Thoạt nhìn em rất mlem
Chương 47 : cảm ơn dao viễn lão sư nhé!
Edit: Xiao Yi.
Sau khi ăn thịt nướng, mọi người dời bước qua KTV.
Hứa Thanh Ca ăn nhiều, bụng có điểm căng nên ôm bụng đi chậm rì rì, Tần Tuyển đi theo phía sau cô như đang nghĩ gì đó.
Cô gái nhỏ này vốn thật mềm mại, nhưng tính tình lại quật cường như vậy!
Hơn nữa, giác quan thứ sáu – trực giác của cô sao lại chuẩn thế nhỉ?
Nói thế nào đây? Giữa Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển còn chưa tới mức không còn giấu nhau điều gì. Nhưng đối với Tần Tuyển, cô lại rụt rè, có dè chừng, có xấu hổ. Còn đối với Dao Viễn lão sư lại không giấu cái gì, cô có thể tâm sự cho huynh ấy nghe về chuyện phiền não của mình. Có một số chuyện nói cho người xa lạ lại dễ dàng mở miệng hơn.
Cho nên mặt nạ Dao Viễn lão sư này, tạm thời Tần Tuyển không thể khai được.
Sau khi tới KTV, nhóm người Tần Tuyển trùng hợp gặp một nhóm tám người khác cũng đang ngồi ở ghế lô ngoài đại sảnh.
Hứa Thanh Ca nâng mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Tân Tuyền, bên đó là Hội âm nhạc cũng đi tụ tập.
Thẩm Tân Tuyền cũng thấy cô đi chung với nhóm người mới vào, lại nhìn đến Tần Tuyển phía sau cô, thần sắc của Thẩm Tân Tuyền dừng lại một chút, sau đó cười chào hỏi: “Học trưởng và Tiểu Thanh Ca cũng đến hát karaoke à?”
Tần Tuyển gật đầu, đứng ngay bên cạnh cô, không có ý định sẽ đi, nhưng Hùng Dương phía trước lại gọi anh, “Ông chủ Tần này, tới đây quét mã thanh toán coi.”
Tần Tuyển đành phải đi qua đó trả tiền, trước khi đi còn thân thiết xoa đầu Hứa Thanh Ca một cái, hỏi: “Em muốn uống gì không?”
Hứa Thanh Ca chưa hết giận, liền mặc kệ anh.
Tầm mắt của Tần Tuyển quét qua Thẩm Tân Tuyền, Hùng Dương lại gọi: “Tuyển ca, đợi nữa sẽ không có phòng lớn đâu đấy, nhanh lên.”
“Được rồi, tới ngay.” Tần Tuyển đặt bình nước chanh lúc nãy còn dư lại ở nhà hàng thịt nướng vào lòng Hứa Thanh Ca, “Giúp anh một chuyện nhé, em đến sofa bên kia ngồi một tý đi.”
Hứa Thanh Ca và Tần Tuyển giống hệt như đang cãi nhau, Thẩm Tân Tuyền thu hết vào mắt. Đợi Tần Tuyển đi rồi, Thẩm Tân Tuyền như suy tư hỏi: “Em cãi nhau với bạn trai à?”
“Không có ạ.” Hứa Thanh Ca ôm bình nước chanh, sáng tỏ nói: “Học trưởng không phải bạn trai của em.”
“Vẫn chưa chính thức quen sao?” Thẩm Tân Tuyền như thấy gì mới lạ, “Anh còn cho rằng hai người đã yêu nhau rồi đấy.”
Lý trí của Hứa Thanh Ca nói: nếu như Tần Tuyển vẫn luôn lừa dối cô, nhất định cô sẽ không yêu đương gì với anh hết.
Vì thế, cô lắc đầu nói: “Không phải đâu ạ.”
Dáng người Thẩm Tân Tuyền cao gầy, rất có phong thái hội trưởng, cười hỏi: “Vậy là anh còn cơ hội đúng không?”
Tay ôm bình nước chanh của Hứa Thanh Ca run lên một chút, rõ ràng bị kinh ngạc, “Dạ?”
“Không có gì, anh đùa thôi.” Thẩm Tân Tuyền thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt cô, lập tức biết được từ xưa đến giờ cô không hề nghĩ đến phương diện ấy với mình.
Vì thế, Thẩm Tân Tuyền chỉ cười nói: “Tụi anh đi trước đây, lần sau gặp lại.”
Bên cạnh Hứa Thanh Ca có một học tỷ nghe thấy cô nói chuyện với Thẩm Tân Tuyền, đợi sau khi Thẩm Tân Tuyền rời đi, học tỷ ấy tò mò hỏi: “Cậu ấy theo đuổi em à?”
