Thoát khỏi viêm hoang
Chương 8
Mễ Lương cũng biết đây là nơi nguy hiểm, hai tay cầm lấy lớp quần áo màu đen xám, ngón tay di chuyển, quần áo bị nàng vò đến mức nhăn nhàu, trong đều léo lên suy nghĩ nhưng bị nàng áp chế đi, ý nghĩ đó khiến nàng cũng lo lắng: “Tôi sẽ giặt quần áo, nấu cơm, quét rác, có thể làm được rất nhiều…”
Nàng nói rất chậm, cố ý phun ra nuốt vào: “Chuyện Thạch Đầu có thể làm tôi cũng có thể làm được…”
Ánh mắt Ấn Hạo trở nên sâu sắc, hắn không nói gì chỉ nhìn nàng, Mễ Lương bị hắn nhìn chăm chú trong lòng cũng lo lắng, giọng nói cũng nhỏ dần cuối cùng không còn phát ra tiếng, mười ngón tay túm lấy áo của mình. Lát sau, Ấn Hạo mới phong khinh vân đạm nói: “Nếu đã có Thạch Đầu thì tôi cần gì phải mướn thêm người khác làm?”
Mễ Lương nhỏ giọng nói: “Có nhiều người càng tốt, Lão đại à, anh anh tuấn như vậy, lòng dạ cũng rộng rãi không cần phải tính toàn chi li với tôi”
Ánh mắt Ấn Hạo có phần khôi hài, vẫy tay về phía cô: “Qua đây”
Mễ Lương chậm rãi di chuyển bước chân, mỗi bước đều nhỏ, đứng cách hắn rất xa. Ấn Hạo trao cho nàng cái nhìn bất mãn, Mễ Lương lại dịch hai bước nhỏ về trước.
Ấn Hạo ngồi trên ghế nhưng cũng không thấp hơn Mễ Lương khi đứng bao nhiêu. Hắn đưa tay, ngón tay đi tới đai lưng của Mễ Lương, bắt đầu chậm rãi cởi sợi dây lưng màu xám đen, hai mắt nhướng lên cảnh cáo. Mễ Lương cắn môi, ngón tay dài của Ấn Hạo làm rất thong thả, dây lưng bị cởi ra. Căn phòng này thật mát mẻ, buổi tối ở Viêm Hoang nhiệt độ rất thấp, Mễ Lương cũng vì lo lắng mà ăn mặc nhiều hơn, quần áo rộng từ từ mở ra, nội y màu trắng bên trong cũng rộng quá mức, cổ áo mở to. Nếu Ấn Hạo đứng dậy có thể nhìn từ trên xuống thấy bầu ngực thẳng của Mễ Lương. Nhưng hắn không vội vàng, ngồi vững như Thái Sơn, trong đôi mắt trầm tĩnh không hề dấy lên dục vọng của đàn ông, tiếp tục cởi áo cô ra, bàn tay chạm vào chút thắt của nội y, chậm rãi cởi bỏ nút thứ nhất, nút thứ hai….
Máu Mễ Lương như đông cứng, cuối cùng lên tiếng: “Ngoài làm việc nhà, tôi có thể đọc thư, biết viết chữ, hơn nữa tôi ăn rất ít. Lão đại, anh anh minh thần võ, cưỡng ép một thiếu nữ như tôi sẽ tổn hại uy danh của anh”
“Cưỡng ép? Cô cho rằng có ai cam tâm tình nguyện đứng đây?”– Ấn Hạo ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng cười như không cười: “Tôi là người đặt ra luật ở đây, Ở tử vong cốc này mọi chuyện đều do tôi quyết định”
Mễ Lương hít một hơi thật sâu, giọng nói dịu dàng buông ra từng chữ: “Lão đại, tôi biết anh không phải tội phạm cưỡng hiếp phụ nữ”
“Tội phạm cưỡng hiếp?”- Giọng Ấn Hạo cao lên, trong căn phòng ánh sáng mờ ảo sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, đôi mắt lại càng đen thêm, tựa như biển sâu không đáy, hắn thu tay lại để lên tay cầm ghế. “Nếu tôi chính là tội phạm cưỡng hiếp, cũng không đến mức bị giam ở đây. Nơi này có sơn tặc, có cường đạp, có những kẻ mưu đồ làm phản… nơi này tay ai cũng dính máu, cưỡng hiếp phụ nữ thì so là gì, nó chẳng là gì cả”
Mễ Lương bắt đầu sợ, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Trong mắt Ấn Hạo khẽ cười, ý cười hiện lên trên mặt, nhưng không sâu: “Cô đoán xem tôi là gì?”
