Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon

Chương 67 : Anh Vẫn Chột Dạ

Cô vừa nói gì đó? Cứ như vậy nói Tần Tuyển ngáy ngủ sẽ khiến mình không ngủ được sao? ? ? Đầu của Hứa Thanh Ca dừng hoạt động. Sau khi não cô chạy lại, phản ứng đầu tiên chính là thu hồi tin nhắn vừa nãy rồi giả chết. May mắn là Tần Tuyển không hề dựa vào mấy câu này để trêu chọc cô, chỉ nghiêm túc trả lời: Được, sau này anh sẽ không bị cảm nữa. Nhưng Hứa Thanh Ca vẫn cảm thấy được anh đang nén cười… Cô gửi cho Tần Tuyển một sticker *gấu đỏ mặt gật đầu*, ngoan ngoãn nói ‘em biết rồi ạ’, sau đó dặn dò anh đừng uống nhầm thuốc nữa, ở khách sạn phải uống nhiều nước ấm hơn. Vì đổ bệnh nên thể chất của Tần Tuyển thật sự yếu, không trêu chọc cô giống như trước. Anh nói lát nữa mình còn phải họp, Hứa Thanh Ca liền không quấy rầy anh nữa, dặn anh nhanh chóng đi ăn sáng đi. Sau đó, cô đăng một trạng thái Weibo: 【Anh ơi, anh uống thuốc giỏi nha, ngoan. @Ngộ Khanh】 Nhiếp ảnh trên vòng tròn bạn bè lập tức oanh tạc hết buổi sáng hôm nay, sôi nổi tag nick Ngộ Khanh vào. 【Quả nhiên đòn tâm lý là hữu dụng nhất a a a, Hậu Bối Nhỏ lo cho cậu kìa @Ngộ Khanh】 【Bây giờ tôi cảm thấy chuyện này có phải Ngộ Khanh vẽ ra không nhỉ? Ha ha ha ha ha!】 【Tiền bối Ngộ Khanh thoát ế rồi, làm cái sự kiện bốc thăm trúng thưởng ống kính đi hả?】 【Hậu Bối Nhỏ giống như vịt ngốc mềm dịu ý! ! !】 【Tôi muốn xem dáng vẻ Ngộ Khanh và Hậu Bối Nhỏ khoe ân ái là như thế nào? QwQ】 【Tôi là hậu bối học cùng môn Kỹ năng thuyết trình với Ngộ Khanh, chủ nick Hậu Bối Nhỏ siêu cấp đáng yêu luôn a a a! Chúng tôi đều muốn làm tiền bối theo đuổi em ấy, nhưng bị Ngộ Khanh nẫng tay trên rồi!】 【Tôi cũng học cùng lớp Kỹ năng thuyết trình đó nè, Ngộ Khanh thật sự rất chó luôn, là thằng chó luôn! ! !】 Hứa Thanh Ca đọc những bình luận ấy dưới Weibo của Ngộ Khanh, trong lòng cảm giác hình như tụi này là nhóm người Hùng Dương. Rất nhanh, Ngộ Khanh chia sẻ lại trạng thái Weibo của cô, 【Anh sẽ ngoan – @Hậu Bối Nhỏ: Anh ơi, anh uống thuốc giỏi nha, ngoan @Ngộ Khanh】 Anh sẽ ngoan. Trời má ơi nghe mà cưng chiều dữ thế! Mấy người online bị chua chết rồi, tận mắt chứng kiến một màn khoe ân ái sau khi làm lành, ngọt quá! Ngấy quá! Hứa Thanh Ca nhìn ba chữ ‘anh sẽ ngoan’ này, yên lặng chụp ảnh màn hình lại, trong lòng nhủ thầm đến khi Tần Tuyển lại hư, cô lập tức đập bức ảnh này vào mặt anh, làm anh tỉnh ra, cũng làm bạn bè trên Weibo của anh vào trù dập anh! … Ngày 20, Tần Tuyển sẽ chụp ảnh tốt nghiệp. Anh nói với Hứa Thanh Ca rằng sáng cùng ngày sẽ về nước, sau đó trực tiếp đi cùng nhóm Hùng Dương đến khu phòng học của sinh viên năm nhất để chụp ảnh. Ngày 19 là thứ sáu, Hứa Thanh Ca không có tiết chiều, giữa trưa, cô mang chăn gối về nhà giặt. Ba mẹ Hứa đều đi làm, cô tự mình mở máy giặt giặt sạch, sau khi giặt xong thì ra ban công phơi chúng. Trước cửa sổ phất phới vỏ chăn và bao gối màu hồng nhạt, Hứa Thanh Ca ngồi xếp bằng dưới