Hứa Thanh Ca mơ hồ, “Không có ạ.”
“Quái lạ thế nhỉ.” Học tỷ buồn bực nói.
…
Sau khi ngồi xuống ghế trong phòng KTV, Tần Tuyển nhìn thấy Hứa Thanh Ca giống như ăn xong nên có hơi mệt. Cô ngồi trong góc dụi mắt, anh gọi nhóm Hùng Dương đi lấy trái cây quả và rượu lại đây, nhưng họ không nghe thấy, chỉ cướp microphone ngồi ở đằng trước để hát.
Hứa Thanh Ca nghe thấy, nhưng cô thật mệt, còn có mấy người nhảy nhót xoay vòng trước dãy ghế, làm cô chóng mặt đến không có sức vẫy tay với anh, chỉ nhắm mắt lại ngủ gật
Tần Tuyển cười cười, nhờ một nữ sinh lại trông cô rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, Tần Tuyển lấy điện thoại đăng xuất tài khoản Wechat hiện tại, đăng nhập vào tài khoản Wechat Dao Viễn lão sư.
Trong lịch sử cuộc trò chuyện, mỗi ngày anh đều nói chúc ngủ ngon với Điềm Muội, hoặc nói ‘cố lên’ để cổ vũ cô livestream, hay là giúp cô chỉnh vài thông số khi livestream. Điềm Muội rất ngọt, sẽ nói ‘cảm ơn’ với anh, đôi khi cũng sẽ lì xì cho anh mỗi khi anh cổ vũ mình.
Tần Tuyển dựa trước quầy bar, ‘lạch cạch’ bàn phím, gõ chữ vào rồi gửi đi.
Dao Viễn lão sư: 【Điềm Muội gần đây tâm trạng thế nào?】
…
Vốn dĩ, Hứa Thanh Ca đã ngủ rồi, nhưng đột nhiên lại bị tiếng chuông làm tỉnh. Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy học trưởng Hùng Dương vẫn đang cao giọng ca hú.
Lục Tử Nhất thật không nể mặt mà bịt tai lại, còn Quách Nhĩ Thư thì đi qua giật micro của Hùng Dương.
Hứa Thanh Ca bị đánh thắc, buồn ngủ cũng tan đi, Tần Tuyển vẫn chưa trở về, cô liền lấy điện thoại ra nghịch. Trùng hợp nhìn thấy tin nhắn của Dao Viễn lão sư gửi tới giống như cứu rỗi cho sự buồn chán này của cô.
Lập tức, cô mở ra, suy nghĩ một chút rồi thành khẩn hồi âm: 【Ta không mấy vui vẻ QwQ】
Dao Viễn lão sư: 【Có chuyện gì thế? Hôm nay ta có thời gian, tỷ có muốn tâm sự với ta không?】
Trong lòng Hứa Thanh Ca có rất nhiều lời nói không tiện nói với bạn bè, nhưng lại có thể nói với người xa lạ. Dao Viễn lão sư là bạn qua mạng mà cô thật sự tin tưởng.
Cho nên cô liền ngồi thẳng lên ghế, dưới ánh đèn trong phòng tối, cô hồi âm: 【Lần trước ta có kể cho huynh về một học trưởng, là anh trai nhỏ hàng xóm của ta ấy, huynh còn nhớ không?】
Dao Viễn lão sư: 【Ta nhớ, sao thế?】
【Ta có hơi thích anh ấy…】
Hứa Thanh Ca xoá xoá viết viết mấy câu này, sau đó vẫn là kể ra toàn bộ, 【Lúc trước ta còn chủ động hôn lên mặt của anh ấy, huynh không cười chứ?】
Sau khi gửi đi tin nhắn này, trên mặt cô xấu hổ đến hơi nóng.
Dao Viễn lão sư: 【Ta không cười, tỷ nói đi.】
Hứa Thanh Ca đỏ mặt, hồi âm: 【Vốn dĩ ta còn đợi anh ấy tỏ tình, nhưng hôm nay ta mới biết anh ấy còn có chuyện gạt ta, làm ta cực kỳ tức giận QwQ】
【Sau đó thì sao?】
【Sau đó, anh ấy thú nhận với ta một chuyện đã từng lừa dối ta. Nhưng không hiểu vì sao, ta lại có trực giác khác.】
【Trực giác gì thế?】
【Ta cảm thấy anh ấy vẫn còn có chuyện gạt ta.】
Mỗi khi Hứa Thanh Ca livestream, Dao Viễn lão sư nếu online sẽ luôn đến quản lý phòng livestream của cô có bình luận nào không tốt hay không. Buổi tối, mỗi khi hai người trò chuyện trước khi đi ngủ, Dao Viễn lão sư còn thật dịu dàng chúc cô ngủ ngon.
