Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon
Chương 70 : Ăn Cô Ngon Hơn!
Nghe thấy giọng nói mơ hồ bất thường của Hứa Thanh Ca, anh hỏi: “Em uống rượu à?”
“Không có ạ.”
Tần Tuyển lại hỏi: “Uống mấy chai rồi?”
“Ba chai ạ.”
Tần Tuyển: “…” Vậy còn nói là không có uống à?
Anh biết người thân của cô không có ở nhà, vì thế để lại mấy người Hùng Dương tiếp tục thả đom đóm, còn mình thì lên lầu, gõ cửa nhà cô.
Hứa Thanh Ca vội chạy ra mở cửa, trên người rõ ràng có mùi rượu.
Cô cười ngây ngốc, đến ánh mắt khi nhìn anh cũng mê ly, “Anh Tần Tuyển đã về!”
Mấy chữ ‘anh Tần Tuyển’ này của cô khiến lòng của Tần Tuyển ngọt ngào như muốn nhũn ra, “Ừm, anh đã về.”
Nói xong, anh nhướn mày, khẽ đảo mắt qua phòng khách, nhìn thấy trên bàn có ba chai rượu trái cây đã rỗng tuếch.
Quả nhiên cô gái nhỏ này đột nhiên nhiệt tình như thế là có nguyên nhân…
“Sao em uống rượu vậy?” Tần Tuyển dựa đầu vào khung cửa, suy tư hỏi.
Hứa Thanh Ca lắc đầu, “Không có uống mà.”
Tần Tuyển khom chóp mũi của mình đến gần miệng cô, rõ là ngửi được mùi rượu trên người cô, “Em uống rượu trái cây vị dâu à?”
Hứa Thanh Ca cười khanh khách, “Còn có vị việt quất nữa ạ, uống rất ngon.”
Tần Tuyển vừa muốn hỏi tiếp, cô bỗng nhiên quay người chạy đến ban công, tiếp tục ngắm đom đóm.
Anh mím môi, hành động bây giờ của cô có hơi không bình thường, hình như đã bị rượu trái cây nồng độ 4.5 chuốc say rồi.
Tần Tuyển đổi dép lê rồi đóng cửa thật kỹ, sau đó chậm rì rì đi vào phòng ngủ của Hứa Thanh Ca.
Ánh mắt của anh đảo qua giường đơn của cô, trên đó có quần lót và áo bra, anh liền rất có hứng thú, nhướn mày nhìn nhìn.
Màu trắng, còn có viền hoa.
A…
May là Tiểu Thanh Ca bây giờ đang say rượu, nếu không cô đã chạy tới bịt mắt anh lại rồi!
Tần Tuyển thoải mái đánh giá phòng ngủ của cô một lần, sau đó tiện thể nhìn ra bóng dáng vừa mơ hồ vừa vui vẻ của cô ngoài ban công.
Hứa Thanh Ca đang vươn tay bắt đom đóm.
Vốn dĩ, Tần Tuyển còn lo rằng cô uống rượu là do tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ xem ra, tâm trạng của cô không hề buồn mà ngược lại, hình như cô rất vui vẻ vì anh trở về.
Ngoài ban công, Hứa Thanh Ca nhón chân, Tần Tuyển đi lấy máy ảnh, thành thạo điều chỉnh thông số chụp đêm rồi ấn chụp cảnh ngoài cửa, rất nhanh lưu được hình ảnh cô bắt đom đóm.
Hứa Thanh Ca mặc váy ngủ bằng bông, làn váy thêu lá sen khiến cô gái nhỏ thoáng nhìn như một đoá hoa xinh đẹp.
Người cô lại vốn có hương thơm, còn uống thêm rượu trái cây, hương thơm cơ thể xen lẫn mùi rượu trái cây, hoà quyện thành men say lòng người.
Đột nhiên, Hứa Thanh Ca quay đầu lại, trong ống kính là cô gái nhỏ hơi say đang cười đến xinh đẹp, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng ‘ăn’.
Tần Tuyển lại ấn chụp lần nữa, hình ảnh của cô dừng lại trước ống kính, đôi mắt sáng rỡ như đom đóm, hệt như ngôi sao ngày hôm đó.