đất, ngửa đầu ngắm chúng bị gió nhẹ lay. Sau đó, cô cúi đầu mở máy tính lên, chia sẻ tài liệu kia cho ngài Tá Đằng, lúc trước cô từng giúp ông phiên dịch một quyển sách. Tá Đằng Long trả phí rất phóng khoáng, trước đây khi cô chưa bắt đầu phiên dịch, ông đã chuyển khoản dự chi cho cô. Bây giờ đã dịch xong quyển sách, lại sắp nhận được một khoản phí dịch, Hứa Thanh Ca rất vui vẻ, nghĩ thầm vừa hay có thể mua quà tốt nghiệp cho Tần Tuyển. Tặng quà gì mới tốt nhỉ? Hứa Thanh Ca nghĩ đến tặng cà vạt, nhưng mà anh có nhiều cà vạt rồi, cô còn tặng nữa có lẽ mất đi sự đặc biệt. Cô đóng sổ ghi chép lại, vừa ngẩng đầu nhìn chăn gốp nhẹ bay tiếp, vừa nghĩ xem nên tặng Tần Tuyển cái gì thì được. Gần đây, Mã Giáp Tuyến yêu đương rồi, nhưng lại rất thần bí, Hứa Thanh Ca cũng không biết bạn trai của Mã Giáp Tuyến là ai. Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa ăn đậu phộng, gọi điện thoại cho cô nàng, “Giáp Tuyến, cậu nói xem tặng quà cho tiền bối sắp tốt nghiệp nên tặng gì mới tốt?” Mã Giáp Tuyến nghe xong liền cười, “Bé con Ngọt Ngào ơi, rốt cục cậu cũng đã tha thứ cho tiền bối Tần Tuyển vô cùng đáng thương của chúng ta rồi hả?” Thật ra chuyện này có liên quan tới việc anh đổ bệnh… Hứa Thanh Ca nghĩ đến anh ở Nhật một mình, không biết tiếng Nhật, đến thuốc cũng mua sai, cô đơn ở khách sạn liền cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến anh nhiều, tự nhiên hoá thành nhung nhớ. Hứa Thanh Ca xấu hổ cười ha hả, “Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, mình không muốn anh ấy còn gì tiếc nuối.” Chất giọng của cô thật mềm, Mã Giáp Tuyến cười trêu: “Sao Tần Tuyển có số hưởng vậy ta? Có thể làm cho Tiểu Thanh Ca ngọt thế này của chúng ta thích được?” Hứa Thanh Ca cười tủm tỉm, “Mình cũng thích cậu nữa.” Mã Giáp Tuyến bật cười, đề nghị: “Còn tặng gì nữa? Cậu cho anh ấy cái danh phận là ngon rồi!” Hứa Thanh Ca nói thầm: “Chắc mình thèm…” Mã Giáp Tuyến bị chất giọng mềm ngọt của cô làm cho xụ mặt, “Ngọt Ngào, cậu đang nghĩ một đằng nói một nẻo!” Cuối cùng, hai người vẫn không tìm ra nên tặng quà gì mới tốt. Sau khi cuỗm mất một khoảng thời gian rất dài của Mã Giáp Tuyến, Hứa Thanh Ca mới xấu hổ nói: “Mình gửi bản dịch sách cho người ta rồi, sau khi mình nhận được phí dịch sẽ mời cậu đi ăn hải sản nhá!” Là ăn hản sản biển đó! ! ! Mã Giáp Tuyến lập tức phấn khởi: “Cậu có ở nhà không?” “Có.” Hứa Thanh Ca nhai khoai tây cắt lát. Mã Giáp Tuyến thần thần bí bí nói: “Hay là cậu tặng cà vạt cho anh Tuyển đi, mình cũng tặng cho bạn trai mình cà vạt đấy.” Hứa Thanh Ca: “? ? ?” Vậy là bạn trai của Mã Giáp Tuyến cũng học năm tư hả? Hứa Thanh Ca vừa muốn hỏi lại, Mã Giáp Tuyến cũng phát hiện bản thân nói hớ rồi, lập tức ngắt điện thoại. Hứa Thanh Ca: “? ? ?” Bạn trai của Mã Giáp Tuyến là ai? Chẳng lẽ là người cô quen biết à? Đang lúc Hứa Thanh Ca hưng phấn muốn gọi video cho cô nàng thì bị Hứa Nhàn Nguyệt gọi tới, vì thế cô đành tiếp chuyện chú