "..." Xem ra Đỗ Tiên này vẫn chưa được học tới nơi tới chốn. Dụ Tranh Độ cầu cứu nhìn Thương Khuyết, hắn yên lặng giơ tay lên, tùy ý kết dấu, thì thầm: "Quỷ tiên nghe lệnh, đến trước mặt ta." Chỉ cần Đỗ Tiên từ bỏ phụ thân thai nhi, hắn muốn triệu hồi ra ngoài thì quá đơn giản. Theo thanh âm của hắn, trong phòng đột nhiên cuốn lên một trận gió lạnh. Dụ Tranh Độ chỉ thấy một bóng đen từ trong bụng Cao Uẩn chui ra, rơi xuống trước mặt Thương Khuyết, sau khi đứng vững mới dần dần hiện ra nguyên hình. Đó là một bé gái chừng năm sáu tuổi, mái tóc màu đen buông xuống bên tai, hai con mắt tròn vo, dáng vẻ rất đáng yêu, chỉ là con ngươi đen thui, không có bất kỳ ánh sáng nào nên thoạt nhìn khá là quái dị. Dụ Tranh Độ "oa" một tiếng, dựng thẳng ngón tay cái lên: "Em thật sự rất đáng yêu đó." Ba người Trần gia không phải là nhân viên La Phong, nhìn bằng mắt thường không thấy được hiện thân Đỗ Tiên, lúc này vừa nghe Dụ Tranh Độ nói ôm lấy nhau, vẻ mặt ba Trần đau khổ nói: "Tiểu, Tiểu Đỗ Tiên đi ra rồi sao?" "Ra rồi." Dụ Tranh Độ phủi tay đứng lên, sau đó nhướn mày, "Tiểu Đỗ Tiên, em không có đồ mặc sao?" Bé gái khoanh tay, hầm hừ mắng: "Mấy tên bại hoại đó chưa từng đốt quần áo cho em." "Đây cũng quá... Khụ, may mà không thành cha mẹ của em..." Dụ Tranh Độ mắng vài câu mới ngẩng đầu nhìn ba người Trần gia, hỏi: "Cái kia, có thể làm phiền mọi người di mua một ít quần áo giấy cho trẻ em không..." Trần Tư Dư vội vàng gật đầu: "Có thể có thể, tôi đi liền." "Mua nhiều bộ váy một chút." Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút, lại nói, "Mua thêm ít đồ chơi giấy nữa." Trần Tư Tiệp không cam lòng mà giơ tay lên: "Chuyện này để tôi đi!" Đỗ Tiên nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Dụ Tranh Độ: "Anh trai ơi, em còn muốn Ipad nữa." Con mắt đen như mực của bé gái toát ra sự mong đợi giống như mọi đứa trẻ bình thường: "Cô ả kia suốt ngày coi phim thần tượng, em muốn xem heo con Bội Kỳ!" Dụ Tranh Độ nhìn về phía chị em Trần gia: "Tiểu Đỗ Tiên còn muốn Ipad..." Trần Tư Tiệp hơi khó xử: "...Cái này hẳn là không có đồ giấy đi." Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy trong phòng lạnh xuống, gã sợ vãi linh hồn. Lúc mấu chốt vẫn là ba Trần dũng cảm đứng ra, thể hiện sự phong độ của một thương nhân thành công, khí thế mười phần nói: "Không sao, có tiền là được." ... Cao Uẩn lúc tỉnh lại phát hiện bản thân nằm trên ghế sofa phòng khách nhà Trần gia, bên cạnh không có người. Đầu tiên là cô bối rối một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi ngất xỉu, cả người lại bị sự sợ hãi Đỗ Tiên chi phối, đang muốn kêu to thì lại nghe thấy mùi nhang cùng mùi giấy cháy, sau đó lại nghe thấy thanh âm của mấy người Dụ Tranh Độ: "Ồ ồ ồ, bộ này rất xinh, cô bé rất thích." Đây là giọng của Dụ Tranh Độ. "Đó là đương nhiên, đây là tôi tìm thiết kế ở trên mạng rồi để cho sư phụ làm... Khoan hãy nói, tay nghề sư phụ thật không tồi." Sau