Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 40 : Quả âm nhạc

Translator: Nguyetmai Bây giờ Chung Minh có hơn 100 điểm, đủ rút thưởng hai lần. Cũng không biết có thể rút được thứ gì tốt hay không. Anh nhấn nút rút thưởng, một hiệu ứng xoàng xĩnh xẹt qua, giao diện đồng hồ xuất hiện biểu tượng mới, nhìn có vẻ giống... trái cây. Thế nhưng Chung Minh chưa từng thấy loại trái cây này, không phải những loại quả thường gặp như quả táo, quả quýt, hình dạng nó hơi kỳ lạ. [Quả âm nhạc] [Sau khi ăn, tăng vĩnh viễn trình độ âm nhạc.] Chung Minh kinh ngạc, còn có thể rút được thứ tốt vậy sao? Chung Minh dốt đặc cán mai về âm nhạc, cơ bản cũng chỉ là trình độ hát không lạc nhịp, chẳng biết chơi loại nhạc cụ nào, kết quả rút thưởng lại có thể rút được quả âm nhạc, trực tiếp tăng trình độ âm nhạc của mình? Là ai nói không cần bàn tay vàng kia chứ? Chung Minh thử lấy tay chạm vào quả âm nhạc trên màn hình đồng hồ, thật sự có thể lấy ra được. Nó là một quả cầu, lớp vỏ có rất nhiều hoa văn, trên đỉnh còn có cành lá hình nốt nhạc. Chung Minh tìm dao gọt trái cây cắt quả ra, phát hiện da vỏ rất dày, chỉ có thể ăn được chút xíu thịt quả bên trong. Đầu tiên dùng dao gọt trái cây khoét một miếng nếm thử, cũng không tệ lắm, có vị hơi ngọt, chắc không có độc. Chung Minh ăn hết sạch thịt quả. Vừa mới bắt đầu không có cảm giác gì, hai phút sau, Chung Minh đột nhiên cảm thấy rất nhiều kiến thức âm nhạc đang chảy vào trong đầu của mình, không chỉ có như vậy, kỹ năng liên quan đến một số nhạc cụ cũng tràn ngập trí óc anh! Nhạc cụ ở đây không phải các chủng loại Chung Minh quen thuộc như đàn piano, đàn ghi-ta, mà là một nhạc cụ có bàn phím gấp, bố cục phím nhấn khá giống đàn piano, nhưng có thêm nhiều nút bấm khác lạ, hơn nữa bàn phím có thể gấp lại mang theo người, sau khi liên kết với một thiết bị thông minh bất kỳ liền có thể sử dụng. Đây là một loại nhạc cụ của thế giới này, và cũng là công cụ sáng tác của rất nhiều nhạc sĩ. Loại bàn phím gấp này có thể mô phỏng hầu hết âm thanh của các nhạc cụ khác, có điều cách diễn tấu khá đặc biệt, hơi giống đàn piano nhưng phức tạp hơn đàn piano, khi mô phỏng một số nhạc cụ phức tạp cần rất nhiều cách gảy đàn đặc biệt. Thế giới này có rất nhiều người học âm nhạc, điều quan trọng nhất khi theo đuổi âm nhạc chính là học cách sử dụng bàn phím gấp, nếu không sự nghiệp sau này sẽ rất khó khăn. Học thứ này cần phải có năng khiếu, hơn nữa giới hạn rất lớn, một người vô cùng tinh thông âm nhạc có thể viết ra những bản giao hưởng phức tạp chỉ bằng bàn phím gấp. Đương nhiên, muốn làm được điều này phải hội đủ hai điều kiện, một là kỹ năng thành thạo, tốc độ tay đủ nhanh, khi thật sự diễn tấu những bản nhạc phức tạp như "Ong rừng bay lượn*", bàn tay gảy phím có thể nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh; h. Hai là cần ứng dụng thông minh phối hợp, ứng dụng thông minh sẽ bổ sung nhạc đệm và chi tiết dựa theo cài đặt từ trước, giúp khúc nhạc hoàn chỉnh, có hiệu ứng lập thể. Đương nhiên một vài cao thủ thậm chí không cần sự hỗ trợ của ứng dụng thông minh, điểm này tùy thuộc trình độ mỗi người. (*) Ong rừng bay lượn: bản nhạc giao hưởng có tên tiếng Anh Flight of the Bumblebee. Chung Minh cảm thấy một lượng kiến thức lớn tràn vào đầu mình, từ từ lắng đọng, bây giờ anh rất muốn luyện tay trên bàn phím gấp, nhưng trong nhà không có nhạc cụ. Đương nhiên rồi, trước đó trình độ âm nhạc của Chung Minh còn không thể coi là nhập môn, sao có thể bỏ tiền mua thứ đó. Lên mạng tìm thử, quá đắt. Bàn phím gấp loại bình thường nhất cũng phải ba bốn nghìn, tốt hơn một chút thì lên đến cả chục nghìn, không mua nổi. Điều này khiến Chung Minh rất khó chịu, kỹ năng đầy đủ lại không có chỗ kiểm chứng. Có điều còn một cơ hội rút thưởng nữa, rút rồi tính sau. Lần rút thưởng thứ hai, lần này không xuất hiện quả âm nhạc nữa, mà xuất hiện một biểu tượng, Chung Minh xem thử, đây không phải là biểu tượng của app sao? Tên cũng khá hay, Vạn Duy Vân music! Chung Minh nhấp vào app nhưng giao diện trống không, không