Cho nên, cô rất tự nhiên khi nhắc về Tần Tuyển với huynh ấy.
Trầm mặc một lát, Dao Viễn lão sư gửi tới ba tin nhắn liên tiếp:
Dao Viễn lão sư: 【Chữ ‘lừa’ này bao hàm rất nhiều trường hợp. Ví dụ hôm nay bận nên không có ăn trưa, tỷ hỏi cậu ta đã ăn chưa, cậu ta lừa tỷ nói là ăn rồi. Trong trường hợp này, chính là cậu ta sợ tỷ sẽ lo lắng nên mới lừa.】
Dao Viễn lão sư: 【Nếu cậu ta không trả lời câu hỏi của tỷ ngay, ngược lại chứng minh cậu ta thật ổn trọng và bình tĩnh đấy chứ. Nếu cậu ta mạnh miệng nói là không có lừa tỷ, như vậy mới nhiều khả năng là có lừa tỷ thật.】
Dao Viễn lão sư: 【Nghe tỷ hình dung cậu ta như vậy, ta lại cảm thấy vị học trưởng này của tỷ quả thật không tệ nha, còn rất trung thực nữa.】
Hứa Thanh Ca nghiêm túc suy đi ngẫm lại những câu này của Dao Viễn lão sư.
Dần dần, cô cảm thấy bản thân dường như đã quan trọng hoá vấn đề rồi, có hơi ấu trĩ thì phải. Cũng không hẳn là ấu trĩ, là cô quá ngây thơ thôi.
Thật ra cô cũng có chuyện giấu mẹ Hứa cơ mà, cho nên lúc này, cô chợt cảm thấy việc nói dối cũng không phải chuyện gì khó thể dung thứ được.
Chỉ có trẻ con mới ghét bị người khác lừa, còn người trưởng thành sẽ xem xét từ nguyên nhân và mức độ của sự lừa dối ấy.
Tần Tuyển lớn hơn cô ba tuổi, suy nghĩ thành thục hơn cô rất nhiều, hẳn là anh sẽ không cố ý làm trái đạo đức mà lừa cô.
Tâm trạng của Hứa Thanh Ca bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, cục đá trong lòng giống như được Dao Viễn lão sư nghiền nát thành bột mịn, tan biến. Cô ngẩng đầu nhìn nhóm Hùng Dương đa ca hát, cũng hát theo một đoạn.
Điềm Muội: 【Ta thông suốt rồi! Không còn tức giận nữa! Cảm ơn Dao Viễn lão sư nhé!】
Dao Viễn lão sư: 【Không cần khách sáo, tiểu tỷ tỷ Điềm Muội còn có vấn đề tình cảm gì đều có thể hỏi ta. Tiểu tỷ tỷ cố lên nhé!】
…
Tần Tuyển nhìn tin nhắn của Hứa Thanh Ca, không ngờ cô lại vừa ngọt vừa ngoan đến thế, rất nhanh như vậy đã hết giận rồi.
Tuy anh có điểm áy náy, nhưng loại áy náy này chỉ được hai phút đã tiếp tục truy hỏi: 【Tỷ nói tỷ thích anh trai nhỏ hàng xóm là thích bao nhiêu thế?】
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh Ca trả lời lại anh, là một tin nhắn mà anh khó lòng quên được.
Hứa Thanh Ca so sánh rất thú vị, 【Lúc mới quen biết anh ấy, ta đã coi anh ấy như anh trai của mình. Cảm giác thích anh ấy giống như đứa trẻ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chờ mong có một người anh trai, bỗng nhiên trên trời thật rơi xuống cho một anh vậy. Mỗi ngày tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc mười giây khi lên cao ấy, cực kỳ vui vẻ.】
【Sau đó thì sao?】
Hứa Thanh Ca: 【Sau đó, ta biết anh ấy không xem ta là em gái mà có lòng kín đáo, tâm trạng của ta liền giống như tàu lượn siêu tốc lúc trượt xuống vậy, cứ luôn đi xuống.】
Tần Tuyển tháo mồ hôi hột [1], 【Lại sau đó nữa?】
Hứa Thanh Ca: 【Tâm trạng của ta lúc vui lúc buồn, xáo tới trộn lui, vô thanh vô tức trở thành một điểm cuối.】
【Điểm cuối ấy là gì?】
Hứa Thanh Ca trả lời một câu khiến nhịp tin của Tần Tuyển mất đi tốc độ, 【Trở thành điểm cuối là ‘rất thích anh ấy’.】
Sau đó, cô lại lẩm bẩm như hỏi lại: 【Cũng không hẳn là điểm cuối nữa, nếu càng ngày ta càng thích anh ấy, có thể xem là không có điểm cuối không?】
Bây giờ, Tần Tuyển thật sự cảm thấy bản thân chó thật. Anh thế mà lừa cô nói thích mình như vậy, còn cô gái nhỏ của anh lại thật ngọt ngào khai ra.