khi sự sợ hãi trôi qua, Trần Tư Dư tựa hồ thấy dáng vẻ Dụ Tranh Độ ở cùng với Đỗ Tiên rất vui vẻ nên đánh bạo hỏi, "Này, cậu có thể dùng ứng dụng gì đó để tôi nhìn dáng vẻ Tiểu Đỗ Tiên mặc vào được không?" Dụ Tranh Độ hỏi ý kiến Đỗ Tiên sau đó lấy điện thoại phiên bản địa phủ mở ra cho Trần Tư Dư xem, trong ống kính là bé gái nắm hai bên áy xoay xoay một vòng, cười ngọt ngào: "Cảm ơn chị gái." Trần Tư Dư nhất thời bị sự manh đập vào mặt: "A – thật là đáng yêu!" Ba Trần cũng liếc nhìn màn hình điện thoại, vội vã lấy ra chiến lợi phẩm của mình: "Ipad tới rồi, đây là sản phẩm mới nhất năm nay, có bộ nhớ lớn tới 1024G." Dụ Tranh Độ lấy làm kinh hãi: "Có bộ nhớ lớn như vậy sao?" Ba Trần kiêu ngạo ưỡn ngực: "Hiện giờ có." Dụ Tranh Độ giơ ngón tay cái: "Lợi hại lợi hại!" Cao Uẩn không rõ chuyện gì, lục tục đứng dậy, kiên trì vác bụng đi ra ngoài cửa thấy Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết hai người cùng ba con Trần gia đang ở trong vườn hoa... hóa vàng mã? Cao Uẩn ngu người hỏi: "Các người... Các người đang làm gì?" Mấy người quay đầu nhìn cô, Dụ Tranh Độ cười nói: "Chúng tôi đang đốt đồ cho Tiểu Đỗ Tiên." Cậu vừa nói vừa lộ ra biểu cảm khiển trách: "Các người thật là keo kiệt, giam giữ Tiểu Đỗ Tiên mấy năm, bắt người ta bói toán cho các người nhưng ngay cả bộ quần áo cũng không đốt cho bé, chẳng trách bé ấy muốn đánh chết mấy người." Bé gái Đỗ Tiên mặc váy nhỏ đẹp đẽ, đứng cạnh Dụ Tranh Độ tức giận giậm chân gật đầu: "Đúng vậy, bà dì này ngày nào cũng mua mua mua, một tháng mua hai mươi mấy bộ quần áo nên rất sợ Lưu Ninh An bỏ bả." Cao Uẩn từ lúc Đỗ Tiên vỗ bụng đã hôn mê bất tỉnh, căn bản không biết sau này đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghe được thì sững sờ, mãi sau vẫn chưa phản ứng lại, lẩm bẩm hỏi: "Đỗ Tiên... Đỗ Tiên làm sao vậy?" Ba Trần thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô thì không đành lòng, thở dài: "Cao tiểu thư, Đỗ Tiên đã đi ra khỏi bụng cô rồi. Sau này sẽ không quấn lấy cô nữa, cô yên tâm đi." "Có thật không?" Cao Uẩn mở to hai mắt, cơ hồ là theo bản năng sờ sờ cái bụng của mình, tuy cô không có linh lực nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng thai nhi trong bụng đã khác trước, hiển nhiên là điều ba Trần nói là sự thật. Cô mừng tới phát khóc, ôm bụng không ngừng thở dốc, "Quá tốt rồi, quá tốt rồi..." Thương Khuyết nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: "Tốt nhất cô nên nhanh chóng tiễn thai nhi trong bụng đi, thai nhi đã cộng sinh với âm hồn lại thêm không có hồn phách đầu thai thì sinh ra nhất định là ngu si." Cao Uẩn vốn đang còn bàn tính, không nghĩ tới cuối cùng hại người hại mình, ngơ ngác ôm bụng đứng đó một hồi mới lúng ta lúng túng nói: "Ngày mai tôi sẽ đi bệnh viện." Thương Khuyết căn bản không quan tâm cô đang suy nghĩ gì, giao phó xong thì mặt không đổi lấy điện thoại ra, đưa mã QR tới: "Chuyện đã giải quyết xong, trả tiền đi." Ba