Mễ Lương cân nhắc một lát mới trả lời hắn: “Anh là lão đại. Lão đại có ý nghĩa rất lớn, có năng lực siêu quần, lão đại khác người thường có thể khống chế dục vụng và cảm xúc bản thân, có thể bảo vệ kẻ dưới, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện phục tùng, sẽ không vì thấy tôi nhỏ mà ức hiếp tôi. Lão đại, tôi không biết sao anh lại giam ở đây, nhưng tôi biết anh không phải sơn tặc, không phải cường đạo cho nên sẽ không thể làm ra những chuyện như vậy”
Ấn Hạo nở nụ cười lúm đồng tiền như mặt hồ gợn sóng, từng vòng ngang dọc theo hơi thở dập dờn làm cho gương mặt lạnh của anh bống chốc sáng rực: “Nói nhiều lời dễ nghe như thế, cũng là không muốn để tôi cưỡng ép cô. Mễ Lương, thóc gạo, mưa thuận gió hòa, có thóc có gạo, may mắn lại giày có, một cái tên đầy đủ, cô chẳng những có cái tên hay mà người cũng rất hay, so với Thạch Đầu cũng hay hơn”
“Nếu anh thích mỗi ngày tôi đều nói cho anh nghe”– Chỉ cần không xâm phạm cô, Mễ Lương có thể chụp hắn.
Ấn Hạo buồn cười nhìn cô: “Nếu như tôi cưỡng hiếp cô thì sao?”
Mễ Lương cắn cắn môi: “Vậy anh giết tôi đi”
Nàng không thể tưởng tượng cảnh bị người khác mỗi ngày sỉ nhục, hơn nữa còn nhiều đàn ông như thế. Nàng là một người có cảm xúc không phải con búp bê. Ấn Hạo thấy nàng cắn môi dưới, liền vươn tay lướt qua môi cô, chậm rãi nói: “Ở Viêm Hoang này có ba điều quan trọng nhất, thứ nhất là duy trì tính mạng, thứ hai là tuân theo những điều tôi nói, thứ ba chấp hành hai điều tôi vừa nói. Hiểu chưa?”
Mễ Lương ngẩn người không nói chuyện. Ấn Hạo đứng dậy, vỗ đầu nàng: “Có đôi khi phải tỏ ra thông minh, đôi khi phải tỏ ra không biết, cô chính là sủng vật mới của tôi, người vẫn đẹp hơn vịt, tên Mễ Lương cũng dễ nghe hơn Hắc Đậu.”
Hắn nhìn người con gái nhỏ nhắn, bình luận: “Đáng tiếc cô gầy quá, hoàn toàn không có vẻ có đủ thóc gạo, xem ra hữu danh vô thật”
Ấn Hạo cảm thấy Mễ Lương rất gầy, buổi tối đồ ăn rất nhiều, không phải bánh bao mà là cơn ăn, mặt khác còn có thịt, tuy chỉ có ít thịt mặn nhưng mùi hương bay lên rất thơm. Mễ Lương đã ăn bánh bao suốt hai ngày, nhìn thấy cơm liền thèm. Mễ Lương cũng biết Viêm Hoang khó khăn, hơn nữa cô cũng nói là bản thân không ăn nhiều lắm đành nuốt nước miếng dối lòng nói với Ấn Hạo: “Tôi ăn không nhiều như vậy, cho tôi hai cái bánh bao là được rồi, một cái rưỡi cũng được”
Ấn Hạo ngồi trên ghế cười: “Cần thiết phải vỗ béo cô một chút, như vậy cô mới thỏa mãn được dục vọng của tôi, phụ nữ vẫn phải tròn trịa mới đẹp.”