Trong lòng rung động, vừa ấm, vừa đủ.
…
Tần Tuyển đẩy xe nước vào phòng KTV, Hùng Dương đang quỷ khóc sói gào.
Tần Tuyển bịt lỗ tai lại, đưa bia cho Hùng Dương rồi đoạt mất microphone trong tay cậu.
Hùng Dương ‘ngao ô’ một tiếng rồi ngồi xuống ghế, uống rượu, Tần Tuyển cầm micro, đảo mắt nhìn sang Hứa Thanh Ca đã khôi phục sức sống, nghiêng đầu cười hỏi: “Tiểu Thanh Ca muốn hát một bài không?”
Giọng hát của Hứa Thanh Ca rất dễ nghe, bản thân cô còn là một streamer ca hát nữa. Lúc nãy được Dao Viễn lão sư thông não nên cô không tức giận nữa, liền đi qua nhận lấy micro, “Học trưởng hát không ạ?”
“Phải hát!!!” Lục Tử Nhất tru lên, “Lần trước không phải cậu nói sẽ hát cho người nhà nghe sao? Bây giờ người nhà của cậu đều ở đây rồi, Tuyển ca hát hay như ca sĩ mà không hát, để đó làm gì!!?”
Lần trước Hứa Thanh Ca cũng muốn nghe anh hát, cho nên lúc này cũng có chút chờ mong nhìn anh.
Tần Tuyển đi qua đạp Lục Tử Nhất một cái, làm cho Lục Tử Nhất ôm đầu gối rụt chân về, “Tiểu Thanh Ca nhà cậu cũng muốn nghe mà! Đá tôi làm gì?”
Tần Tuyển đưa mắt nhìn Hứa Thanh Ca. Đôi mắt của cô mở to, rất sáng, tựa như có sao trời trong đó vậy.
Anh cười cười, bước qua cẳng chân của Lục Tử Nhất, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Em còn giận à?”
Hứa Thanh Ca chớp mắt, chối bẩy, “Em giận bao giờ?”
Tần Tuyển cười khẽ, “Muốn nghe anh hát sao?”
Hứa Thanh Ca gật đầu như gà con mổ thóc.
“Được rồi,” Tần Tuyển đáp một tiếng, sau đó vươn tay xoa đầu cô, “Đợi về nhà rồi anh sẽ hát cho một mình em nghe, không hát cho họ nghe.”
“…” Chờ mong nay còn đâu?
Cả đám người nhìn Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca đang nhỏ giọng nói thầm cái gì, lập tức kêu to: “Làm gì thế hả? Nói thầm cái gì nói to lên coi?”
Trong tay Hứa Thanh Ca có micro, cô đỏ mặt nói: “Học trưởng nói anh ấy đau họng nên… hôm nay sẽ không hát ạ.”
Cô còn rất tri kỷ mà giải vây cho Tần Tuyển, “Để em hát cho mọi người nghe một bài nhé? Em hát cũng siêu dễ nghe đó ạ.”
Giọng nói của cô vốn đã thuận tai, chuẩn âm cũng tốt, âm sắc lại động lòng người, khi lên cao sẽ tạo ra cảm giác kỳ ảo linh hoạt. Lúc cô cười rộ lên lại cực kỳ ngọt ngào, dường như biến cả phòng KTV thành vườn kẹo.
Hùng Dương nhìn cô đến ngây người, cũng nghe cô hát đến ngẩn người, lập tức lớn tiếng hét bên tai Tần Tuyển, “Cậu muốn bao nhiêu tiền, bán Tiểu Thanh Ca cho tôi đi!!!”
Tần Tuyển tát vào sườn mặt của Hùng Dương một cái, dùng sức đẩy cậu ra, khoé môi cong lên nụ cười, “Trăm tỷ tôi cũng không bán.”
Bé con Tiểu Thanh Ca của anh dễ dàng dỗ được như thế, vạn ngói ngàn thành [2] anh cũng không bán.
_____
[1] Raw: 心惊胆战 | Convert: kinh hồn táng đảm -> Trans + Edit: tháo mồ hôi hột (ý chỉ Tuyển ca sợ hãi:v)
[2] Vạn ngói ngàn thành: nhà to cửa lớn – ý chỉ số tiền dù lớn hay vô giá.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
1108 chương
91 chương
140 chương