người Trần gia: "..." Vị Thương tiên sinh này, không dối trên lừa dưới, tiền trao cháo múc, thiết lập tính cách thật sự là vững vàng. Tâm tình Cao Uẩn lên voi xuống chó, còn chưa bình ổn lại được thì mới ngẩng đầu đã thấy mã QR thu tiền, rồi nhìn số tiền mà Thương Khuyết ghi bên trên, sắc mặt nhất thời cứng đờ, thốt lên: "Quá mắc rồi!" Đỗ Tiên mới nhận được Ipad nghe vậy thì phỉ nhỏ một tiếng, hầm hừ mắng: "Bình thường bà đó mà đi shopping thì số tiền chi ra chỉ có hơn chứ không kém." Lúc này Thương Khuyết chính là robot thu tiền không tình cảm, trên mặt lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều: "Trả tiền." Cao Uẩn: "..." Thật ra cô có thể trả được khoản phí này nhưng bây giờ cô đã bị Lưu Ninh An đuổi ra khỏi cửa, không có nguồn kinh tế nên bây giờ cô lâm vào tình trạng túng quẫn, trước kia có thói tiêu tiền như nước nên giờ không muốn nữa, nói quanh co: "Tôi... Tôi không có nhiều tiền như vậy." Đỗ Tiên bật lại cô: "Bả có." Rồi báo chính xác số tiền mà Cao Uẩn gửi ngân hàng. Dụ Tranh Độ nghe vậy gật đầu, nhìn về phía Cao Uẩn, thuật lại lời Đỗ Tiên làn nữa, cười nói: "Cao tiểu thư, thật xin lỗi. Chúng tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, không chấp nhận mặc cả." Ba người Trần gia: "..." Vãi cả kinh doanh nhỏ, số tiền mấy người báo đã vượt quá lương một tháng của một nhân viên cấp cao rồi đó. Cao Uẩn nghe cậu có thể nói chính xác cả số tiền lẻ mà cô gửi ở trong ngân hàng thì sững sờ: "Sao anh biết tôi có tiền tiết kiệm?" Dụ Tranh Độ nói: "Tiểu Đỗ Tiên nói." Sắc mặt Cao Uẩn trắng bệch: "Đỗ Tiên? Đỗ Tiên còn ở đây." "Đương nhiên vẫn còn." Dụ Tranh Độ tiện tay rải một nắm tro nhang xuống sàn, "Tiểu Đỗ Tiên, tới nhảy cho dì xem." Cậu vừa mới nói xong, trên mặt tàn hương xuất hiện một chuỗi dấu chân nho nhỏ, Dụ Tranh Độ vỗ tay tán dương: "Điệu khiêu vũ của búp bê và gấu con thật đẹp!" Chờ khi cậu quay đầu lại nhìn Cao Uẩn thì hai chân cô đã run rẩy không đứng vững, phải đỡ lấy cây cột bên cạnh mới không ngã xuống. Dụ Tranh Độ khẽ mỉm cười: "Cao tiểu thư, khi nào thì cô định trả tiền?" Nếu đổi lại bình thường thì Dụ Tranh Độ nhất định sẽ không làm như vậy, nhưng hành động của Cao Uẩn đã đạp tới mấu chốt của cậu, vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm, bán thân thể không nói mà tới bây giờ còn muốn lật lọng. Người như vậy không đáng để đồng tình, cũng không đáng để châm chước. Cô ta càng coi trọng tiền bạc thì càng phải khiến cô ta nhớ tới bài học từ việc tham tài. Cả người Cao Uẩn run cầm cập không ngừng, làm gì còn dám cò kè mặc cả nữa, vội vàng lấy điện thoại nhanh chóng chuyển khoản. Robot thu tiền Thương Khuyết không nhịn được mà liếc mắt nhìn Dụ Tranh Độ, đúng là người với người vẫn hiểu nhau hơn. Mà ba người Trần gia bên cạnh chứng kiến tất cả thì không kìm được mà sinh ra sự kính nể sâu sắc: Thủ đoạn đòi tiền của công ty này thật sự quá đáng sợ! Hơn nữa hai người này còn hợp tác quá ăn ý nữa!