Nghe vậy, Mễ Lương lại không dám cầm đũa, cách cái bàn rất xa. Ấn Hạo lại nói: “Ăn hết đồ ăn đi. Ở Viêm Hoang không được lãng phí. Nếu cô lãng phí một ít đồ ăn thì sẽ không cho ăn cơm trong ba ngày”
Tuy lúc nói, Ấn Hạo cười vui vẻ nhưng dáng vẻ không chấp nhận sự phản kháng của người khác. Mễ Lương cầm lấy chiếc đũa, hỏi Ấn Hạo: “Lão đại, anh ăn chưa?”
“Chỗ này đều là dành cho mình cô”- Ấn Hạo tự nhiên đã ăn rồi. Bình thường Viêm Hoang không có chuyện gì, lại rất nhàm chán, cho nên hắn mới tới trêu chọc tân sủng vật này tìm chút lạc thú.
“Nhưng mà tôi thật sự không ăn được nhiều thế”– Mễ Lương cũng như đại đa số con gái hiện đại cũng muốn mình có dáng người mảnh mai, hơn nữa vận động không nhiều nên cơm cũng ăn ít đi.
“Cô quên lời tôi nói rồi sao!”- Ấn Hạo không cho phép phản bác, đàn ông ăn nhiều hơn phụ nữ. Huống chi là một người đàn ông khỏe mạnh như vậy. Ấn Hạo bưng tới một nửa phần cơm dành cho một người đàn ông, không ngờ, Mễ Lương còn nói ăn không nổi.
Mễ Lương thấy Ấn Hạo có vẻ không kiên nhẫn liền ngậm miệng, cầm bát lấy đũa ăn cơm. Đây là miếng cơm đầu tiên sau ba ngày nàng xuyên không tới đây, cơm trở nên thật thơm ngọt, tuy chỉ có hai dĩa đồ ăn nhưng cũng đủ. Mễ Lương gắp thức ăn rồi khen: “Đồ ăn quả thật rất ngon”
Ấn Hạo ngồi trên ghế cách không xa: “Viêm Hoang tuy thiếu thốn, nhưng cô đã là sủng vật của tôi chắc sẽ không để cô thiếu thứ gì”
Sủng Vật cũng được, Mễ Lương cũng không so đo vấn đề cô thuộc sỡ hữu của ai. Cô không so đo nhưng không có nghĩa người khác không so đo, tiếng cửa vang lên: “Ấn Lão đại, cô ấy không thể là sủng vật của anh”
Người vừa nói là Sở Nghiêu, cố tình nhấn xuống hai chữ của anh. Sau khi Mễ Lương chuyển đi, hắn cũng sang làm thủ vệ của phòng, cố ý thắt chặt mối quan hệ với Ấn Hạo, gia nhập quản lý một vài chuyện ở Viêm Hoang. Mễ Lương là do hắn nhặt được, nên Ấn Hạo cho phép hắn qua thăm. Chỉ cần chú ý giữa bí mật tránh để người khác phát hiện.
Ấn Hạo nhìn nhìn Sở Nghiêu, theo thỏa thuận hôm qua, Mễ Lương đích xác không thể thuộc về mình hắn, hắn nhíu mày: “Được rồi, cô ấy cũng giống Hắc Đậu, đều là sủng vật củs mọi người. A, không phải của mọi người mà là sủng vật của hai chúng ta”
Sở Nghiêu nhìn Mễ Lương đang ăn cơm: “Cô ấy là người, làm sao có thể giống con vịt kia mà coi là sủng vật?”
“Không phải sủng vật thì là gì? Nha Hoàn? Hay hạ nhân? Những tên đó đều là của bên ngoài gọi, tôi vào đây rất lâu, cũng không nhớ rõ người bên ngoài xưng hô như vậy. Viêm Hoang chính là Viêm Hoang, chỉ dùng thực lực để nói chuyện, anh đã tới đây hai năm chẳng lẽ còn muốn ở trong đây bày vẽ mấy thứ trang trí bên ngoài sao?” Ấn Hạo nói chuyện luôn mang theo nụ cười. “Viêm Hoang tuy không thú vị, cũng chỉ có sủng vật. Hơn nữa, anh làm sao biết cô ta là người? Thạch Đầu nói cô ta là yêu hồ, tôi thấy cũng giống”
Sở Nghiêu chậm rãi đi vào phòng bước thong thả: “Nếu anh đã nói cô ta là sủng vật, vậy Ấn Lão đại anh cũng không thể một mình động vào cô ta”
“Chẳng lẽ tôi động vào cô ta cũng phải thông báo với anh?”– Ấn Hạo híp mắt.