Có lẽ vì uống rượu nên Hứa Thanh Ca trở nên to gan hơn, bất ngờ mềm mại hỏi anh, “Em có đẹp không?”
Sau giá đỡ máy ảnh, Tần Tuyển ngồi dậy, nhìn thấy đôi mắt ánh nước của cô đang tràn ngập chờ mong, anh bật cười, cong môi đáp: “Cực kỳ đẹp luôn.”
Hứa Thanh Ca che mặc, ngây ngô cười ha hả, “Em cũng thấy em đẹp nữa.”
Nghe muốn trêu cô quá!
Tần Tuyển cầm lòng không đậu, đi tới chỗ Hứa Thanh Ca, từ phía sau ôm lấy cô.
Hứa Thanh Ca rất ngoan, không hề giãy dụa, chỉ ngắm nhìn đom đóm giữa không trung.
Cô quay đầu lại nhìn Tần Tuyển đang ôm mình, cười lên như bé mèo ngoan, “Anh nói xem, vẫn là em đẹp hay đom đóm đẹp ạ?”
“Em đẹp.” Tần Tuyển cười đến lồng ngực rung rung.
Hứa Thanh Ca tủm tỉm, “Anh ơi, để anh và mọi người bắt đom đóm vất vả rồi.”
Đôi mắt của cô quá sáng làm Tần Tuyển phải che nó đi, khẽ cười nói: “Em thích là được.”
Bị anh che mắt, Hứa Thanh Ca không nhìn thấy gì, lập tức vươn tay, dùng sức kéo tay anh xuống nhưng không được.
Cô phụng phịu nói: “Anh ơi, em còn đang ngắm đom đóm mà.”
Tần Tuyển bật cười, buông tay ra, “Được, em tiếp tục ngắm đi.”
Hứa Thanh Ca chớp mắt, một mực ngắm nhìn những ánh sáng thơ mộng từ đom đóm đang lơ lửng giữa không trung.
Đom đóm rất khó bắt được, cho nên mấy người Tần Tuyển không bắt được nhiều, cứ như vậy trôi qua một lát, đom đóm liền ít dần, cuối cùng Hứa Thanh Ca cũng dời chú ý, nhìn xuống mấy tiền bối đang vẫy tay dưới lầu.
Từ trước đến nay, Hùng Dương đã không kiêng kỵ cái gì.
Hùng Dương đứng dưới lầu la to, hỏi cô rằng đom đóm có đẹp hay không.
Hứa Thanh Ca trên lầu lập tức gật đầu với họ.
Tuy say rượu nhưng cô vẫn biết phải chú ý lễ phép, cho nên không la lại mà chỉ mỉm cười, vừa gật đầu vừa vẫy tay với Hùng Dương.
Hùng Dương lại nói với cô rằng bọn anh phải đi rồi, không cần cô phải xuống tiễn.
Hứa Thanh Ca cười lên, đầu óc linh động, lập tức gọi điện thoại cảm ơn Hùng Dương, còn dặn bọn anh phải chú ý an toàn.
Tần Tuyển tuỳ ý lắng nghe, đợi cô nói chuyện điện thoại xong rồi, anh liền tranh thủ nói: “Tiểu Thanh Ca, đa số đom đóm này đều do anh bắt đấy.”
Hứa Thanh Ca quay đầu, liếc anh một cái, “Nhưng cũng vất vả cho mấy anh ấy chứ ạ? Bây giờ ký túc đóng cửa rồi, họ phải ngủ ở đâu đây?”
Tần Tuyển: “Thì lưu lạc đầu đường thôi.”
Hứa Thanh Ca: “…”
Cô cảm thấy vị tiền bối này có hơi qua cầu rút ván rồi đấy!
“Em không cần quan tâm đến họ,” Tần Tuyển lại nói: “Anh cho họ tiền thuê khách sạn rồi.”
— Ra là miệng cứng lòng mềm.
Mãi đến lúc này, Hứa Thanh Ca mới nhận ra giọng nói của Tần Tuyển có hơi khàn, hình như anh vẫn chưa khỏi bệnh.