hề có danh sách phát nhạc, không có album, radio các kiểu, chỉ có một ô tìm kiếm, phía sau còn ghi chú: "Tìm kiếm: 20 điểm/lần". Chung Minh quả thật muốn hộc máu, rút thưởng dùng điểm, tìm kiếm cũng dùng điểm! Được thôi, dù sao cũng là bàn tay vàng cao quý, tôi nhịn. Thế giới này đương nhiên có rất nhiều phần mềm âm nhạc, nhưng đa phần đều không miễn phí, hoặc là đăng kí ký gói hội viên tháng, nhạc gì cũng có thể nghe, hoặc là bỏ tiền mua từng bài, từng album, đương nhiên, vì dung lượng một ca khúc chiếm rất nhiều chỗ trong hộp lưu trữ, nên giá bán không đắt lắm, chắc chắn không thể so với phim điện ảnh và game. Nếu Chung Minh muốn nghe nhạc thì vào những phần mềm này nghe là được, chẳng tốn bao nhiêu tiền. Thế nhưng, Vạn Duy Vân music cần dùng điểm rút thưởng, trong kho nhạc chắc phải có danh sách nhạc... đặc biệt nhỉ? Chung Minh suy nghĩ một chút, tìm kiếm: Pacific Rim! Kết quả đã tìm ra được, chỉ có một dòng ghi chép, tìm kiếm cực kỳcực kì chính xác, sau đó trừ 20 điểm. Quả nhiên, phần mềm này có thể tìm kiếm những ca khúc thế giới này không có! Chung Minh nhẹ nhàng nhấp vào ca khúc, nó không phát trên đồng hồ, mà trực tiếp thâm nhập vào trong đầu của Chung Minh! Giai điệu hết sức quen thuộc, ca khúc này chính là ca khúc chủ đề của phim điện ảnh "Vành đai Thái Bình Dương", cũng là một bài hát rất nổi tiếng, hằng năm đều chiếm giữ vị trí trong bảng xếp hạng hot của các phòng tập gym, nó có thể gây cảm giác kích động khiến người nghe muốn lập tức đi cứu vớt thế giới. Một vài chi tiết trong bài hát này, và cách đàn trên bàn phím gấp, tất cả lần lượt thâm nhập vào đầu Chung Minh, anh bắt đầu gõ ngón tay theo tiết tấu như lướt trên một phím đàn vô hình, tốc độ rất nhanh và hoàn toàn ăn khớp với nhịp. Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ... anh không có bàn phím gấp. "Xem ra chỉ có thể chờ phát lương rồi dốc hết vốn liếng mua một bàn phím gấp." Chung Minh ngứa ngáy khó chịu trong lòng, a. Anh biết am hiểu âm nhạc rất quan trọng với kế hoạch tương lai của mình, nhưng hết cách rồi, học tập thì phải nghiên cứu, anh không có tài năng đặc biệt gì về âm nhạc, bây giờ bắt đầu học từ đầu thì hơi muộn. Nhưng sau khi ăn quả âm nhạc, anh đã trực tiếp có được những kiến thức đó, không cần học từ đầu nữa! Đương nhiên, nói bây giờ anh đã là cao thủ lợi hại thì hơi quá, dù sao chỉ ăn một quả âm nhạc thôi. Hiện tại Chung Minh có khả năng giám định và thưởng thức rất nhiều ca khúc, bản thân có thể đàn bàn phím gấp dựa theo bản nhạc, giống như ca khúc "Pacific Rim" in vào đầu anh, có thể trực tiếp đàn ra. Nhưng muốn tự sáng tác thì rất khó, nói cách khác trình độ ca khúc sáng tác ra chưa chắc đã cao. Mặc dù vậy, thu hoạch nhiêu đó cũng đã rất lớn với Chung Minh, đây cũng tính là sự tiến bộ ở mức biến không thành có. Lúc này, đồng hồ reo vang, Chung Minh liếc nhìn, đó là Khương Uyển Na gọi tới. "Ủa? Hôm nay là chủ Chủ nhật, chẳng lẽ bên dự án có việc? không Không đúng, có việc cũng nên là Châu Chấn tìm mình chứ." Chung Minh nghe máy. "Chung Minh hả? Hôm nay có lịch không?" Khương Uyển Na vào thẳng vấn đề. Chung Minh sửng sốt: "Lịch? Không có lịch gì cả, ở nhà thôi." Khương Uyển Na vui vẻ: "Tôi cũng biết chắc chắn cậu không có lịch." Chung Minh không vui: "Hả? Sao thấy giọng điệu của chị hơi lạ lạ, có phải chị xem thường tôi không, t? Tôi đã nói với chị là cuộc sống hiện tại của tôi rất thoải mái, lúc nãy tôi còn cố gắng học tập kiến thức âm nhạc ở nhà đó!" "Ây da, đừng lắm lời nữa, nói chuyện chính." Khương Uyển Na cũng không nói nhảm nhiều, cô đi thẳng vào việc chính: "Lần trước mời cậu ăn cơm, kết quả lại để cậu mời, đúng lúc hai ngày nghỉ này cũng là nhờ cậu giành được, đàn chị đưa cậu đi trải nghiệm, thế nào?" Chung Minh: "Trải nghiệm? Chị muốn đưa tôi đến quán bar hả?" "Phì phì, cậu đang suy nghĩ gì đấy?" Khương Uyển Na cạn lời: "Hoạt động chiều nay, hoặc là đến triển lãm tranh, hoặc là đến buổi hòa nhạc, cậu chọn đi." Chung Minh có chút thất vọng: "Đều là những hoạt động tao nhã, uổng công tôi vui mừng."