“Anh có thể chiếm căn phòng tốt nhất, có thể được ưu đãi trong việc ăn mặc, những người khác tuy rằng ăn có ít, thiếu thốn hơn. Nhưng ở Viêm Hoang, có ba trăm tên đàn ông, nếu anh muốn một mình độc chiếm cô ta, sở rằng kẻ dưới sẽ không đồng ý”- Sở Nghiêu níu.
Ấn Hạo gọn gang dứt khoát: “Ý của anh là, nếu cô ta làm người phụ nữ của tôi, anh cũng muốn ngủ cùng cô ta?”
Sở Nghiêu không chút khoan nhượng: “Cô ta là do tôi nhặt được, trước tiên cô ta phải trở thành người phụ nữ của tôi”
“Anh muốn ngủ với cô ta trước? Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi đọ sức sao?”- Ấn Hạo uy hiếp nhìn Sở Nghiêu. “Kỳ thật tôi cũng không ngại giết chết anh, như vậy cô ta chỉ thuộc về mình tôi”
Sở Nghiêu cười: “Anh muốn giết tôi, chỉ sợ bản thân cũng phải trả giá rất lớn. Ở Viêm Hoang này, kẻ muốn chiếm vị trí của anh không ít, đám thủ hạ tuy ngoài mặt trung thành nhưng trong lòng chưa hẳn không nghĩ tới việc thay thế vị trí của anh. Nếu anh bị trọng thương, đến lúc đó chưa biết chừng có người nhân lúc nhà cháy đi hôi của giết người, cuối cùng cô gái này cả hai chúng ta vẫn chưa hưởng được, nhưng hai con cò tranh nhau, ngư đông đắc lợi”
Nếu điều kiện cho phép, Ấn Hạo thật muốn đấu với Sở Nghiêu, nhưng ở Viêm Hoang này nguy cơ tứ phía, cuộc đấu hoàn toàn vô nghĩa, Ấn Hạo liền ủ rũ: “Quả thật phụ nữ đúng là họa thủy, mang đến chỉ là phiền toái”
Ánh mắt của hắn như nhớ tới gì đó hỏi Mễ Lương: “Mễ Lương, cô trước kia có từng ngủ với đàn ông chưa?”
Mễ Lương đang cầm đũa gắp miếng thịt, nhẹ thả tay thịt rơi xuống bàn, hai mắt sáng nhìn Ấn Hạo, thong thả lắc đầu.
“Tốt lắm, thật sự là sủng vật đáng yêu mà”- Ấn Hạo hết sức hài lòng, quay sang nói tiếp với Sở Nghiêu: “Trước mắt tôi cũng chưa muốn ngủ với cô ta, chẳng qua nếu như tôi thật sự có hứng thú cũng không cần thông báo với anh. Dù sao, tôi cũng không để anh chạm vào cô ta trước”
Sở Nghiêu nhìn Mễ Lương không biết làm nói: “Bằng không chúng ta hỏi ý Mễ Lương xem sao? Xem cô ta nguyện ý đi theo ai trước?”
“Anh cho là cô ta có gan nói sao? Hơn nữa tôi làm việc gì không cần hỏi ý sủng vật”- Ấn Hạo đi lên trước vài bước, vỗ vỗ đầu Mễ Lương, trước ánh mắt kinh hoàng của Mễ Lương nói: “Ăn cơm chăm chú như thế, xem ra cô cũng ngốc thật. Trước mắt cứ nuôi dưỡng sủng vật này đã”
Truyện khác cùng thể loại
285 chương
29 chương
131 chương
21 chương
100 chương
72 chương
166 chương