Cô khẽ nhấp môi, lo lắng hỏi nhỏ: “Bệnh cảm mạo của anh… vẫn chưa khỏi hẳn ạ?”
Đúng là bệnh cảm của Tần Tuyển vẫn chưa khỏi, lúc trên máy bay cũng không nghỉ ngơi tốt, vừa xuống máy bay đã vội chuẩn bị đom đóm đặng dỗ Hứa Thanh Ca, trưa thì thổi bong bóng, tối thì thả đom đóm cho cô, quả thật anh có hơi mỏi mệt và váng đầu.
Tần Tuyển xoa đầu cô, cười nói: “Cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Thanh Ca nên cảm mạo của anh tự nhiên khỏi rồi.”
Hứa Thanh Ca an tâm gật đầu, lại cong môi cười, “Anh khoẻ là tốt rồi ạ.”
Bây giờ cô quá là ngoan đi, trong nháy mắt còn khiến Tần Tuyển nghĩ rằng nếu như sớm biết khi cô uống rượu sẽ ngoan như vậy, anh đã dụ cô đi uống rượu sớm hơn rồi…
Cái ý tưởng vô sỉ này chỉ đậu lại trong đầu một lát, Tần Tuyển ôm eo cô, giữa đêm trăng và đom đóm, anh cất giọng nghiêm túc, “Tiểu Thanh Ca, thật xin lỗi.”
Nhất thời, Hứa Thanh Ca không hiểu anh đang xin lỗi chuyện gì.
Tần Tuyển rũ mắt nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, cười khẽ thành tiếng, “Cũng không biết là ngày mai em có quên mất những lời anh nói không nữa…”
Nhưng anh vẫn muốn nói vài lời, là những lời anh vẫn luôn muốn nói cùng cô.
Trước khi cô tỉnh rượu thì luyện nói một chút cũng được.
“Xin lỗi vì những chuyện mà anh đã lừa gạt em.”
Hứa Thanh Ca chớp đôi mắt, hô hấp khựng lại.
Cô không nói nữa, chỉ nghiêm túc nghe.
“Anh chưa từng thích một người, cho nên hành động và cách theo đuổi… có hơi sai rồi.”
Tần Tuyển nhớ lại khi Hùng Dương kể rằng: khi còn nhỏ, cậu thích lớp phó học tập liền muốn giật bím tóc của cô nàng, muốn bắt nạt cô nàng.
Anh cũng ác liệt giống Hùng Dương vậy, đối với con trai mà nói, hành động này là chơi rất vui, nhưng đối với con gái lại là không tôn trọng.
“Anh nhận sai với em.”
Trong khoảng thời gian này, Tần Tuyển đã suy nghĩ về chuyện này, cũng suy nghĩ về chuyện nên cư xử thế nào khi thích một người.
Quan trọng nhất có lẽ chính là tôn trọng họ.
Trước đây quả thật anh không hề tôn trọng Hứa Thanh Ca, cho nên khi thấy trêu cô rất vui liền mặc niệm muốn trêu cô tiếp thôi.
Lữ Hỉ Doanh đã từng nói với anh, con trai luôn ga lăng với con gái, nhưng ngoại trừ tình bạn và sự quan tâm của họ thì thứ con gái muốn nhất chính là tình cảm của mình được tôn trọng.
Tần Tuyển thành khẩn nói: “Sau này anh sẽ không tái phạm chuyện trêu chọc em nữa, cũng sẽ không lừa dối em.
Tiểu Thanh Ca, tha thứ cho anh được không?”
Mười giờ tối, ban công nhà Hứa Thanh Ca không có ai, đom đóm đã tan, trên trời chỉ có một vòng trăng sáng cùng chất giọng vừa dịu dàng vừa khẽ khàng của Tần Tuyển, còn có một cảm giác bất an…
Hứa Thanh Ca nhấp miệng, hơi cười lên, nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ ngẩng đầu không chớp mắt nhìn anh.
Tình huống bây giờ hình như cô đã tha thứ cho anh, nhưng cô lại không hề cho anh câu trả lời xác thực.