nhỏ. … Cùng lúc này, Tần Tuyển đã về nước. Anh đi cùng Hùng Dương và Lục Tử Nhất, kéo theo cả đống hành lý, đi vào sảnh lầu dưới nhà. Hôm nay, anh muốn cho Hứa Thanh Ca một bất ngờ, muốn dỗ cô vui vẻ nên không nói cho cô biết mình đã về nước, thậm chí cũng không nói cho Lữ Hỉ Doanh. Tần Tuyển đứng trước cửa nhà mình, dáng người cao gầy. Anh gọi điện thoại cho Hứa Thanh Ca nhưng bên kia nhắc nhở cô đang bận máy. Tần Tuyển không gấp, đợi thêm mười phút, sau đó lại gọi cho cô, nhưng vẫn là âm báo máy bận. Lúc trở về, anh đã nhờ Hùng Dương hỏi thăm Hứa Thanh Ca đang ở đâu. Không biết Hùng Dương nói chuyện điện thoại với ai, sau đó xác nhận với anh là Hứa Thanh Ca đang ở nhà, anh mới dẫn họ cùng nhau trở về tìm cô. Nhưng sao anh không gọi được cho cô thế này? Tần Tuyển vươn bàn tay đến đầu của Hùng Dương, vỗ nhẹ rồi mỉm cười hỏi: “Anh Dương này, cậu chắc chắn là Tiểu Thanh Ca đang ở nhà chứ?” Hùng Dương nhìn thấy đức hạnh đen tối này của Tần Tuyển lập tức run người, trực giác mách bảo Tần Tuyển đang muốn xử lý cậu! ! ! “Tổng giám đốc Tần à, cậu đừng kích động.” Hùng Dương kéo cái tay trên đầu mình xuống, mỉa mai cười nói: “Tôi lại hỏi giúp cậu một chút.” Hùng Dương lại gọi đi hai cú điện thoại, chắc chắn là Hứa Thanh Ca có ở nhà, “Tổng giám đốc Tần, có lẽ Tiểu Thanh Ca cố tình không nhận máy của cậu thôi. Tôi thấy cậu nên từ bỏ đi, con người ta đã không muốn gặp mình rồi.” Nói xong, Hùng Dương lại trêu tức anh, “Hay là, anh Tuyển của chúng ta tính sai rồi? Bé hậu bối không muốn nghe điện thoại của cậu thì cậu ở đây chờ tiếp đi, bọn tôi đi được rồi chứ!” Lục Tử Nhất và Quách Nhĩ Thư đều cười, đồng loạt đẩy hành lý dưới chân cho Tần Tuyển rồi quay người muốn đi. Lục Tử Nhất khoác vai Tần Tuyển, “Anh Tuyển này, cậu tiêu dao ở Nhật như thế. Lại đây, cậu cũng nếm thử cảm giác của bọn tôi khi ngày nào cũng chờ bé hậu bối dưới lầu đi. Hôm nay ráng mà chờ cho được em ấy nghe điện thoại nhé!” Quách Nhĩ Thư cười to: “Tổng giám đốc Tần, bé hậu bối xem vậy nhưng thích ở nhà lắm, đoán là hôm nay không thèm ra ngoài đâu. Cậu chuẩn bị tinh thần chờ tới trưa đi, bọn tôi đi trước đây.” Ba người bạn cùng phòng ký túc đồng loạt xoay người bỏ đi, Tần Tuyển ngẩng đầu, híp mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, lại nhìn đến lầu nhà mình. Chỉ bằng một câu, anh liền níu được bước chân đang bỏ về của ba người kia: “Mỗi người một trăm tệ.” Tần Tuyển cười đến ‘dịu dàng’, cười đến đắm mình vào gió xuân, cười đến ôn hoà lễ độ. Hùng Dương: “…” Lục Tử Nhất: “…” Quách Nhĩ Thư: “…” Đồng tiền là vạn năng! ! ! Chờ, chờ chung với nhau đê! ! ! Nhưng Hùng Dương vẫn khó hiểu, “Anh Tuyển, sao cậu không tự lên nhà gõ cửa? Hai người là hàng xóm mà?” Tần Tuyển không hé răng. Thật ra, anh không có gì chắc cú cả. Anh sợ cô gái nhỏ không những không mở cửa cho anh mà ban công cũng không thèm đi ra luôn, anh liền không có cách nào tạo bất ngờ cho cô rồi… Suy cho cùng vẫn là anh chột dạ.