Trong lòng Tần Tuyển thấp thỏm, cái người vẫn luôn bình thản ung dung ngày thường, ánh mắt lúc này đã lộ ra một tia không nắm chắc.
Anh khẽ ho một tiếng, dò hỏi: “Ngày mai tụi anh chụp ảnh tốt nghiệp, bạn gái có thể đến cùng, Tiểu Thanh Ca, em có muốn chụp ảnh với anh không?”
Tuy uống rượu nhưng đầu Hứa Thanh Ca vẫn tỉnh táo, hơn nữa men rượu như kích thích làm cô to gan hơn, có thể hỏi ra những câu mà ngày thường vẫn luôn ngại hỏi.
“Anh ơi, bây giờ anh đang hỏi em…” Cuối cùng Hứa Thanh Ca cũng cười hỏi thẳng, “Là có thể làm bạn gái của anh không, có phải không ạ?”
Tần Tuyển nín thở nhìn cô, “Nếu vậy thì sao?”
“Được ạ,” Hứa Thanh Ca vươn hai tay xoa lên mặt anh, “Sao lại không được chứ?”
“Được… cái gì?” Lần này tới lượt Tần Tuyển phát ngốc.
Hứa Thanh Ca híp mắt, cười đến ngọt ngào, “Thì em tha thứ cho anh, cũng đồng ý làm bạn gái của anh ạ.”
Cuối cùng, thấp thỏm trong lòng Tần Tuyển cũng tan biến.
Cuối cùng, anh cũng dỗ được cô gái nhỏ đang tức giận của mình.
Cảm giác bất an tha cho lồng ngực, thay vào đó là sự may mắn thật lớn, Tần Tuyển muốn ôm cô vào lòng đặng hôn cô.
Nghĩ vậy, anh áp sát người cô, thử thăm dò hôn xuống môi cô một chút.
Được anh hôn, Hứa Thanh Ca không hề đẩy ra, chỉ có hơi rụt cổ lại như bị ngứa, cười ha ha vài tiếng.
Tần Tuyển thấy rõ dáng vẻ này của cô, vẫn hơi lo lắng hỏi: “Tiểu Thanh Ca à, có khi nào ngày mai em sẽ quên hết không?”
Thật ra anh càng muốn hỏi có khi nào cô sẽ không nhận mình đã nói mấy lời tốt nay không?
Hứa Thanh Ca hơi buồn ngủ, đầu có hơi choáng, cô thấy Tần Tuyển trước mặt như đang rung chuyển vậy.
Quay đầu tìm ghế dựa, thấy trong góc tường có một cái ghế nhỏ, Hứa Thanh Ca kéo ghế lại ngồi, sau đó ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối rồi ngẩng đầu nhìn Tần Tuyển.
Cô hơi bật cười, “Em không biết nữa, có lẽ vậy thật đó.”
Lúc này, Hứa Thanh Ca đang say hệt như cố ý dụ người.
Tần Tuyển chống tay hai bên người cô, cúi người tới gần…
Từ trước đến giờ, anh không phải là chính nhân quân tử gì, cho nên lúc này cũng chẳng sợ cô đang say rượu, anh chỉ không muốn lãng phí cơ hội khó khăn lắm mới có được này.
Ánh mắt giao nhau, Tần Tuyển càng lúc càng sát lại gần, cuối cùng hôn xuống môi cô.
Chạm một chút liền buông ra, anh lại nhìn cô lần nữa.
Hứa Thanh Ca nhắm hai mắt, lông mi không ngừng run lên, hơi thở của cô hơi loạn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Chỉ là cô không hề đẩy anh ra.
Tần Tuyển cười khẽ, cuối cùng, anh cũng hoàn thành ý nguyện của mình, thân mật với cô gái nhỏ bên ban công lãng mạn.
Anh cạy răng môi của cô, từng chút từng chút nếm trải ngọt ngào trên môi của bạn gái mình, dần dần trầm mê.
Hứa Thanh Ca vừa mềm vừa ngọt, giữa ăn cô và nhìn cô…
Thì ăn cô ngon hơn ngàn lần!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
220 chương
50 chương
59 chương
184 chương